*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Làm gì có chuyện Mặc Tu Trần sẽ chờ đến tối về nhà, sau khi tan sở anh lái xe đến bệnh viện tìm Ôn Nhiên.

Khi anh đẩy cửa đi vào, Ôn Nhiên đang trò chuyện với Ôn Cảm.

Nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại nhìn thấy anh, một tia vui mừng lập tức hiện lên giữa hai lông mày của cô, cô đứng dậy đi về phía anh: “Tu Trần, sao anh lại đến đây, không phải em đã nói anh không cần đến đón em rồi à2”

Mặc Tu Trần nhìn đôi lông mày đang cười của cô, nghĩ đến những gì Cố Khải đã nói qua điện thoại, trong lòng anh trào dâng một cỗ ấm áp không thể giải thích được, đôi mắt sâu thằm khẽ động: “Anh không yên tâm, anh tới đón em vẫn tốt hơn.”

Ôn Nhiên quở trách liếc anh rồi cười: “Có gì mà anh lại không yên tâm chứ, em tự lái xe đến mà. Anh và anh trai em đều coi em là đứa trẻ.”

Dứt lời, cô xoay người nói với Ôn Cẩm ở trên giường bệnh: “Anh à, Tu Trần đến rồi, em không ở đây dùng bữa với anh nữa.”

Chân mày Ôn Cẩm cười nhẹ, nhìn xuống cuốn sổ trong tay, dịu dàng nói: “Hai người về đi, anh xem cái này trước, lát nữa sẽ giao cho cảnh sát.”

Mặc Tu Trần híp mắt nhìn cuốn sổ trong tay Ôn Cẩm: “Nhiên Nhiên, đó là thứ mà Chu Lâm đưa cho em à?”

“Vâng, là cái này. Là một số ghi chép của Chu Minh Phú, Chu 1 Lâm đã xé những trang liên quan đến cô ấy, còn lại chỗ này.

Em để anh em xem xem có thể cung cấp một số manh mối để giải quyết vụ án hay không.”

Ôn Nhiên nhẹ nhàng giải thích.

Mặc Tu Trần thản nhiên nói: “Cũng tốt, vì nó là nhật ký của Chu Minh Phú, có lẽ sẽ có chút tác dụng.”

“Tu Trần, nhân tiện có anh trai em ở đây, chúng ta bàn bạc một chuyện được không anh?”

Đề tài của Ôn Nhiên đột nhiên nhảy vọt khiến Mặc Tu Trần khẽ giật mình, suy nghĩ xoay chuyển, anh cười hỏi: “Chuyện gì thế?”

Ôn Cẩm chỉ cười nhìn Ôn Nhiên, chờ cô nói tiếp.

Ôn Nhiên cười nhẹ, nhanh nhẹn nói: “Em muốn toàn bộ nhân viên của xí nghiệp dược phẩm của chúng ta và công ty anh cùng nhau làm một cuộc kiểm tra sức khoẻ, ở ngay bệnh viện của anh Có là được, hai anh thấy thế nào?”

“Sao đột nhiên em lại nghĩ đến muốn khám sức khỏe cùng công ty bọn anh thế?”

Nụ cười trên mặt của Mặc Tu Trần vẫn không thay đổi, dịu dàng hỏi.

Trên giường bệnh, ánh mắt Ôn Cẩm có chút thay đổi, nhưng Ôn Nhiên vốn đang nhìn Mặc Tu Trần, lại không nhìn thấy anh trai mình có chút thay đổi.

Cô cười tươi nói: “Bởi vì nhiều người trong nhà máy của chúng em ngưỡng mộ công ty của anh, tập đoàn MS là công ty lớn nhất ở thành phó G. Nỗi tiếng về đãi ngộ tốt, lương cao, còn có những anh chàng đẹp trai và các cô gái xinh đẹp.”

“Haha, Nhiên Nhiên, sao anh lại nghe ra, không phải là em muốn cùng công ty anh kiểm tra sức khỏe mà là muốn liên hôn thế!”

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu của Mặc Tu Trần, anh trêu chọc cô.

cuoi-truoc-yeu-sau-mac-thieu-sung-vo-thanh-nghien-257-0cuoi-truoc-yeu-sau-mac-thieu-sung-vo-thanh-nghien-257-1

“Anh không phản đối, nhưng công ty gần đây bận rộn, hơn nữa nhà máy của em cũng đang gấp rút đặt hàng. Kỳ này bận xong, đầu tháng sau sẽ kiểm tra sức khỏe, em thấy được không?”

“Được nha, tháng sau thì tháng sau, bây giờ em sẽ báo tin tốt này cho chị Lý ngay, để chị ấy nói với các nhân viên phân xưởng, đêm nay tăng ca, mọi người sẽ tràn ngập nhiệt huyết làm việc.”

Ôn Nhiên lấy điện thoại di động ra, thành thạo bắm số của chị Lý, Mặc Tu Trần đứng ở trước mặt cô, dịu dàng nhìn đôi lông mày xinh đẹp tươi cười của cô. Trong lòng anh thầm nghĩ, nếu Nhiên Nhiên làm diễn viên, cô nhất định sẽ là một diễn viên giỏi.

Nếu Cố Khải không gọi điện báo trước cho anh, anh thật sự sẽ bị cô lừa, sẽ cho rằng cô đang tạo phúc lợi cho nhân viên trong nhà máy của cô chứ không phải lừa anh đi khám sức khỏe.

Công ty của anh toàn trai xinh gái đẹp, đặc biệt là Đàm Mục và Lạc Hạo Phong đã từng đến nhà máy dược phẩm của Ôn thị, họ còn được các nhân viên nữ trong nhà máy dược phẩm của cô ngưỡng nộ.

Dường như bây giò Hạo Phong đang có chút tâm tư với Bạch Tiểu Tiểu, mặc dù anh ấy không nói, nhưng từ biểu hiện của anh ấy, Mặc Tu Trần cảm thấy sau một thời gian dài, anh ấy và Bạch Tiểu Tiểu có thể sẽ va chạm phóng ra tia lửa điện.

Tính tình của Đàm Mục lạnh lùng, kiêu ngạo, không thích một người phụ nữ bình thường, sau khi Ôn Nhiên nhắc nhở, anh cảm thấy mình nên suy nghĩ đến hạnh phúc của ba người anh em tốt này.

Trước đây khi anh chưa có Nhiên Nhiên, anh không biết làm thế nào để tìm được hạnh phúc và thoả mãn của người yêu.

Giờ đây anh đã có Nhiên Nhiên, có mái ấm hạnh phúc của riêng mình, anh không thể để anh em thân thiết nhất của mình cô đơn mãi như thế này được.

“Được rồi, anh, bọn em về đây.”

Giọng nói của Ôn Nhiên lanh lảnh cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, Mặc Tu Trần thu lại tâm tư, cưng chiều nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô vào trong lòng bàn tay rộng rãi và ấm áp của mình, nhẹ nhàng nói: “Lúc anh đến bệnh viện đã gọi cho Tiểu Lưu rồi. Gọi cậu ấy tới lái xe của em về, lát nữa em ngồi xe của anh.”

.k& Hai người bước ra khỏi bệnh viện, đúng lúc Tiểu Lưu xuống taxi.

Cậu ta bước nhanh đến trước mặt của Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên, giọng điệu vẫn cung kính như mọi khi: “Cậu chủ lớn, mợ chủ lớn.”

Từ khi Tiểu Lưu và Trình Giai ‘tốt’ lên, mấy ngày nay, Ôn Nhiên rất hiếm khi nhìn tháy Tiểu Lưu. Bây giờ nhìn cậu ta, cô nhận ra rằng quần áo của cậu ta thay đổi, trông sang trọng hơn trước, cô không khỏi trêu chọc: “Mới vài ngày không gặp mà Tiểu Lưu càng ngày càng đẹp trai hơn đó, Tu Trần gọi anh tới không có quấy rầy đến cuộc hẹn của anh với Trình Giai đâu chứ.”

Tiểu Lưu bối rối gãi gãi đầu, nhìn Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần, ngập ngừng nói: “Cậu chủ lớn, mợ chủ lớn, tôi có một chuyện không biết có nên nói hay không.”

“Có chuyện gì mà lại ấp a ấp úng thế, Trình Giai có chuyện gì sao?”

Mặc Tu Trần nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén nhìn Tiểu Lưu.

Tiểu Lưu mím môi, ngập ngừng nói: “Thật ra, những ngày này tôi không ở cùng Trình Giai. Tôi đã gặp lại một cô gái mà tôi quen khi còn nhỏ, cô ấy xảy ra chút chuyện, mấy ngày nay tôi đều dành phần lớn thời gian ở bên cô ấy.”

“Hả2”

Ôn Nhiên giật mình, đôi mắt trong veo ngạc nhiên nhìn Tiểu Lưu: “Có phải anh định nói cho chúng tôi biết, thực ra người anh thích không phải là Trình Giai mà là cô gái đó?”

Tiểu Lưu không nói, nhưng đỏ mặt.

Ôn Nhiên càng kinh ngạc hơn, trước đây cô cho rằng Tiểu Lưu là loại người không cởi mở, không ngờ cậu ta cũng có cô gái mình thích, cô nhíu mày: “Tại sao anh không nói với cậu chủ lớn của anh sớm hơn, nếu biết trong lòng anh đã có người mình thích thì sẽ không để anh đi tiếp cận Trình Giai nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play