“Nhiên Nhiên, tuổi thơ của Tu Trần cũng không khốn khổ như em nghĩ đâu. Mặc dù mẹ cậu ấy mát, ba lại lập gia đình mới, nhưng cậu ấy còn có anh, có Hạo Phong và Đàm Mục, bọn anh cùng nhau lớn lên.”

Lời nói của Cố Khải không phải hoàn toàn nhằm an ủi Ôn Nhiên, anh đang nói sự thật.

Vì Cố Khải quen họ từ khi còn nhỏ, coi nhau như anh em ruột, anh không chỉ giúp anh ấy vơi đi nỗi cô đơn khi lớn lên, bọn họ còn giúp anh ấy thoát khỏi sự hãm hại của Tiêu Văn Khanh.

Ôn Nhiên khẽ mỉm cười, nụ cười cảm động, cô biết Cố Khải, Lạc Hạo Phong Đàm Mục và Mặc Tu Trần là anh em tốt của nhau, quen biết bọn họ là điều may mắn và hạnh phúc của anh.

“Anh Có, cảm ơn anh.”

Vẻ mặt của Cố Khải đanh lại, nhưng nhanh chóng nén lại nỗi chua xót trong lòng, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên một nụ cười rực rỡ, bình tĩnh nói: “Cảm ơn anh làm cái gì chứ, anh chỉ không muốn em vì thời thơ ấu của Tu Trần mà buồn bã nên mới vội vã muốn sinh con cho cậu ấy. Hầu hết các cô gái ở độ tuổi của em đều chưa yêu bao giờ, em không phải gấp gáp làm gì cả.”

Ôn Nhiên mím môi, nhẹ nhàng nói: “Em không vội, nhưng trong lòng Tu Trần có thể có khúc mắc. Em nghĩ những tổn thương mà anh ấy phải chịu sẽ ảnh hưởng đến chuyện sinh con. Anh Cố, em muốn anh tìm một cơ hội để cho Tu Trần đến bệnh viện làm kiểm tra.”

“Làm, kiểm tra?”

` Khóe miệng Có Khải giật giật, nếu như anh nói với Ôn Nhiên là Mặc Tu Trần đã kiểm tra xong rồi, mà kết quả còn như vậy, cô nhất định sẽ càng cảm thấy khó chịu hơn.

Anh đột nhiên cảm thấy anh chàng Mặc Tu Trần này đã quyết định sai lầm, bây giờ anh không biết phải giải thích với Ôn Nhiên như thế nào. Nếu anh đồng ý với yêu cầu của cô, vậy lỡ như một ngày nào đó Mặc Tu Trần lấy giấy khám bệnh kia ra thì sao, chẳng phải là anh cũng đang giúp anh ấy lừa gạt Nhiên Nhiên à.

Mặc dù sự việc này ban đầu chính là một sự lừa dối!

Nhưng anh vẫn không muốn làm điều này, nghĩ đến điều này, anh không khỏi nhíu mày.

“Anh Có, anh sợ Tu Trần không đồng ý làm kiểm tra sao ạ?”

Ôn Nhiên thấy Có Khải cau mày, dáng vẻ của anh có vẻ rất khó khăn, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là em sẽ cùng anh ấy đi kiểm tra sức khỏe. Dù sao thì khi chúng em đăng ký kết hôn cũng chưa làm khám sức khỏe tiền hôn nhân.”

Sắc mặt Cố Khải hơi thay đổi, anh buột miệng nói: “Không phải, anh chỉ đang nghĩ anh chàng Tu Trần này, may mắn của cậu ấy tu luyện mấy đời mới có thể gặp được một cô gái tốt như em Nhiên Nhiên.”

Ôn Nhiên thả lỏng cơ thể, lông mày giãn ra, trên mặt lộ ra một nụ cười, “Anh Cố, anh nói sai rồi, là em may mắn gặp được một người tốt như Tu Trần. Chính vì anh ấy tốt với em nên em mới muốn đối xử tốt với anh ấy gấp đôi.”

Cố Khải bật cười: “Mặc kệ là may mắn của em hay là tích đức của cậu ấy, dù sao thì hiện tại hai người em không biết đã làm cho bao nhiêu người ngưỡng mộ và ghen tị rồi đó. Những gì em vừa nói anh nhớ rồi, em cũng đừng lo lắng, vì Tu Trần đã khỏi bệnh rồi, nên sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Ôn Nhiên cười đứng lên: “Vậy thì phiền anh Có rồi, em còn có chút chuyện muốn nói với anh em, em đi trước nhé.”

Có Khải cũng đứng dậy tiễn Ôn Nhiên ra khỏi văn phòng, đứng ở cửa nhìn cô biến mất ở cuối hành lang, anh quay trở lại phòng làm việc, lấy điện thoại di động ra bám số của Mặc Tu Trần.

Chuông điện thoại vang lên vài lần, giọng nói của Mặc Tu Trần từ trong điện thoại truyền đến, giọng điệu trầm thấp mang theo ba phần lười biếng: “Alo, Cố Khải!”

“Tu Trần, rốt cuộc là cậu đã nói gì với Nhiên Nhiên thế hả?”

Cố Khải hỏi với giọng điệu không tốt, anh ấy cảm thấy chắc chắn là Mặc Tu Trần đã nói điều gì đó với Ôn Nhiên, nên cô mới khăng khăng trong chuyện muốn có con.

Hôm trước anh nói rằng hai người đã bàn bạc ổn thoả rồi, thuận theo tự nhiên, lúc đó anh lo lắng nếu để thuận theo tự nhiên, sau một năm rưỡi, Nhiên Nhiên sẽ nghỉ ngờ về điều đó.

Lúc nãy Nhiên Nhiên nói sẽ đi cùng Tu Trần đến kiểm tra sức khỏe, vốn dĩ anh ấy muốn đồng ý, nhân cơ hội này hiểu rõ hơn về tình hình của cô để có thể kê đơn thuốc phù hợp, nhưng anh ấy lại sợ đến lúc đó lỡ như lại xảy ra sai sót…

Mặc Tu Trần bị anh ấy hỏi làm cho không hiểu chuyện gì, nghỉ ngờ nói: “Tôi có nói gì với Nhiên Nhiên đâu, sao thế, cô ấy lại đi tìm cậu à?”

Nghĩ đến điều gì, giọng nói của anh đột nhiên thay đổi giai điệu, nửa câu đầu mờ mịt khó hiểu, nửa câu sau căng thẳng.

Sắc mặt của Có Khải hơi lạnh: “Ừ, cô ấy vừa đi, bảo tôi tìm cơ hội kiểm tra cho cậu xem cậu có bình thường không, có ảnh hưởng gì đến việc sinh con không.”

“Vậy cậu nói thế nào?”

Sắc mặt của Mặc Tu Trần cũng thay đổi, lông mày khế ngưng tụ.

Cố Khải không vui trả lời: “Tôi có thể nói cái gì được, tôi lại không thể nói với cô ấy rằng cậu đã làm xét nghiệm rồi, đã thế cậu còn cầm giấy chẩn đoán vô sinh. Vừa nãy cô ấy còn nói với tôi, thời thơ ấu của cậu quá cô đơn, không giống như cô ấy lớn lên trong một gia đình hạnh phúc. Cô ấy muốn sinh cho cậu một đứa con, cho cậu một mái ấm hạnh phúc và trọn vẹn.”

Đầu bên kia điện thoại, Mặc Tu Trần mắt tiếng, trong chốc lát chỉ có tiếng thỏ dốc ở hai đầu điện thoại.

Cố Khải siết chặt điện thoại, hít một hơi thật sâu ổn định tâm trạng, một lúc sau mới nói tiếp: “Tu Trần, ba của tôi vẫn chưa tìm ra phương pháp chữa trị cho Nhiên Nhiên. Bây giờ cậu phải xua tan suy nghĩ muốn có con của cô ấy, cứ tiếp tục thế này thì sớm hay muộn cũng không giấu được nữa.”

“Tôi biết rồi.”

Giọng nói của Mặc Tu Trần đầy cảm xúc phức tạp, mặc dù những lời này được Có Khải nói lại cho anh biết, nhưng dường như anh lại chính tai nghe thấy Nhiên Nhiên nói với mình.

Trước mặt anh xuất hiện hình ảnh cô vì anh đau lòng mà rơi nước mắt, trái tim anh chợt mạnh mẽ co lại.

“Bây giờ Nhiên Nhiên đang ở đâu?”

“Cô ấy đến phòng của Ôn Cẩm rồi.”

“Tôi cúp máy trước đây.”

Mặc Tu Trần bỏ lại một câu, cúp điện thoại của Cố Khải, anh bảo Đàm Mục đến bệnh viện gặp Ôn Cẩm, không biết lúc này Đàm Mục đã rời khỏi phòng của Ôn Cẩm hay chưa.

Bởi vì mọi chuyện liên quan tới Nhiên Nhiên, anh càng không muốn Nhiên Nhiên sẽ đụng phải Đàm Mục.

Một ngón tay dài ấn vào số của Đàm Mục, chuông vang lên hai lần, rất nhanh được kết nối, giọng nói của Đàm Mục truyền đến, Mặc Tu Trần lập tức hỏi: “Đàm Mục, cậu vẫn ở phòng của Ôn Cẩm à? Nhiên Nhiên đến phòng bệnh của Ôn Cẩm, cậu có gặp cô ấy không?”

“Tôi vừa ra khỏi phòng của Ôn Cẩm, đụng phải Ôn Nhiên ở trên hành lang, tôi nói chuyện với cô ấy vài câu, bây giờ về VU Ẳ Đầu bên kia điện thoại, Đàm Mục liếc nhìn Ôn Nhiên đang đứng trước mặt, giọng điệu thản nhiên và bình tĩnh, khả năng nói dối cũng thuộc loại đỉnh cao.

Ánh mắt của Mặc Tu Trần hơi thay đổi, trầm giọng nói: “Cậu để Nhiên Nhiên nghe điện thoại đi.”

Một lúc sau, giọng nói của Ôn Nhiên truyền đến, xuyên qua làn sóng điện thoại, giọng nói của cô nhẹ nhàng như gió thoảng bên tai: “Tu Trần, có chuyện gì vậy?”

“Anh nghe Đàm Mục nói em đến bệnh viện, sao em lại không ở trong nhà máy làm việc?”

Cảm xúc mờ mịt trong mắt Mặc Tu Trần tan biến, ấm áp dâng lên, giọng điệu bắt giác nhuốm lên ba phần dịu dàng và ấm áp.

Khoé môi Ôn Nhiên cười, nhẹ nhàng nói: “Chu Lâm đưa cho em một thứ, em mang đến cho anh em xem, đúng rồi, lát nữa anh không phải đến đón em đâu, em từ bệnh viện về thằng nhà luôn.”

“Chu Lâm đến gặp em?” Giọng nói của Mặc Tu Trần có chút kinh ngạc.

“Vâng, cô ấy đến gặp em, nói rằng hai ngày nữa cô ấy sẽ rời khỏi thành phố G đến thành phố khác, à, cụ thể thế nào thì tối về em nói với anh sau.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play