Anh lấy điện thoại định gọi thì nhớ ra lúc đi cậu không mang điện thoại theo. Lam Phong vội vàng đi nhanh ra ngoài, Cố Hạo cũng sải bước theo anh. Bọn họ tìm khắp từng phòng trong nhà vệ sinh đều không thấy, chạy ra bên ngoài tìm quanh cũng không có. Hai người liền tới phòng camera bảo nhân viên giám sát ở đó kiểm tra lại, trên màn hình xuất hiện Ngụy Anh từ nhà vệ sinh đi ra, thân hình có gì đó không ổn, tay phải bám vào tường. Lúc đó có một nhân viên mặc đồng phục đến gần nói gì đó, Ngụy Anh gật đầu rồi bước đi vào dãy phòng bên trong. Lam Phong và Cố Hạo thấy vậy liền chạy thẳng đến dãy phòng đó, gặp nhân viên vũ trường hỏi ra mới biết dãy phòng này là phòng vip dành cho khách có nhu cầu muốn "nghỉ ngơi".
Hai người gõ cửa từng phòng đều không thấy, đến phòng cuối cùng chưa kịp mở ra đã nghe vọng bên trong tiếng của Ngụy Anh.
- Buông tôi ra đồ khốn.
Lam Phong tức giận một cước đạp tung cánh cửa gỗ khiến khóa cửa bật tung ra. Bên trong Ngụy Anh cả người đang bị đè xuống bởi một gã đàn ông ngoại quốc da đen. Áo cậu bị xé rách, đầu tóc bù xù, tay cố gắng đẩy mặt gã ta không cho hôn mình. Lam Phong lao nhanh đến lôi gã ngoại quốc đó ra và giáng một cú đấm khiến hắn ngã nhào khỏi giường, mũi ộc máu tươi. Gã đàn ông định vùng dậy thì liền bị Cố Hạo đạp cho một phát nằm vật ra, anh giẫm chân lên người hắn giữ chặt.
Lam Phong tới bên giường kéo Ngụy Anh ôm chặt vào lòng, cảm nhận cả người cậu đang run lên sợ hãi. Ngụy Anh lúc này mới lắp bắp.
- Lam Phong.
Lam Phong ôm cậu mà tim đau thắt lại, anh bỏ chiếc áo bị xé rách của cậu ra rồi cởi áo vest của mình lồng vào mặc cho cậu. Tay ôm thêm chặt.
- Qua rồi, có anh ở đây, anh sẽ không để kẻ nào làm hại em.
Lam Phong cả người nóng bừng, bộ dạng này của cậu khiến anh phải gồng mình chịu đựng.
Cố Hạo nhìn thấy vậy nghĩ vài giây rồi chợt nhận ra.
- Thiếu gia, có khi nào cậu ấy bị bỏ thuốc?
Lam Phong nhìn Ngụy Anh, cả người cậu đang run lên nhưng ánh mắt vẫn nhìn anh như thiêu đốt. Lam Phong bế cậu gọn trong lòng, nhìn Cố Hạo.
- Cậu hỏi hắn xem ai bảo hắn đưa Ngụy Anh vào đây?
Gã ngoại quốc nghe Cố Hạo hỏi tiếng trong nước thì không hiểu gì, Cố Hạo đành phải dùng tiếng anh để nói chuyện với hắn. Một lúc sau, Cố Hạo nhìn lên.
- Thiếu gia, hắn nói hắn là bạn của cô Lina, có người nói với hắn đi tới phòng này sẽ có một món quà dành riêng cho hắn và khi vào đến nơi hắn thấy tiểu thiếu gia đang ở bên trong.
- Chúng ta tạm thời về đã, Ngụy Anh không chịu nổi rồi, việc này tôi sẽ xử lý sau. Cậu gọi điện cho bác sĩ tới Lam gia luôn đi, nói qua tình hình bảo ông ấy mang thuốc đến.
Cố Hạo.
- Vâng.
Bọn họ nhanh chóng rời khỏi vũ trường lên xe về thẳng Vân Thâm.
Bác sĩ sau khi kiểm tra xong cho Ngụy Anh thì quay sang nhìn Lam Phong.
- Nhị thiếu gia, phu nhân đúng là đã bị bỏ thuốc rồi.
Lam Phong.
- Vậy ông có mang theo thuốc giải không?
Bác sĩ.
- Tôi có, cậu chắc chắn sẽ cho phu nhân dùng thuốc giải chứ?
Lam Phong.
- Đâu còn cách nào khác.
Bác sĩ.
- Thực ra có một cách mà không phải dùng thuốc.
Lam Phong.
- Cách gì?
Bác sĩ.
- Dùng chính bản thân cậu làm thuốc giải.
Lam Phong ngẩn ra, rồi anh lắc đầu.
- Không được, ông hãy cho em ấy thuốc đi.
Bác sĩ nhìn Lam Phong vài giây rồi đáp.
- Vâng.
Nói xong ông mở túi thuốc ra lấy một chiếc hộp nhỏ, trong đó đựng một viên thuốc. Lam Phong ngồi bên cạnh Ngụy Anh, để cậu dựa vào mình rồi nhẹ nhàng nói.
- Em cố gắng nhé, chỉ một chút nữa thôi là sẽ ổn.
Ngụy Anh tuy bị thuốc làm cho cơ thể rạo rực khó chịu nhưng thần trí vẫn đủ tỉnh táo để nghe lời anh nói bên tai, cậu gật đầu. Cố Hạo mang một cốc nước đến đưa cho Lam Phong, anh nhận viên thuốc từ vị bác sĩ rồi đưa vào miệng Ngụy Anh, nâng cốc nước cho cậu uống để chiêu thuốc. Thuốc vừa có tác dụng giải độc lại vừa giúp Ngụy Anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT