Trịnh Khải Tinh và Kim Lân chốc chốc lại quay ra nhìn Lam Phong rồi lại nhìn nhau. Lam Phong cầm ly rượu trong tay, chẳng biết đang nghĩ gì mà ngồi cười tủm tỉm một mình. Không chịu được tò mò, Kim Lân vỗ bốp một cái vào vai bạn khiến Lam Phong giật mình quay ra.
- Chuyện gì?
Kim Lân.
- Cậu ăn phải cái gì mà cứ ngồi cười ngây ngốc thế hả?
Lam Phong bỏ ly rượu xuống mặt quầy bar, xoay người nhìn hai cậu bạn đang chiếu ánh mắt chờ đợi về phía mình, cười nói.
- Hai cậu đã bao giờ tắm hơi ở nhà tắm công cộng chưa?
Kim Lân và Trịnh Khải Tinh lắc đầu, Lam Phong lại tiếp.
- Vậy chắc hai cậu cũng chưa ăn chả cá xiên chiên ở quán lề đường nhỉ?
Kim Lân và Trịnh Khải Tinh lại đồng loạt lắc đầu. Lam Phong cười phẩy phẩy tay.
- Các cậu thật là, sống trên đời mà không làm mấy việc đó thì quả thực là đã uổng phí kiếp này rồi, đồ trẻ con.
Trịnh Khải Tinh cùng Kim Lân tròn mắt ngạc nhiên, người trước mặt hai anh hôm nay rất lạ, từ phong thái đến cách nói chuyện. Trịnh Khải Tinh đưa tay sờ lên trán Lam Phong.
- Cậu không bị sốt chứ?
Lam Phong gạt tay bạn xuống.
- Không.
Trịnh Khải Tinh.
- Vậy sao lại nói mê sảng thế?
Lam Phong đập một cái vào người bạn.
- Mê sảng cái đầu cậu, tôi đang rất tỉnh táo.
Kim Lân lên tiếng.
- Nói xem, ai kéo cậu làm mấy việc không tưởng đó hả?
Lam Phong nghĩ đến một người, gương mặt bỗng trở nên ôn hòa, giọng nói như gió thoảng.
- Ngụy Anh.
Trịnh Khải Tinh và Kim Lân lại lần nữa tròn mắt nhìn cậu kinh ngạc. Khải Tinh nói.
Lam Phong nói xong đưa ly rượu lên uống cạn, mới xa cậu một lúc mà anh đã thấy nhớ cồn cào rồi. Kim Lân gác tay lên vai Trịnh Khải Tinh, nhìn Lam Phong.
- Này, bọn tôi qua nhà cậu ăn tối nhé.
Lam Phong.
- Tự dưng qua nhà tôi ăn tối?
Kim Lân.
- Thì lâu rồi tụi tôi không đến nhà cậu, tiện hôm nay thứ bảy thì qua chơi.
Lam Phong gật đầu.
- Được, để tôi gọi điện về bảo bác Lan làm cơm.
Kim Lân nhìn Trịnh Khải Tinh đầy ẩn ý, Lam Phong đột nhiên thay đổi như vậy khiến cậu tò mò muốn tận mắt xem bạn mình với vợ cậu ta giờ như thế nào.
Kim Lân bước vào nhà, cằn nhằn.
- Thời tiết này thật lạ, mới đó mà đã mưa ngay rồi.
Trịnh Khải Tinh và Lam Phong đi ngay phía sau.
- Mưa nên trời càng lạnh.
Cả ba đi vào phòng khách, quản gia Cố thấy họ liền kêu người mang trà nóng ra. Lam Phong thấy quản gia Cố thì hỏi ngay.
- Bác Cố, Ngụy Anh đâu?
Quản gia Cố.
- Cậu ấy nói đi ra ngoài mua ít đồ gì đó mà vẫn chưa thấy về.
Lam Phong.
- Ngụy Anh đi cùng Cố Hạo ạ?
Quản gia Cố.
- Không ạ, cậu ấy đi bộ, bảo ra ngay đầu phố.
Lam Phong nhìn qua cửa sổ, trời đang mưa, lại sốt ruột.
- Em ấy có mang ô đi theo không bác?
Quản gia Cố.
- Lúc tiểu thiếu gia đi trời vẫn chưa mưa.
Lam Phong.
- Bác lấy cho con cái ô, con ra ngoài tìm Ngụy Anh.
Quản gia Cố liền đi lấy ô cho anh, Lam Phong quay ra nhìn Trịnh Khải Tinh và Kim Lân.
- Hai cậu ngồi đây chơi nhé, tôi chạy ra ngoài một chút.
Cả hai cùng gật đầu, qua câu chuyện nghe được giữa Lam Phong và bác quản gia thì họ hiểu bạn mình đang sốt ruột muốn ra ngoài tìm vợ, trong lòng đều thầm ngạc nhiên mà không nói, họ muốn xem diễn biến tiếp theo sẽ như thế nào.
Lam Phong cầm ô vừa ra đến cửa thì Ngụy Anh bước nhanh vào tí thì va phải anh, cậu nhìn lên.
- Lam Phong.
Lam Phong nhìn cậu, tóc ướt, mặt ướt, vai áo ướt. Anh vội bỏ chiếc ô xuống, tay phẩy nước mưa còn bám trên áo khoác của cậu, vén lọn tóc bám trên trán cậu, nhíu mày.
- Em đi đâu thế? Sao mưa không trú mà lại để ướt như vậy?
Ngụy Anh thấy anh lo lắng thì nói.
- Em ra đầu phố mua mấy thứ linh tinh, lúc đang trên đường về thì đột nhiên bị mưa.
Quản gia Cố mang đến chiếc khăn bông đưa cho Lam Phong, anh cầm lấy nhanh chóng phủ lên đầu cậu xoa xoa lau tóc.
- Cần mua gì sao không bảo anh? Không thì bảo Cố Hạo đưa đi mua cũng được, trời lạnh như thế này đừng có ra ngoài.
Ngụy Anh cười.
- Em biết rồi, lần sau sẽ bảo anh.
Lam Phong nhìn cậu, đôi mắt đen láy với gương mặt tươi sáng kia mỗi ngày lại khiến anh yêu nhiều hơn. Anh dịu dàng.
- Anh đưa em lên phòng thay đồ.
Ngụy Anh gật đầu để anh nắm tay đi vào bên trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT