Giảng Hoài Ân tỉnh dậy sau mấy tiếng, cậu đưa mắt nhìn quanh. Lam Hải thấy cậu đã tỉnh thì nắm tay, nhìn cậu hỏi khẽ.

- Em tỉnh rồi, em thấy trong người thế nào?

Giang Hoài Ân hơn nhăn mặt, cậu cử động người nhưng vết mổ hết thuốc giảm đau khiến cậu khó chịu. Lam Hải chỉnh lại cho phần đầu giường cao hơn một chút để cậu dễ chịu hơn.

Giang Hoài Ân nói nhỏ.

- Con đâu anh? Em muốn gặp con.

Lam Hải cười bước tới chiếc nôi kê gần đó bế cục bông nhỏ lên kề sát gần cậu. Giang Hoài Ân đưa tay chạm nhẹ vào chiếc má trắng phúng phính của bé con, cậu xúc động, hai mắt long lanh.

- Dễ thương quá.

Lam Hải nhìn cậu trìu mến.

- Là bé trai đáng yêu. Cảm ơn em đã vì anh mà chịu cực khổ.

Giang Hoài Ân nhìn anh.

- Không, là em có lỗi với anh, lẽ ra em nên sinh con cho anh sớm hơn. Anh nói xem, sao cục bông nhỏ này lại xinh thế chứ?

Lam Hải vuốt tóc cậu.

- Con rất giống em, anh rất thích.

Giang Hoài Ân hai má ửng đỏ, Lam Hải không nhịn được cúi xuống hôn lên môi cậu một cái rồi đặt bé con nằm sát bên cạnh cậu.

Giang Hoài Ân thích mắt nên nhìn mê mải đến mức quên cả vết đau đang âm ỉ.

Lam Hải ngồi bên cạnh nhìn ngắm hai người mà anh yêu nhất trên đời, tâm trạng phấn khởi.

Ngụy Anh múc ra nửa bát canh đưa cho em trai.

- Em cố gắng ăn cho mau lại sức, hai hôm nữa cắt chỉ là có thể về nhà được rồi.

Giang Hoài Ân nhận bát canh bổ từ tay cậu.

- Em ở đây cũng gần một tuần còn gì, thật sự rất muốn về nhà.

Ngụy Anh tay đung đưa nhẹ chiếc nôi, mỉm cười.

- Ráng chờ hai ngày nữa thôi, sẽ nhanh lắm.

Rồi cậu nhìn vào cục bông nhỏ đang ngủ say sưa cười.

- Bé con rất giống em, anh hai vui tới mức nói cười không ngớt.

Giang Hoài Ân mỉm cười.

- Vâng, anh ấy còn ngồi hàng giờ để nhìn con ý, mặt thằng bé sắp bị cha nó nhìn đến mòn rồi.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng Lam Nhiên léo nhéo.

- Cha, A Nhiên thích em bé, A Nhiên muốn được nhìn em bé.

Lam Phong còn chưa kịp nói gì thì cô bé đã chạy trước đẩy cửa rồi ào vào bên trong, thấy cậu liền tới ôm chầm lấy.

- Ba, A Nhiên nhớ ba quá à.

Ngụy Anh vuốt mái tóc mượt của con, nhấc cô bé ôm vào lòng.

- Ba cũng nhớ A Nhiên lắm lắm.

Lam Nhiên ôm cổ cậu hôn chụt một cái rồi nhìn Giang Hoài Ân nói.

- Chú hai, em bé của chú hai đâu ạ?

Giang Hoài Ân chìa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lam Nhiên cười.

- Em bé của A Nhiên đang ngủ trong nôi đây này.

Lam Nhiên nghe vậy liền đưa ngón tay lên miệng, chu cái mỏ ra.

- Suỵt, em bé đang ngủ, ba và chú không được làm ồn nhé.

Ngụy Anh nhìn sang Giang Hoài Ân, cả hai bật cười.

Lam Phong cùng A Uyển đi vào, A Uyển khoanh tay chào Giang Hoài Ân rồi chạy tới ôm chân ba mình, ngước mắt lên nhìn.

- Ba, con với cha đến đón ba này.

Ngụy Anh đưa cốc nước cho Giang Hoài Ân rồi cúi xuống bẹo má A Uyển.

- A Uyển đáng yêu quá, hôm nay con đi học thế nào?

A Uyển cười tươi rói.

- A Uyển được mười điểm, cha nói tối sẽ đưa chúng ta đi ra ngoài ăn.

Ngụy Anh cười, mắt trìu mến nhìn con.

- A Uyển giỏi quá.

A Uyển được khen thì cười tít mắt rồi chạy ra nôi ngó nhìn em bé cùng Lam Nhiên.

Ngụy Anh bước về phía Lam Phong, tay vuốt lại vạt áo cho anh, mỉm cười.

- Anh đến rồi.

Lam Phong nhìn cậu với ánh mắt chan chứa yêu thương.

- Em đến đây lâu chưa?

Ngụy Anh.

- Được một lúc rồi, lúc về em có rẽ qua Liên Hoa Ổ lấy canh cho Hoài Ân.

Lam Phong vén nhẹ tóc cậu.

- Ừm, chờ anh hai vào rồi anh đưa mấy ba con đi ra Vân Mộng ăn tối, sau đó trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Ngụy Anh cười tươi.

- Vâng.

Lam Phong nắm tay Ngụy Anh bước đến gần giường Giang Hoài Ân.

- Hoài Ân hai ngày nữa là được ra viện phải không?

Giang Hoài Ân gật đầu.

- Vâng. Anh về đây rồi còn Lam Hải đâu?

Lam Phong.

- Anh hai nói đi mua đồ cho cậu.

Giang Hoài Ân vỗ trán than.

- Haizz...ngày nào anh ấy cũng mua, không biết sao Lam Hải lại thích mua sắm đến thế chứ? Bao nhiêu đồ lúc này em và con còn chưa dùng được.

Ngụy Anh cười.

- Vì anh hai yêu em nên mới thích làm mọi việc cho em như thế, sáng mai cũng đi đón vú nuôi của tiểu bảo bối rồi.

Giang Hoài Ân ngồi ngả lưng vào thành giường.

- Chốc anh ấy về em phải triệt để dứt khoát mới được, nếu không sẽ phải nới rộng thêm nhà để lấy chỗ cho anh ấy chứa đồ mất.

Ngụy Anh nhìn Giang Hoài Ân rồi lại ngước nhìn Lam Phong cười khẽ, anh em họ Lam quả thực rất giống nhau.

(Chỉ còn một chap nữa thôi là kết thúc ngoại truyện rồi, cảm ơn các bạn đã kiên trì theo dõi truyện của Tường_Vy nha, yêu tất cả các bạn lắm lắm 😘😘😘)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play