Lam Phong kéo cậu ra, nhìn vào đôi mắt đầy mong đợi của cậu, anh nén tiếng thở dài.
- Em có biết khi nhìn em đau đớn tim anh đau thế nào không? Anh rất sợ em sẽ bỏ lại anh một mình cô đơn suốt quãng đường còn lại. Con thì có thể có đứa này đứa kia nhưng Ngụy Anh thì chỉ có duy nhất một, anh không thể sống mà không có em.
Ngụy Anh nhìn anh, mắt đen lấp lánh.
- Em biết, với em anh cũng là duy nhất, trên đời không thể tìm được một Lam Phong thứ hai. Nhưng em tin lần này sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, anh hãy tiếp sức cho em, hãy cùng em tận hưởng hạnh phúc này.
Lam Phong gật đầu.
- Thôi được, việc này anh sẽ chỉ chiều em nốt lần này thôi, sẽ không bao giờ có lần nữa.
Ngụy Anh cười.
- Em hứa, chỉ lần này nữa thôi.
Cậu đưa tay ôm cổ anh, chủ động nhón chân lên hôn anh. Rất nhanh Lam Phong ôm cậu vào lòng hôn mải miết, Ngụy Anh còn chưa kịp định thần đã thấy mình nằm lên giường lúc nào. Hai cơ thể dán chặt vào nhau, trao cho nhau từng lời yêu thương và những động chạm êm ái nhất.
Chẳng bao lâu Ngụy Anh lại nhận được tin vui, lần này thể trạng của cậu lại khác hẳn với lần trước, cậu ăn uống ngon miệng hơn, không nghén ngẩm gì. Lam Phong thấy vậy cũng yên tâm phần nào, nhưng để đảm bảo an toàn cho cậu, anh không để cậu đến công ty mà chỉ làm việc ở nhà. Mỗi ngày từ lúc cậu tỉnh dậy cho đến khi nửa đêm anh đều chăm chút cậu rất tỉ mỉ, anh gần như không rời cậu quá nửa ngày.
A Uyển rất hiểu chuyện, cậu bé ngoan ngoãn chơi đùa quanh cậu, không quấy khóc hay làm phiền đến cậu. Những lúc có cả anh ngồi ở đó, A Uyển hay kéo tay anh xoa tay lên chiếc bụng nhô tròn của cậu mà nói.
- Cha, em bé của A Uyển
- "Ma ma", em bé của A Uyển.
Và ngay sau đó A Uyển sẽ bị ba mình ôm trong lòng và cù khiến cậu bé bị nhột cười như nắc nẻ. Lam Phong cũng bị oan gia.
- Lam Phong, anh dạy con thế nào mà đến giờ A Uyển vẫn gọi em là "Ma ma" hả?.
Truyện Điền VănThai nhi đủ tháng, đủ tuần thì cũng đòi ra ngoài. Lam Phong cùng mọi người đứng ngồi không yên bên ngoài phòng mổ, ai cũng một tâm trạng căng thẳng cho đến khi nghe thấy tiếng khóc "Oe oe" vang lên bên trong và bác sĩ ra thông báo ca mổ thành công, mẹ khỏe con khỏe. Lam Phong xúc động khi nhìn thấy tiểu công chúa của mình được quấn trong chiếc khăn bông trắng tinh, đôi mắt đen láy cùng đôi môi hồng chúm chím. Nhìn tiểu công chúa là anh có thể nhìn ra vợ yêu của mình, giống thật giống.
Ngụy Anh tỉnh dậy, nhìn công chúa nhỏ đang nằm bên cạnh ngủ say thì cười hạnh phúc. Lam Phong ngồi xuống bên cạnh áp tay lên má cậu.
- Con gái rất giống em, rất đáng yêu.
Ngụy Anh đưa tay chạm nhẹ vào chiếc má trắng hồng của con.
- Dễ thương quá. Lam Phong, anh muốn đặt tên con là gì?
Lam Phong vuốt tóc cậu.
- Anh muốn để em đặt tên cho con.
Ngụy Anh nhìn anh.
- Để em đặt sao? Vậy gọi là Lam Nhiên đi.
Lam Phong lặp lại.
- Lam Nhiên...rất hay.
Ngụy Anh đặt khẽ ngón tay vào chóp mũi con gái, nhẹ nhàng.
- Tiểu công chúa Lam Nhiên, chào mừng con đến với thế giới của chúng ta.
Ba năm sau.
Lam Nhiên nhìn thấy A Uyển thì đòi xuống khỏi tay cậu chạy về phía anh trai mình.
- Ca, A Nhiên có bánh cho ca này.
Lam Nhiên xòe bàn tay của mình chìa ra chiếc bánh quy hình thỏ đưa cho A Uyển. A Uyển cầm lấy mỉm cười xoa đầu em gái.
- Cảm ơn A Nhiên nhé, để anh bẻ bánh làm ba chia cho A Nhiên và A Lan ăn cùng.
A Uyển cẩn thận chia bánh làm ba phần, một phần đưa cho Lam Nhiên, một phần đưa cho Cố Như Lan, và một phần giữ lại cho mình. Cố Như Lan nhận bánh cười thật tươi bám vào tay cậu bé.
- A Uyển, sau này A Lan lớn, A Lan bảo cha gả cho anh nhé.
A Uyển cười gật gù rồi đứng dậy chạy về phía bàn trà, nơi cha mẹ cậu bé và cha mẹ Cố Như Lan đang ngồi nói chuyện với nhau.
A Uyển nắm tay Cố Hạo, đôi mắt nâu trong veo nhìn anh.
- Chú Cố, sau này A Lan lớn chú gả A Lan cho con nhé.