Editor : Mel*Meow
Nhất là lúc này, Sở Trăn còn nghĩ đến trong phòng tắm Đường Miên Miên tắm dưới vòi hoa sen, dòng nước ào ào chảy qua cơ thể, mạnh mẽ rơi từng giọt từng giọt xuống đất, phát ra thứ thanh âm khiến người ta không tự chủ được mà nghĩ lung tung.
Chưa nhìn qua thân thể Đường Miên Miên, nhưng đầu Sở Trăn lại tự động huyễn hóa ra một thân hình mông lung mê người, dòng nước chảy xuôi trên khuôn mặt, xương quai xanh hội tụ thành dòng suối nhỏ, bọt nước vẩy ra tạo thành hơi nước...
Bình tĩnh lại nào!
Khi tình cảm lại một lần nữa khống chế thân thể Sở Trăn, khiến máu cả người hắn giống như dung nham núi lửa nóng rực chực chờ phun trào thì lý trí Sở Trăn đã kịp thời nện thẳng vào một cú vào đầu hắn, khiến hắn từ trạng thái mất khống chế dần dần tỉnh táo lại.
Lắc lắc đầu, Sở Trăn đưa tay cầm lấy cốc nước khoáng bên giường, ngửa đầu rót xuống nơi cuống họng.
Nước khoáng thanh khiết tuy không lạnh, nhưng có thể ổn định tương đối nhiệt độ cơ thể, lại phi thường thích hợp để làm mát đầu, cho nên nó chẳng những mang đi một bộ phận nóng rực trong cơ thể hắn, mà còn tựa hồ như tẩy bay mấy suy nghĩ linh tinh kia.
Uống xong nửa bình nước, vì dời đi lực chú ý của chính mình, Sở Trăn mở di động ra, tìm bật video Tĩnh Tâm Quyết* lên. Sở Trăn thực sự cảm thấy hiện tại chắc chỉ mỗi Tĩnh Tâm Quyết mới có thể khiến cho hắn thanh tâm định thần, quên đi ưu phiền thế gian.
*Tĩnh Tâm Quyết: một bài đọc giúp thanh tịnh đầu óc của nhà Phật thì phải.
"Băng hàn thiên cổ, vạn vật vưu tĩnhTâm nghi khí tĩnh, vọng ngã độc thầnTâm thần hợp nhất,khí nghi tương tuỳTương gian nhược dư, vạn biến bất kinhVô si vô sân, vô dục vô cầuVô xá vô khí, vô vi vô ngãChí tính chí thiện, đại đạo thiên thành."
Sở Trăn niệm ba lần xong, tuy rằng nhiệt độ thân thể đã tan quá nửa, nhưng bên tai vẫn cứ quanh quẩn tiếng nước chảy truyền đến từ hướng phòng tắm, vì vậy cảm giác lòng yên tĩnh có tìm thế nào cũng không thấy được.
Thế cho nên Sở Trăn lại bắt đầu nếm thử một bài khác là Thanh Tâm Quyết:
"Thanh tâm như thuỷ, thanh thuỷ tức tâmVi phong vô khởi, ba lan bất kinh..."
Đọc được hai lần, Sở Trăn cũng đã thuộc lòng bài niệm, vì thế liền không nhìn di động nữa, an vị ở bên giường nhắm mắt lại tĩnh tâm đầu óc, muốn dùng sự thanh tịnh vô dục vô cầu nơi nhà Phật đánh bay ác niệm trong đầu.
Thời điểm Đường Miên Miên ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy bộ dáng Sở Trăn mấp máy đôi môi, dường như đang nhắm mắt mặc niệm cái gì đó, tuy rằng nghe không rõ miệng hắn thì thầm cái gì, nhưng cô khó hiểu cảm thấy trên người Sở Trăn tràn đầy hơi thở bình thản.
Đường Miên Miên đã làm khô tóc, chuẩn bị xong xuôi để ngủ một giấc thật ngon, ngày mai lấy tinh thần hoàn mỹ bắt đầu ngày quay thứ nhất, cho nên tuy rằng không đành lòng phá vỡ trạng thái của Sở Trăn, nhưng cô vẫn gọi hắn một câu:
"Sở Trăn, em tắm xong rồi, anh đi tắm đi."
Nghe thấy lời nói của Đường Miên Miên, Sở Trăn thoát ly khỏi thế giới Đạo giáo Thanh Tâm Quyết, cảm thấy tâm mình triệt để yên tĩnh trở lại, đến cả mức Đường Miên Miên nói ra một câu tràn ngập hơi thở mờ ám, làm người ta có chút mơ màng như "Em tắm xong rồi, anh đi tắm đi", hắn cũng có thể mặt không đổi sắc tâm không loạn, điều này khiến hắn phi thường hài lòng.
"Được, em cứ ngủ trước."
Sở Trăn bình tĩnh đáp trả, sau đó đứng dậy cầm lấy cầm đồ dùng cần thiết và quần áo của mình cất bước đi vào phòng tắm.
Hắn cho rằng mình có thể, vừa rồi hắn còn lạnh nhạt đối mặt với lời nói đầy tính mập mờ của Đường Miên Miên, nhưng mà trong nháy mắt khi tiến vào phòng tắm, Sở Trăn liền phát hiện, có lẽ "Triệt để tĩnh tâm" vừa rồi căn bản chỉ có thể duy trì tạm thời.
Trong không khí phòng tắm còn tràn ngập hơi nước nóng hầm hập, mà trong làn hơi nước kia lại nhẹ nhàng phiêu đãng mùi sữa tắm dầu gội Đường Miên Miên vừa dùng.
Những mùi hương kia từ xoang mũi Sở Trăn dần tiến vào buồng phổi, khiến Sở Trăn cảm giác như hương vị của Đường Miên Miên đang được bảo tồn ngay tại bên trong cơ thể hắn, cùng hắn dung hợp thành một thể.
Một ý niệm tùy tiện xẹt qua lại khiến máu trong cơ thể Sở Trăn phảng phất như bị hắt lên vài giọt dầu sôi, khiến da thịt hắn bắt đầu sôi trào.
"Băng hàn thiên cổ, vạn vật vưu tĩnhTâm nghi khí tĩnh, vọng ngã độc thần...
Thanh tâm như thuỷ, thanh thuỷ tức tâmVi phong vô khởi, ba lan bất kinh..."
Sở Trăn nghĩ chắc mình cũng chỉ có thể dựa vào việc không ngừng mặc niệm hai bài Tĩnh Tâm Quyết Thanh Tâm Quyết, lại thêm việc dùng nước lạnh dội thẳng xuống người mới có thể xem nhẹ cảm giác nôn nóng trong cái không gian bịt kín này mang tới.
Thời điểm ra khỏi phòng tắm, Sở Trăn thở ra một ngụm trọc khí thật sâu.
Hắn thấy mình nhất định là đã nghẹn 25 năm, thân thể trì độn vừa mới bộc phát, cho nên tình hình mới trở nên không thể không chế nổi.
May mà ý chí của hắn cũng không phải dạng vừa!
Lúc này, phòng ngủ chỉ còn có ánh sáng màu vàng nhạt phát ra từ chiếc đèn ngủ nơi đầu giường, Đường Miên Miên nằm trên giường không còn động tĩnh gì nữa, hẳn là đã ngủ rồi.
Khí nóng trong người Sở Trăn lại bình thuận thêm đôi chút.
Dù sao, dưới tình huống cùng ở chung trong một phòng, Sở Trăn cảm thấy, mỗi một câu, mỗi một động tác của Đường Miên Miên đều là lực hấp dẫn trí mạng đối với hắn.
Nay lặng yên nằm đó, ít nhất lý trí của hắn không bị ngoại lực quấy nhiễu, dễ dàng khống chế tình cảm của mình hơn.
Sở Trăn thả nhẹ bước chân đi đến bên phía giường đối diện Đường Miên Miên, nhẹ nhàng nằm xuống.
Bởi vì vừa mới tắm nước lạnh cho nên sau khi chui sâu vào trong ổ chăn, Sở Trăn lập tức cảm thấy một mảnh ấm áp.
Hắn không định nhìn về hướng Đường Miên Miên, cũng không dám nhìn.
Hắn thật sự sợ vạn nhất chính mình nhìn nhiều một chút, suy nghĩ trong đầu liền không khống chế được mà loạn tưởng chờ mong.
Nhưng mà, hai người nằm yên trên một cái giường, trong đêm đen yên tĩnh, cũng không phải chỉ cần không nhìn liền không cảm giác được đổi phương tồn tại.
Nhất là thời điểm Sở Trăn vừa nằm lên giường, không biết có phải là do phát ra động tĩnh rất nhỏ hay không mà Đường Miên Miên vốn đang nằm ngửa bỗng nhiên trở mình, quay mặt đối diện Sở Trăn.
Nếu nói ban đầu khi Đường Miên Miên nằm ngửa cách Sở Trăn khoảng 50 cm, thì sau một cái xoay người của cô, khoảng cách đó trực tiếp rút ngắn một nửa.
Thật ra vẫn cách có chút xa, căn bản không chạm vào người Sở Trăn.
Nhưng mang hô hấp của một người có thể tiếp nhận hô hấp trong một khoảng là 30cm tính từ đầu mũi. Cho nên cho dù cách 25 cm, cảm giác hô hấp chỉ còn rất nhỏ, nhưng Sở Trăn vẫn có thể cảm thấy cần cổ của hắn dường như là bị khí nóng của Đường Miên Miên bao vây, quấn quanh, trêu chọc...
Mạch máu cổ bỗng nhiên bắt đầu có chút ngứa.
Mà ý ngứa như vậy, bởi vì Sở Trăn không kịp thời gãi, nó cư nhiên theo mạch máu, chảy vào trái tim Sở Trăn, khiến cho trái tim của hắn tựa hồ như bị một cọng lông vũ quét qua, cảm giác ôn ôn nhu nhu mềm nhẹ tựa mây bay muốn gãi không được muốn cầm không xong.
Vui vẻ chịu đựng, lại cầu mà không được.
Cái loại cảm giác phức tạp vừa vui vẻ vừa đau khổ kia ăn mòn trái tim Sở Trăn, khiến hắn không tài nào ngủ nổi
Tĩnh Tâm Quyết!
"Vô si vô sân, vô dục vô cầuVô xá vô khí, vô vi vô ngã..."
Sở Trăn cảm thấy, nếu mỗi ngày Đường Miên Miên đều ngủ ở bên cạnh hắn mà hắn lại không thể đụng, thì nhất định là không quá mấy ngày, hắn liền trở thành tân thiên tài Đạo giáo thế hệ mới.
Sau khi nội tâm mặc niệm 100 lần Tĩnh Tâm Quyết, Sở Trăn cảm thấy trái tim mình đã bị ba chữ Tĩnh Tâm Quyết tuần hoàn quấn quanh phòng hộ, những câu chữ linh thiêng kia tẩy trong tẩy ngoài, vừa là lớp hộ thuẫn của hắn, cũng là xiềng xích buộc chặt ý niệm của hắn, khiến hắn rốt cuộc cũng có thể không mơ màng bị quấy nhiễu, bình tĩnh trở lại.
Chẳng biết lúc nào, Đường Miên Miên lần nữa trở mình, bắt đầu quay lưng lại với Sở Trăn.
Làm như thế này, dụ dỗ bên ngoài xem như là đã biến mất, Sở Trăn càng có thể bảo trì trạng thái tâm bình khí hòa.
Mấy phút sau, hắn rốt cuộc nặng nề ngủ thiếp đi.
...
Tướng ngủ của hai người hiển nhiên đều tốt hết sức, không có phát sinh cái loại chuyện gì đó như Đường Miên Miên gác chân lên trên người Sở Trăn, hoặc là Sở Trăn vươn tay ôm eo Đường Miên Miên khiến người ta bất giác đỏ mặt.
Nhưng mà, thời điểm Sở Trăn mở mắt ra, hắn bỗng dưng phát hiện chẳng biết từ lúc nào chính mình lại xoay người đối mặt với bóng lưng của Đường Miên Miên, đang muốn đứng dậy, Đường Miên Miên ở bên kia cũng xoay người qua đây.
Nhìn gương mặt của Đường Miên Miên càng ngày càng dựa vào khuôn mặt của chính mình, khoảng cách chỉ còn lại có mười cm, Sở Trăn... Có chút không dám hô hấp.
Khoảng cách này, thật sự là quá gần.