Editor : Mel*Meow

"Sư đệ tông môn bắt nạt ta, không nghĩ đến đi ra bên ngoài rồi, đến một con chim nhỏ cũng bắt nạt ta."

Lục Tinh Ngữ thở dài trầm thấp, cũng mặc kệ con chim kia, bắt đầu cắn một cái chân gà còn sót lại. Chẳng qua, đến cùng thì một cái chân gà cũng chẳng thể chống đói, Lục Tinh Ngữ ăn xong chân gà, mắt u oán nhìn con chim kia cùng hơn một nửa con gà béo mập, tựa hồ muốn nói:

Thân thể ngươi nhỏ như thế, muốn cướp sao không cướp chân gà mà lại cướp phần thịt lớn kia, ngươi lại ăn không hết.

Nhưng mà ánh mắt Lục Tinh Ngữ vừa lia đến cành cây, lập tức liền bị cảnh tượng trước mắt chấn kinh. Bởi vì con chim hắn cảm thấy không có khả năng ăn hết con gà kia, hiện tại bên cạnh nó chỉ còn lại một bộ xương gà.

Đồng tử Lục Tinh Ngữ hơi hơi co quắp, biểu tình cũng trở nên phòng bị hơn:

Mới vừa rồi hắn bị bộ dáng ngốc manh của con chim béo kia mê hoặc mà buông lỏng cảnh giác, nhưng nó chỉ là một con chim bình thường, căn bản không có khả năng ăn hết một con gà có thể tích lớn gấp ba nó trong một thời gian ngắn như thế.

Động vật như vậy, hiển nhiên đã không phải là động vật phổ thông linh trí thấp, có lẽ là linh thú bên trong lục quang chi sâm.

Dù sao, bình thường không phải chim nhỏ chỉ ăn sâu thôi sao? !

Con này ăn thịt đấy!

Lục Tinh Ngữ tu vi thấp, cho nên hắn căn bản không cảm giác được thực lực của một con chim đã mạnh hơn hắn nhiều tầng như Chu Tước. Chẳng qua may mà Chu Tước cũng không phải là mãnh thú gì đó.

Ăn ké chắc cũng phải chột dạ chứ nhỉ?

Sau khi Chu Tước ăn con gà ngon nhất từ trước đến giờ xong, liền dùng cánh vuốt ve dạ dày đã thỏa mãn của chính mình, nhìn tiểu tử nhân loại tuấn tú kia một cái, giương cánh bay đi.

Lục Tinh Ngữ nhẹ nhàng thở ra, vốn cho là cuộc gặp gỡ giữa hắn và con chim béo kia cứ kết thúc như vậy, song, buổi chiều khi hắn miễn cưỡng đánh gục một con lợn rừng bên ngoài lục quang chi sâm, lại bởi vì bị thương không có đan chữa trị mà suýt nữa chết vì mất máu quá nhiều thì con chim béo kia lại xuất hiện.

Lúc ấy Lục Tinh Ngữ nghĩ là, quả nhiên, lấy thực lực Luyện Khí cấp ba của hắn, ra bên ngoài lịch luyện chỉ là đi chịu chết, nhưng nội tâm hắn vì sao lại không cảm thấy cam lòng!

Hắn nghe người khác nhắc đến cha mẹ của mình, đều là những Độ Kiếp kỳ đại năng, chỉ thiếu chút nữa liền có thể phi thăng, họ còn là đôi đạo lữ có hy vọng phi thăng nhất trên đại lục Hạo Minh khô cằn này trong cả ngàn qua.

Cho dù sau này hai người không thể phi thăng mà là hy sinh vì bảo vệ đại lục Hạo Minh, hóa giải nguy cơ thống nhất tam giới của Ma Tôn, thì họ cũng là anh hùng đáng được tôn kính nhất trên toàn đại lục Hạo Minh này.

Nhưng hắn, con trai của cặp anh hùng Liệt sĩ kia, lại phế vật như thế.

Ước mơ từ nhỏ đến lớn của Lục Tinh Ngữ chính là có thể trở thành tu sĩ lợi hại như cha mẹ hắn, ai ngờ cái giấc mộng này, cư nhiên lại phải chôn vùi trên thân một con heo!

Mí mắt Lục Tinh Ngữ càng ngày càng khó chịu, nhưng mà một con chim béo bỗng dưng xuất hiện trong tầm mắt sắp khép kín của hắn.

Lục Tinh Ngữ cảm thấy, mình nhất định là đang gặp ảo giác, bởi vì sắp chết cho nên con chim béo trước mắt mới từ một con vật nhỏ biến thành hồng y cô nương. (Cô gái váy đỏ ấy, Mel để vậy cho hay)

Thân thể của nàng thướt tha quyến rũ, ánh mắt lại ngây thơ vô số tội.

Nhưng mà trước khi Lục Tinh Ngữ tan rã ý thức, cái thứ mà hắn nghĩ là ảo ảnh kia lại một phen đỡ hắn dậy, miệng thì thào tự nói:

"Thật đúng là một cái đầu heo to bự, sau khi cứu người này rồi, mình sẽ ép hắn quay con heo kia lên ăn!"

Vừa nói, Lục Tinh Ngữ liền nhìn thấy một đôi mắt đào hoa của hồng y cô nương này lưu quang xoay chuyển, khóe miệng hồng phấn non nớt tựa hồ còn có chất lỏng khả nghi chảy ra lại bị nàng hút về.

Sau đó, Lục Tinh Ngữ lại cảm thấy miệng mình bị cô nương này nhét vào một loại quả gì đó.

Quả vừa vào miệng liền lập tức bị tiêu hóa.

Sau khi Lục Tinh Ngữ ăn vào, hắn bỗng nhiên cảm thấy vùng đan điền của mình nóng lên một trận, ngay sau đó kinh mạch xương cốt cả người đều bị một dòng nước ấm bao phủ.

Kì tích xảy ra, toàn bộ kinh mạch bị heo cắn của hắn lập tức lành lại.

Không chỉ như thế, sau khi toàn bộ kinh mạch của hắn được chữa trị, dòng nước ấm ở vùng đan điền kia bỗng nhiên sôi trào như dung nham núi lửa, lấy khí thế mạnh mẽ nghiền nát nội tạng hắn, xung kích kinh mạch hắn.

Một tấc một tấc, vết xé rách dần khỏi hẳn, khỏi hẳn rồi lại lần thứ hai bị tầng xung kích kia xé rách.

Cảm giác như thế phảng phất như mình là một tên tội phạm độc ác bị người ta cầm đao lăng trì, nhưng mỗi khi toàn thân tội phạm máu chảy đầm đìa, hắn lại được ăn đan dược chữa thương hữu hiệu nhất, rồi lại tiếp tục đau đớn không ngừng nghỉ.

Nhưng mà Lục Tinh Ngữ lại từ ánh mắt trong suốt của hồng y nữ tử biết, nàng không hề muốn hại hắn.

Cho nên giữa mảnh điện quang ánh lửa, trong đầu Lục Tinh Ngữ bỗng toát ra một ý niệm.

Cho dù ý nghĩ này cực kỳ vớ vẩn, nhưng hắn khó hiểu có chút chờ mong: Trái cây vừa rồi hồng y cô nương đút cho hắn ăn, rất có khả năng chính là Tẩy Tủy quả trong truyền thuyết, loại quả được cho là đã sớm tuyệt tích, hiệu quả hơn Tẩy Tủy đan không biết bao nhiêu lần.

Thân thể run rẩy đau nhức, nhưng chỉ cần Lục Tinh Ngữ nghĩ đến việc ý nghĩ này là thật, toàn bộ ánh sáng xung quanh đều tụ lại trong một đôi đồng tử màu xám tro của hắn, ánh sáng cuồn cuộn đó còn muốn rực rỡ hơn sao trời.

"Ánh mắt của ngươi thật xinh đẹp."

Chu Tước đang nửa đỡ Lục Tinh Ngữ, nhìn thấy tinh quang xoay chuyển trong đôi mắt hắn, trong lúc nhất thời nàng nhìn đến ngây ngốc, thì thào lên tiếng.

"Cắt. "

Thái đạo cười tủm tỉm kêu một tiếng vào loa nhỏ.

Hắn không nghĩ đến, trong một khung cảnh hoàn toàn không có thực vật sống xung quanh như bây giờ, Phương Mẫn Diệp vẫn còn có thể đem nhân vật này diễn đến sinh động như thế, hiển nhiên đứa nhỏ này trước kia đã khổ luyện không ít, kỹ xảo biểu diễn mới có tiến triển. Chờ thời điểm gia công hậu kỳ đặc hiệu chế tác thêm bối cảnh phông nền vào, phỏng chừng cảnh tượng đó sẽ làm mọi người kinh diễm.

Phương Mẫn Diệp thu được ánh mắt tán dương của đạo diễn, lại chỉ cúi đầu lộ ra ánh mắt phức tạp.

Trước là vì muốn Đường Miên Miên nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, cho nên hắn mới cố ý khổ luyện kỹ xảo biểu diễn, nghiền ngẫm mỗi một phân cảnh một, tuy rằng bây giờ tình trường thất ý, nhưng ít ra cố gắng trước kia cũng không bị uổng phí.

"Thợ trang điểm chuẩn bị."

Theo một tiếng loa của đạo diễn, thợ trang điểm đợi lệnh lập tức tiến lên thoa mặt nạ rong biển cho Phương Mẫn Diệp, khiến khuôn mặt hắn nhìn như là bị đắp lên một lớp bẩn mốc meo.

Những ai đã từng đọc qua tiểu thuyết tu tiên đều biết, kia chính là tang vật được bài xuất ra từ cơ thể sau khi dùng Tẩy Tủy đan xong, tanh tưởi vô cùng.

Hóa trang bôi mặt nạ rong biển cho Phương Mẫn Diệp xong xuôi, đạo diễn liền kêu một tiếng bắt đầu:

"ACTION."

Màn ảnh tiếp tục, ánh mắt Chu Tước vốn nhìn chằm chằm Lục Tinh Ngữ đến mức nhập thần, sau khi trên người Lục Tinh Ngữ bài xuất ra vết bẩn tanh tưởi kia, nàng liền lắc mình một cái bay vút ra xa phải hơn mười mét, còn nắm lấy cái mũi của mình.

Đương nhiên trong màn ảnh Đường Miên Miên chỉ là đang chạy ra xa, nhưng trên thực tế dưới phần hậu kỳ đặc hiệu, nàng đã ảo hóa thành một con chim đỏ rực, bay vút ra chỗ khác.

Cũng do bởi vì chế tác hậu kỳ tương đối nhiều, cho nên khi quay chụp, đoàn phim [Chu Tước] còn muốn gấp hơn so với đoàn phim [Hồng Nhan Loạn].

May mà lần quay chụp [Chu Tước] này, thành viên tổ nghiên cứu trò chơi trong Khoa học kỹ thuật Tới Đây cũng tới hỗ trợ, cho nên đạo diễn mới không hoảng sợ như vậy nữa.

Nay kỹ xảo biểu diễn của những diễn viên chủ đạo đều rất tốt, tiến độ chụp ảnh khẳng định là sẽ tương đối thoải mái, tâm tình Thái đạo lại càng tốt thêm.

Trong màn ảnh, sau khi Chu Tước ghét bỏ ném Lục Tinh Ngữ xuống rồi bay ra xa chừng mười mét, lại niết niết cái mũi của mình xong, nàng lại không nỡ rời đi.

Ánh mắt của nàng si ngốc triền miên lướt qua gương mặt Lục Tinh Ngữ một lúc, lại quét mắt nhìn kiện vết thương to dài do bị con heo kia gặm.

Cuối cùng vẫn là lựa chọn lưu lại hộ pháp cho Lục Tinh Ngữ.



Dù sao lúc này, nếu nàng rời đi, với trạng thái đó của Lục Tinh Ngữ, nói không chừng đảo mắt cái đã bị người ta giết chết.

...

Hiển nhiên quá trình tẩy tủy của Tẩy Tủy quả không nhanh như vậy, bởi vì bên trong nội dung kịch bản nói, càng là người có thiên phú, thời gian chịu đựng Tẩy Tủy quả càng dài hơn.

Lục Tinh Ngữ vốn cho rằng lấy thực lực phế vật của chính mình, phỏng chừng cũng chỉ có một hai giờ.

Bởi vì Nhị sư đệ được sư phụ hắn khen là có thiên phú, lúc trước ăn Tẩy Tủy đan sư phụ cho, hắn ta đau khổ cả nửa ngày.

Nhưng Lục Tinh Ngữ lại không nghĩ đến, một trận đau đớn này của mình, đau đến tận ba ngày.

May mà sau khi ăn Tẩy Tủy quả này xong, tuy rằng cả người hắn đau đớn đến mức mỗi phút mỗi giây đều muốn đi chết, nhưng nội tâm không cam lòng mãnh liệt đã giúp hắn kiên trì tiếp tục trải qua đau khổ.

Đương nhiên đây đều là nội dung cốt truyện, trên thực tế Phương Mẫn Diệp chỉ quay đến đoạn thống khổ dày vò, đạo diễn đã hô một tiếng cắt, sau đó hắn cùng với Đường Miên Miên quay sang phân đoạn cùng nhau phi hành đi tìm lục quang chi sâm.

Trở về hiện tại, ban đêm, Phương Mẫn Diệp vẫn nằm ở trên mặt đất nơi ban sáng đã nằm, chẳng qua, lúc này hắn đã tỉnh táo lại, theo một ngụm máu đen hắn phun ra, quá trình tẩy tủy cả người của hắn cũng kết thúc.

Phương Mẫn Diệp cảm thấy sau khi mình trải qua quá trình cải tạo, cơ thể dường như đã dễ dàng hơn không biết bao nhiêu lần, dưới sự kinh hỉ đó hắn bỗng dưng muốn đứng lên cúi đầu tỏ vẻ cảm kích Chu Tước.

Nhưng mà hắn vừa khẽ động, Đường Miên Miên đang diễn Chu Tước liền bịt mũi lui ra phía sau một bước.

Chóp mũi khẽ động, Lục Tinh Ngữ tự nhiên cũng ngửi thấy được trên người mình phát ra hơi thở tanh tưởi, một bên tai lập tức hồng lên, hắn liền nhanh chóng niệm cho mình một chú "Xuất trần quyết".

*Xuất trần quyết: chắc chú tắm rửa gì đó ạ.

Nhưng mà Lục Tinh Ngữ không nghĩ đến là, chú ngữ vừa khẽ động, vết bẩn trên người chẳng những loại trừ, mà linh lực chung quanh hắn cũng như là bị cái gì đó cường đại tác động, dồn dập tụ tập xung quanh người hắn.

"Đồ ngốc, ngươi sắp độ trúc cơ kỳ, còn không mau đả tọa!"

Lục Tinh Ngữ sợ ngây người, trước đó mỗi ngày hắn đều sáng tối tập luyện cùng các sư đệ, cũng không biết vì sao, kinh mạch của hắn như là bị xích sắt khóa chặt lại, cho dù hắn tu luyện như thế nào đi chăng nữa, linh khí ngoại giới vẫn rất khó được dẫn vào trong cơ thể hắn. Điều này dẫn đến việc hắn tu luyện mười mấy năm cũng vẫn chỉ là một Luyện khí kỳ cấp ba.

Nhưng mà vừa rồi hồng y cô nương lại nói với hắn, hắn sắp lên Trúc cơ !

Trúc cơ, nhưng để lên được Trúc cơ chẳng phải phải cần qua Luyện khí kỳ cấp chín đấy à... Chẳng lẽ hiện tại hắn đã qua cả Luyện Khí kỳ cấp chín, cho nên linh khí trong cơ thể vừa được đả thông, liền muốn độ Trúc cơ sao?

Khiếp sợ thì khiếp sợ, Lục Tinh Ngữ vẫn vung vạt áo, ngồi xuống ngay tại chỗ.

Linh khí chung quanh phảng phất như cảm giác được là hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, trong nháy mắt các luồng khí xung quanh cuộn lại thành một dòng xoáy lớn hội nhập vào trong cơ thể hắn, xung kích kinh mạch của hắn.

Tuy rằng quá trình này cũng đau đớn, nhưng bởi vì đã trải qua ba ngày ba đêm tinh phạt tẩy tủy người thường khó có thể chịu đựng được, thế cho nên cái nỗi đau mà nhiều Luyện Khí kỳ không chịu được này, đối với Lục Tinh Ngữ mà nói lại là rất nhẹ nhàng thoái mái.

Chẳng qua, khi đan điền bên trong bị linh khí tụ lại thành hơi nước nồng nạc bao lấy, thì bên trong linh khí Lục Tinh Ngữ, bỗng có một tia linh khí màu đen hòa lẫn vào trong đó.

Nhưng mà lúc này Lục Tinh Ngữ lại không hề phát hiện ra.

Hơn nữa bởi vì hắn một lần trực tiếp thăng cấp từ Luyện Khí cấp ba lên tới Trúc cơ cấp chín, cho nên giờ phút này Lục Tinh Ngữ vui vẻ cứ như là một chiếc ấm vừa đun sôi, lồng ngực tựa hồ như cũng không nghẹn nổi cỗ không khí vui mừng mạnh mẽ kia, nó nhất định muốn phá tan ràng buộc phát tiết một chút.

Cho nên hắn vì cao hứng quá đỗi mà nhảy lên ngay tại chỗ, sau đó tươi cười xán lạn chạy về phía ân nhân của mình, chớp một đôi mắt còn muốn sáng chói hơn ánh mặt trời kia lại, hưng phấn mà chia sẻ niềm vui với nàng:

"Cô nương, ta thăng cấp ! Ta Trúc cơ ! Ta thật sự Trúc cơ !"

Chu Tước không hiểu vì cái gì người này mới có thêm chút thực lực mà đã vui vẻ thành như vậy, nhưng nàng thích nhìn cặp mắt sáng ngời kia của hắn, cho nên nhìn thấy dáng vẻ cao hứng của Lục Tinh Ngữ, nàng cũng lộ ra một nụ cười.

Lúc này Lục Tinh Ngữ mới phát hiện mình bởi vì quá mức cao hứng mà đường đột kéo tay cô nương gia nhà người ta, hắn vội vàng buông tay ra, đồng thời bên tai hơi đỏ hơn chút:

"Ân cứu mạng của cô nương, Lục Tinh Ngữ ta ghi tạc trong lòng..."

"Ghi tạc trong lòng thì có ích lợi gì, không bằng hiện tại ngươi liền báo đáp ta?"

Lục Tinh Ngữ hiển nhiên không nghĩ đến vị cô nương này xuất trần thoát tục như thế, nói chuyện thẳng thắn đến vậy, trong lúc nhất thời nói chuyện liền lắp bắp theo :

"Kia.. Cô nương... Hy vọng ta báo đáp như thế nào?"

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Tinh Ngữ: Lúc ấy nàng đứng trước mặt ta, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ta, trái tim ta không khỏi nhanh vài phần, vốn tưởng rằng nàng sẽ nói, bảo ta lấy tấm thân này báo đáp, khổ nỗi... Tâm trí của nàng chỉ có con heo đó.

Lục Tinh Ngữ: Lúc ấy ta cảm thấy có chút may mắn, lại hơi lạc lõng. Hóa ra, mị lực của ta đến cả con heo cũng không bằng ~~~~(>_

- Hãy ấn sao để ủng hộ bảo bảo nha :33 -_22/5/22_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play