Editor : Mel*Meow

Đường Miên Miên nhíu nhíu mày.

Lúc trước khi người ta mang kịch bản đến, cô cũng đã nghiên cứu qua tiểu thuyết nguyên gốc.

Tiểu thuyết được viết dưới góc nhìn của nữ chủ Đường Hân Nguyệt, miêu tả quãng thời gian trước đó nữ chủ đã đau khổ truy đuổi nam thần như thế nào, còn vì anh ấy mà tham gia giới giải trí, hy sinh cả giấc mơ của mình, rồi cuối cùng nam thần cao lãnh ấy cũng gục ngã trước nữ chủ, hai người họ dần chìm đắm trong tình yêu.

Thời điểm độc giả trầm trồ khen ngợi nữ chính, Đường Miên Miên với thân phận nữ phụ lại làm cho đại bộ phận độc giả sinh ra nghi ngờ.

Bởi vì nữ phụ này mới là thiên kim chân chính của Đường gia, hồi nhỏ cô đã bị ôm nhầm đi, mà Đường gia nhìn có vẻ như đang cố bù đắp lại những thua thiệt của đứa con gái thật này nhưng thực chất lại không hề thương lượng đã đem nữ phụ gả đến Sở gia.

Theo cách nói của nữ chủ chính là, nữ phụ vốn dĩ mới là thiên kim Đường gia chân chính, nên người gả cho Sở gia phải là nữ phụ mới đúng.

Cô ta còn mang một bộ dáng lương thiện, rộng lượng, không tiếc mà trả lại toàn bộ vinh hoa phú quý cho nữ phụ, còn nói cái gì mà cô ta muốn tiếp tục ở lại Đường gia chỉ vì quá lưu luyến đôi cha mẹ đã nuôi cô ta từ nhỏ đến lớn này.

Khi đó Đường Miên Miên còn nghĩ thầm, nếu không phải Sở Trăn vốn có tiếng khó hiểu, lãnh khốc vô tình trong giới hào môn và nếu không phải cô ta đã có người trong lòng thì cô ta còn có thể rộng lượng như vậy hay sao?

Ai cũng biết sự nghiệp diễn xuất của nữ chủ có thể phát triển thuận lợi như vậy là vì cô ta còn nợ nữ phụ một thân phận thiên kim Đường gia mà thôi, nhân mạch và nguồn tài chính đầu tư cho cô ta không phải từ Đường gia thì từ đâu mà ra, ai cũng vậy thôi, nếu đã được hưởng quyền lợi mang tên Đường gia này từ bé rồi thì làm sao nỡ rời bỏ nó cơ chứ.

Bất quá thổ tào* cũng chỉ là thổ tào, trong quyền tiểu thuyết kia, tính cách của nữ phụ cũng không phải loại tốt đẹp gì.

*Thổ tào: Nhanh chóng chỉ ra sai lầm của các hành vi/ngôn ngữ ngu ngốc, buồn cười và kéo đề tài về phương hướng bình thường.

Mel: Ở trong câu này, ý của nó là: Tác giả quyển tiểu thuyết đó sau khi bị người đọc chỉ ra những sai lầm ngu ngốc kia thì đã nhanh chóng sửa chữa những sai lầm đó bằng cách viết nhân vật nữ phụ độc ác.

Cô ấy đã gả cho Sở gia và chấp nhận điều kiện hợp đồng kia rồi, cũng đã hưởng tiền chu cấp hàng tháng, mong muốn mình có thể nổi tiếng trong giới giải trí, thế nhưng cô ấy lại không chịu nổi cảm giác cô đơn mà đi coi trọng người trong lòng của nữ chủ, rồi liên tiếp sử dụng thủ đoạn tiếp cận ảnh đế, bị bọn nhà báo bắt được viết cho không ra gì, khiến cho fans toàn quốc giễu cợt khắp nơi, đã vậy còn làm cho đầu Sở Trăn mọc cỏ xanh biêng biếc, cũng vì vậy mà bị hắn đuổi thẳng ra khỏi nhà, khi đi còn không được cầm theo bất cứ thứ gì.

Mà sau khi nữ phụ bị Sở Trăn đuổi, Đường gia thấy một loạt hành động ngu ngốc của cô ấy nên cũng dám nhận nữ phụ về nuôi nữa, sợ lại chọc Sở gia mất hứng, cuối cùng nữ phụ phải hứng chịu việc bị chửi bới khắp các trang mạng internet cũng như bọ chúng bạn plastic* xa lánh, cuối cùng cô ấy đã không chịu nổi mà lựa chọn nhảy lầu, kết thúc sinh

*Bạn plastic: Bạn đểu.

Đương nhiên, đây chỉ là câu chuyện đến từ góc nhìn của nữ chính, còn sự việc có thật sự như vậy hay không thì đâu ai biết...

Dù sao tên cô cũng giông giống nữ phụ, bây giờ linh hồn cô lại còn xuyên qua thân thể nữ phụ, từ sâu trong thâm tâm, cô khinh thường nữ phụ không tả nổi, dù sao vốn dĩ nữ phụ mới là thiên kim Đường gia chân chính cơ mà, nếu có viết kịch bản thì nữ chính phải là cô ấy mới đúng, làm gì có chỗ cho Đường Hân Nguyệt lên sàn làm nữ chính.

"Cốc, cốc, cốc."

Tiếng đập cửa không to không nhỏ vang lên một cách có quy luật đã lôi Đường Miên Miên từ thế giới nội tâm chui ra.

Thở dài một hơi, Đường Miên Miên thu liễm cảm xúc trên khuôn mặt, rồi hướng bên ngoài hô một tiếng "Mời vào."

"Thiếu phu nhân, ngài khỏe, tôi là quản gia trong nhà này, ngài có thể gọi tôi là Vương bá.. Thiếu gia có việc nên đã đi trước, trước đó ngài ấy có phân phó tôi mang thức ăn khuya lại đây cho ngài, đều là thức ăn thanh đạm, ít dầu mỡ, ngài có thể yên tâm mà thưởng thức."

Quản gia Vương bá cung kính bước vào phòng, trên tay ông có bê một khay đựng thức ăn gồm ba món mặt một bát canh, ông nhanh chóng đặt thức ăn lên trên chiếc bàn tròn nhỏ cạnh cửa sổ sát đất, rồi lộ ra một nụ cười hòa ái thân thiện với Đường Miên Miên.

Thiếu gia nhà ông trước khi đi ra ngoài đương nhiên không phân phó bất cứ thứ gì, nhưng là một quản gia đã nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, ông phải thay thiếu gia linh hoạt một chút chứ, ông còn đang nghĩ biện pháp thúc đẩy mối quan hệ thân mật giữa hai người đây này.

Sau khi phu nhân gặp tai nạn máy bay, bệnh tim của lão gia lại tái phát nên thiếu gia lập tức phải thừa kế sản nghiệp mà lão gia truyền lại, tuy rằng thiếu gia đã thành công cứu vãn tập đoàn khỏi nguy cơ phá sản, hơn nữa còn đem sản nghiệp Sở Thị phát triển mở rộng như bây giờ nhưng từ đó về sau tính tình thiếu gia ngày càng lạnh lùng hơn.

Đối với nữ sắc thiếu gia đều không chịu nhìn tới, trong lòng chỉ toàn là việc phát triển sự nghiệp.

Đây còn là tâm tính của một nam nhân trẻ tuổi nữa hay sao?

Mặc dù sự nghiệp quan trọng, nhưng vẫn có thể chiếu cố cho đời sống tình cảm một chút mà.

Nhìn xem lão gia đã buồn thành dạng gì, vì kiếm đối tượng cho thằng cháu trai không gần nữ sắc này, ông ấy còn xuất ra tuyệt chiêu giả bệnh rồi đấy, buộc thiếu gia phải thực hiện hôn ước.

Gọi là kết hôn nhưng thật ra lão gia chỉ muốn tạo cơ hội cho cháu trai tiếp xúc với quan hệ nam nữ, khiến hắn thông suốt.

Đương nhiên, quản gia là ông vẫn cảm thấy, mục đích cuối cùng của lão gia vẫn chỉ là muốn ôm chắt nội mà thôi, thiếu gia mà không thông suốt thì chẳng phải là đã gây trở ngại cho mong muốn nhỏ nhoi này của lão gia rồi hay sao.

Mà ông, làm quản gia đắc lực cho thiếu gia, cũng coi như là một nửa trưởng bối nhìn thiếu gia lớn lên từ nhỏ đến lớn, tự nhiên ông cũng coi trọng việc này, cho nên ông đã ngầm nhận trọng trách mà lão gia ủy thác, mà trọng trách này không phải chính là đứng ra tác hợp mối quan hệ giữa thiếu gia và thiếu phu nhân hay sao.

"Cảm ơn."

Đường Miên Miên đã lâu chưa thấy qua thức ăn nóng hổi mà tinh xảo như vậy, thời điểm nhìn thấy những món ăn kia, nước bọt trong khoang miệng cô điên cuồng tiết ra, nếu không phải cô có năng lực khắc chế vô cùng tốt, lúc cô nói chuyện nước miếng đã chảy tòng tọc ra rồi.

"Vậy mời thiếu phu nhân dùng bữa tối, tôi xin phép lui xuống trước. "

Quản gia nói xong lời này, liền quay người đi ra cửa, thời điểm quay lưng lại với Đường Miên Miên, trong mắt ông lộ ra tầng nghi hoặc dày đặc.. Phu nhân mới cưới của thiếu gia không phải chính là minh tinh đang nổi Đường Hân Nguyệt hay sao, như thế nào mà người này lại không giống với trên hình một chút nào?

Quản gia không quan tâm giới giải trí cho lắm nên ông chỉ cho rằng mình nhớ nhầm khuôn mặt, sau khi đóng cửa phòng lại ông lập tức lôi di động ra, lập tức tìm tài liệu liên quan đến Đường Hân Nguyệt.

Khi trên di động hiện ra hình ảnh của Đường Hân Nguyệt, ông lập tức trợn tròn mắt.

Chuyện gì xảy ra vậy, thiếu phu nhân bị đánh tráo ư?

Cô nương kia không phải Đường Hân Nguyệt thì là ai?

Vương bá vừa xuống lầu, vừa bấm điện thoại gọi cho lão gia, mày nhăn thành một đám.

"Alo? Vương bá à... Như nào rồi, xú tiểu tử kia đã khai bao* chưa?"

*Khai bao: Con trai lần đầu quan hệ

Ở đầu bên kia điện thoại, Sở lão gia Sở Thái Niên thanh âm thập phần dõng dạc, không hề suy yếu như khi ở trước mặt Sở Trăn, nhất là nửa câu sau giọng ông còn mang theo một chút cấp bách, hiển nhiên là đang chờ Vương bá mật báo tình hình.

"Không có, thiếu gia lại về công ty tăng ca mất rồi."

" Xú tiểu tử không thông suốt này, tăng ca tăng ca, ngày nào không tăng ca mà lại nhất định phải tăng ca vào hôm nay? Ta cũng đã đáp ứng hôn lễ của hắn sẽ không tổ chức lớn nữa, hắn còn muốn thế nào... Tức chết ta mà, bây giờ ta liền gọi điện cho hắn về nhà, dù không động phòng thì ít nhất cũng phải cùng vợ mới ngủ một đêm chứ." Nói không chừng hai người nói là chỉ ngủ cùng nhau nhưng lại có việc thì sao!

Sở Thái Niên dựng râu trừng mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nếu không phải bác sĩ bảo không được tức giận, lúc này chắc chắn ông sẽ không nhịn được mà đập một đống đồ mất.

"Lão thái gia, ngài bớt giận trước đã, ở đây còn một việc cần tôi báo cáo nữa."

Vương bá đã làm ở Sở gia lâu năm, tự nhiên biết lão thái gia đã lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, ngoại trừ lúc con dâu gặp chuyện không may ấy thì đều có thể tự khắc chế cảm xúc rất tốt, nên Sở Thái Niên dù có tức giận đến mấy cũng không bao giờ cúp điện thoại luôn.

Quả nhiên, sau mấy hơi thở, Sở Thái Niên đã bình tĩnh trở lại:

" Xảy ra chuyện gì?"

Trong lòng Sở Thái Niên, so với việc cháu trai không chịu động phòng thì mấy việc khác đều chỉ là chuyện nhỏ, cho nên đối với việc Vương bá muốn nói, giọng điệu ông hết sức bình tĩnh, chỉ như đang hỏi: "Ngày mai thời tiết như thế nào?"

" Lão thái gia, người hôm nay thành thân với thiếu gia không phải thiên kim Đường gia Đường Hân Nguyệt, khi tôi mang thức ăn vào phòng cho thiếu phu nhân thì phát hiện gương mặt kia không hề giống với gương mặt tôi xem ở trên mạng một chút nào... Tuy rằng giống phu nhân Đường gia tới bảy phần, nhưng cũng không phải là chúng ta tuyển con dâu bắt chước bà ta, làm sao có thể để Sở gia tùy tiện tặng người như vậy được?"

Vương bá vừa nói vừa thấy rất kỳ quái, Đường gia dù sao cũng là hào môn, hơn nữa còn đang cùng Sở gia hợp tác một hạng mục, họ sẽ không ngu ngốc mà đắc tội Sở gia như vậy chứ?

Lại nói, nếu họ không muốn gả con gái thì nói thẳng là được mà, Sở gia thiếu phu nhân của bọn họ còn có rất người muốn làm kia kìa.

Nếu đứa bé kia không phải là do Sở phu nhân đã qua đời cùng với phu nhân Đường gia định ra hôn ước từ trước, thì bọn họ cũng không hiếm lạ gì đâu!

"Tân nương tử không phải là con gái Đường gia ư?"

Lão thái gia hiển nhiên không đoán được việc mà Vương bá muốn bẩm báo lại là tình huống này, ông lập tức ngây người, thanh âm cũng vì vậy mà cao lên vài phần. Chưa để Vương bá trả lời ông liền hỏi tiếp:

"Cô gái kia trông có xinh đẹp không? Khí chất thế nào? Ánh mắt sạch sẽ chứ?"

Lão thái gia nghĩ thầm, ông đã vất vả lắm mới buộc được thằng cháu trai kết hôn, nó cũng đã đáp ứng ngày ngày mai sẽ đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, tuy rằng hôm nay hai người không động phòng nhưng cháu trai không từ hôn là may lắm rồi, nghĩ nghĩ ông thấy cô gái kia vẫn chưa đến mức chọc cháu trai ông ghét... Thiên kim Đường gia... Cũng chẳng quan hệ gì mấy, chỉ cần là nữ.. Không phải cũng tốt à?

Bởi vì cháu trai mình gần như không gần nữ sắc, tâm tư Sở Thái Niên lay chuyển một chút, đột nhiên ông cảm thấy rằng danh tính hay gia thế gì gì đó đều không quá quan trọng.

"Diện mạo vô cùng thanh tú, diễm lệ, so với Đường Hân Nguyệt còn muốn trội hơn vài phần, ánh mắt cũng rất chi là sạch sẽ."

Vốn dĩ Sở Thái Niên chỉ tiện miệng hỏi một câu như vậy mà thôi, không nghĩ tới câu trả lời lại ngoài dự liệu như vậy.

Theo suy nghĩ của Sở Thái Niên, dù Đường gia có dám tùy tiện đổi người đi chăng nữa thì cũng khẳng định là không dám đổi một cô gái xấu xí tới đây, nhưng đã đáp ứng gả thay vào Sở gia thì chắc hẳn cô ta cũng đã nhận được một khoản tiền không nhỏ rồi. Hơn nữa đức hạnh của cháu trai mình như nào ông cũng rất rõ ràng, lớn lên sở hữu một vẻ ngoài đẹp trai như vậy, tuy rằng tích cách có hơi lãnh khốc một tí nhưng chẳng phải đây chính là mẫu đàn ông mà mấy cô gái ngày nay ưa thích đấy hay sao? Huống chi sự tích cháu trai ông tự thân lập nghiệp ở trong giới nhiều không đếm xuể, không biết có bao nhiêu người còn chờ dài cổ mong mỏi hắn sẽ cưới mình kia kìa... Vậy mà ánh mắt cô gái kia lại sạch sẽ, không mục đích hay sao?... Ha..ha....

Nhưng Vương bá đã làm cho Sở gia mấy chục năm rồi, khẳng định là sẽ không dám nói dối trước mặt ông.

Cho nên suy nghĩ trong lòng của Sở Thái Niên về Đường Miên Miên là một cô gái khá hiếm lạ.

"Vậy là tốt rồi, trước tiên ông đừng lộ ra, bây giờ tôi gọi cho tiểu tử kia đã, phải bảo hắn ngày mai lĩnh chứng kết hôn xong thì lập tức dẫn theo cháu dâu qua chỗ tôi mới được."

"Vâng."

Vương bá cũng hiểu, lão thái gia chắc hẳn muốn tự mình trông thấy cô cháu dâu giả này, sau đó sử dụng chút thủ đoạn ép thiếu gia phải đi lĩnh chứng đây, ông cũng không quan tâm thân phận có bị đổi hay không nữa rồi.

**

"Đinh linh linh linh..."

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.

Tuy Sở Thái Niên cũng coi như là chấp nhận cô cháu dâu bị đổi này nhưng Đường gia làm như vậy quả thật là đã trêu chọc vào Sở gia rồi, không cho Đường gia một chút mặt mũi nào, Sở Thái Niên trực tiếp bày tỏ thái độ.

"Alo."

Sở Thái Niên nghe điện thoại, thanh âm trầm thấp hiện rõ vẻ không vui.

"Ngài thông gia, tôi có chuyện muốn thẳng thắn cùng ngài, hy vọng ngài có thể tĩnh tâm lại mà lắng nghe."

"Là việc nhà các ngươi tự tiện tráo đổi tân nương chăng?"

Gia chủ Đường gia - Đường Hải Sơn ở đầu bên kia điện thoại hiển nhiên không nghĩ đến lão gia chủ của Sở gia đã sớm biết việc này, hơn nữa dù đã qua điện thoại nhưng ông vẫn còn có thể nghe rõ hỏa khí của Sở Thái Niên, xem ra lần này bọn họ đã đắc tội không hề nhẹ, vì vậy trán của ông không tự giác mà túa ra một tràng mồ hôi lạnh.

Nhưng bọn họ thực sự là không còn biện pháp khác a... Nữ nhi mà bọn họ vất vả nuôi 22 năm không nguyện ý gả cho Sở gia một chút nào cả, thậm chí nó còn lấy cái chết ra uy hiếp kia kìa...

Đường gia đang hợp tác chung với Sở gia trong một dự án kim ngạch to lớn, nếu Đường gia lui hôn thì việc hợp tác của hai nhà... Sở gia vốn nhiều tiền bạc, tài nguyên, tự nhiên sẽ không để ý mấy tổn thất nho nhỏ này nhưng nếu như dự án bị ngừng lại hoặc hủy bỏ thì thứ bọn họ phải bồi thường chính là toàn bộ tương lai sau này của Đường gia đấy.

Bọn họ mới nhận Đường Miên về nhà được có vài ngày nên đương nhiên khí chất dáng vẻ không thể nào bằng Hân Nguyệt, học thức văn hóa không bằng Hân Nguyệt, tài năng bản lĩnh không bằng Hân Nguyệt, làm việc nói chuyện cũng không khéo léo bằng Hân Nguyệt nhưng dù sao cũng là thiên kim chân chính của Đường gia a... Khách quan mà nói, ít ra nó còn có chút hoa nhường nguyệt thẹn đấy...

Nam nhân mà, không phải thị giác chính là của động vật hay sao, chỉ cần thân phận đủ, nhan sắc đủ, những cái khác về sau đều có thể học dần dần.

Đường Hải Sơn đã xây dựng sẵn nội dung như vậy, ông nhanh chóng mở miệng giải thích với đầu bên kia điện thoại:

"Sở bá, kỳ thật Đường Miên mới là nữ nhi ruột thịt của tôi, nói ra cũng mất mặt, năm đó vì một chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra mà đứa nhỏ vừa sinh ra đã bị người ta ôm nhầm đi mất, mấy hôm trước tôi vừa mới tìm được nó về thôi, sau khi nhận được báo cáo nghiệm chứng ADN tôi cũng đã do dự rất lâu, tuy rằng đứa bé mới được tôi tìm về không lâu nhưng hôn ước năm đó giữa hai nhà không phải chính là lưu lại cho nó hay sao, cho nên mới có việc ngày hôm nay."

"Đứa nhỏ này ở bên ngoài đã chịu không ít cực khổ, nên đành làm theo như lời mẹ nó nói vậy, chúng tôi đã không thể bù đắp được hai chục năm thương yêu rồi, chẳng lẽ lại còn tước đoạt đi mối hôn sự tốt như vậy nữa hay sao."

Đường Hải Sơn giải thích từng câu, từng câu một nhưng đầu bên kia điện thoại vẫn luôn im lặng, không trả lời.

Tâm ông ta quả thật quá khó lay động mà, Đường Hải Sơn nghĩ.

"Không kịp thời thông báo cho bên ông chính là lỗi của chúng tôi rồi, như vậy đi, ngày mai hai nhà chúng ta sẽ sắp xếp ký lại hợp đồng, chia ba bảy, Đường gia của chúng tôi chỉ lấy ba thôi."

"Hừ"

Hóa ra là muốn Đường gia bồi thường... Xú lão đầu, Sở gia đã rất nhiều tiền rồi mà vẫn còn tham như vậy hả?

Đường Hải Sơn nghe được tiếng hừ nhẹ đến từ đầu bên kia điện thoại, liền hiểu được người ta cũng khá chướng mắt với việc bồi thường như này, ông đành nén lại đau đớn nhỏ máu trong lòng mà giảm bớt lợi nhuận Đường gia có thể nhận lại.

" Nếu là thiên kim chân chính của Đường gia thì cũng không đến nỗi nào."

Nói xong câu này, Sở lão gia tử còn loáng thoáng nghe được tiếng thở to đến từ đầu bên kia điện thoại, lúc này, lòng của ông mới thông thuận một chút.+

_2/8/21_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play