Nến đỏ bị đốt cháy hòa tan, sáp chảy xuống chân, sau đó lập tức nguội lạnh đông cứng lại, cũng giống như việc hôn nhân của đại đa số hào môn. Có thể trong căn phòng mà đồ vật nào cũng đại diện cho may mắn này, nhưng trăm ngàn năm qua không có ai phát hiện thật ra nến không may mắn chút nào.
Mặc Tử nhìn hai ngọn nến đỏ cắm song song trên giá, hơi thất thần.
Cầu Tam nương thấy đám nha đầu dường như không nghe vào việc nàng không muốn động phòng, vì thế nói thêm, “Nếu các ngươi không nghĩ giúp ta ý tưởng nào hay một chút, ta sẽ trực tiếp đuổi người đi.”
“Cô nương? Ngài đang nói giỡn đúng không?” Hiếm khi thấy Bạch Hà không coi lời nói của chủ nhân là thật, “Lý phu nhân đã nói, sáng sớm ngày mai, sẽ có mụ mụ tới thu…”
Nói đến đó, Bạch Hà lập tức đi đến bên giường, đem chiếc chăn thêu hoa sen nhẹ nhàng xốc lên một nửa, quả nhiên nhìn thấy ở bên dưới là một tấm lụa màu trắng, thở dài, xoay người lại chỉ vào giường, “Cô nương, ngài nhìn thấy không? Đây chính là Vương phủ trên Kinh thành, nơi nào cũng sắp đặt quy củ. Sáng mai, sẽ có mụ mụ đến thu tấm lụa này. Nếu nhìn thấy bên trên không có… vết đỏ, cô nương, những người đó sẽ biết rằng ngài không được cô gia sủng ái. Sau này chúng ta phải làm sao?”
Mặc Tử nhìn thấy tấm lụa trắng kia, cả người hơi run, đây là kiểu tập tục gì chứ? Nghe nói, có nhà còn cất lụa trắng có vết đỏ vào trong rương coi như bảo vật.
Tuy rằng Cầu Tam nương không ghê tởm tập tục này giống như Mặc Tử, nhưng khi nhìn thấy tấm lụa trắng, cũng cảm thấy không được tự nhiên.
“Nghe nói, có người lấy máu gà máu vịt giả bộ.” Mặc Tử nghĩ, cổ nhân cũng không phải hồn nhiên như vậy, có những nữ tử trước hôn sự vụng trộm ăn trái cấm, sau đó để đối phó với đêm tân hôn, dùng không ít thủ đoạn, bao gồm cả việc làm bị thương bản thân.
“Mặc Tử, đêm nay ngươi giả vờ ngốc nghếch một chút có được không?” Bạch Hà thật sự vô cùng đau đầu, nàng liều mạng muốn đánh vỡ ý niệm không tốt của cô nương, nhưng có người chủ ý đầy mình ở bên cạnh, chỉ nói một câu đã khiến chủ ý của nàng trở nên vô ích.
“Mặc Tử, máu gà máu vịt có được không? Chi bằng các ngươi đâm vào tay lấy cho ta một chén máu?” Cầu Tam nương tàn nhẫn nói.
Lục Cúc bị dọa trắng mặt, “Cô nương, đừng như thế có được không? Ta sợ máu.” Chỉ sợ chưa đâm vào tay, nàng đã ngất đi.
“Tin ta đi cô nương, máu gà máu vịt hay là máu người, chỉ cần không sử dụng phương pháp đặc biệt, không thể phân biệt được.” Mà loại phương pháp đặc biệt kia, cần đến dụng cụ rất tiên tiến, thời đại này tuyệt đối không có. Về chuyện lấy máu nhận người thân, đem giọt máu nhỏ lên xương người chết, xem có thể hòa vào hay không, căn bản không có căn cứ khoa học.
“Ta đi bắt gà?” Tiểu Y vừa tiến vào phòng lập tức tích cực muốn nhận nhiệm vụ “quang vinh” này.
“Các ngươi đủ chưa?” Bạch Hà cảm thấy mình giống như bị một đám hài tử đùa giỡn, “Máu gà cũng thế, máu vịt cũng thế, máu của chúng ta cũng thế, căn bản vô dụng. Các ngươi coi cô gia là kẻ ngốc sao?”
“Cô gia tỉnh táo nhất định không ngốc, nhưng một cô gia uống rượu say khẳng định không còn thông minh.” Mặc Tử vẫn còn đùa dai, “Đến buổi sáng hắn tỉnh lại, nhìn thấy một tấm lụa trắng dính máu, nhất định sẽ cho rằng mình đã động phòng.” Có biết vì sao tiểu thư khuê các ở cổ đại bắt được một con bướm cũng cảm thấy hứng thú không? Bởi vì cuộc sống quá nhàm chán, không có việc gì để làm. Cũng giống như tâm lý lúc này của Mặc Tử.
“Mặc Tử, nhỡ đâu cô gia không bị chuốc say thì sao?” Lục Cúc nghe thấy mình có khả năng không bị cắt tiết, tinh thần tỉnh táo lại.
“Đúng, nếu như cô gia vẫn tỉnh táo, làm cách nào để lừa gạt?” Bạch Hà rốt cục tìm được lý do bác bỏ.
“Cho nên mới nói…” Cầu Tam nương quay trở lại điểm xuất phát, “Nếu không muốn lừa gạt, thì mau giúp ta nghĩ biện pháp, không cho hắn có cơ hội động phòng. Như vậy, trách nhiệm là của hắn, không phải của ta.”
Cầu Tam nương không muốn động phòng là sự thật.
Thân là nữ nhân, Mặc Tử có thể hiểu. Đổi lại là chính mình, cùng với một nam nhân lần đầu tiên gặp mặt tiến hành “hoạt động ái tình” như thế cũng chẳng khác gì muốn mạng nàng.
“Bạch Hà, Tiểu Y, Lục Cúc, Mặc Tử.” Từng người được điểm danh, “Ai có thể nghĩ ra được biện pháp, ta thưởng mười lượng bạc.”
Không có người nói chuyện.
Bạch Hà tất nhiên sẽ không vì mười lượng bạc, mà khiến cuộc sống sau này của Cầu Tam nương khó được sủng ái. Lục Cúc rất thích kiếm chỗ bạc này, nhưng đầu óc lại không nghĩ ra được cách nào. Tiểu Y không quan tâm bạc, cũng không thích động não. Mặc Tử, cảm thấy vì mười lượng bạc mà phải phí tế bào não, thật thiệt thòi.
“Chê ít sao?” Cầu Tam nương nói như vậy, bởi vì nàng chỉ nhìn cách Mặc Tử phản ứng, “Hai mươi lượng?”
Mặc Tử phát hiện Cầu Tam nương đang đặt hi vọng vào nàng, “Cô nương, loại chuyện như động phòng, chỉ cần nằm trên giường nhắm mắt là được rồi, đừng quá khẩn trương, những chuyện khác đã có cô gia lo.” Thật ra Mặc Tử cũng không có kinh nghiệm, nàng phục vụ trong quân đội từ khi còn rất trẻ, không có bạn trai, bảo thủ thành tính.
“Mặc Tử, ngươi giúp ta, ta giúp ngươi.” Cầu Tam nương nhìn Mặc Tử, biết không dụ dỗ lớn là không được.
“Ý của cô nương là?” Mặc Tử “ồ” một tiếng, không che giấu thần sắc hứng thú của mình.
“Ngươi giúp ta lần này, ta sẽ giảm một năm, thế nào?” Cầu Tam nương biết Mặc Tử muốn nhất thứ gì.
Bạch Hà, Lục Cúc không hiểu ý tứ này, Mặc Tử lại rất rõ ràng. Từ sau lần trước nàng mang lại ba trăm lượng bạc, khế ước mười năm biến thành chín năm. Mà nàng đã theo Cầu Tam được gần một năm, còn tám năm. Lúc này, chỉ cần làm tốt, có thể giảm bớt một năm nữa.
Cầu Tam nương này, thật sự là làm việc bằng tâm ý. Cho nên, việc buôn bán, nàng thành công một nửa thất bại một nửa. Nhưng điều thú vị là, nàng chỉ quan tâm bạc, mà không quan tâm thành bại, trừ phi hạ quyết tâm phải làm, nếu không cho dù có thất bại nàng cũng không quá khó chịu. Một câu thôi, thật sự là người làm việc theo cảm tính, sống theo đúng bản chất của mình. Thời điểm nàng ta keo kiệt, một văn tiền cũng không cho. Nhưng khi tâm tình tốt, vung tay là một năm tự do. Hiện tại, chỉ cần tối nay không phải động phòng, nàng sẽ bớt đi một năm nữa.
Có khi Mặc Tử sẽ nghĩ, Cầu Tam nương nên sống ở triều đại Võ Tắc Thiên, ở thời đại công chúa, hoàng hậu tùy ý làm bậy, mặc cho người khác bình luận thế nào, chỉ cần bản thân vui vẻ mà thôi.
“Cô nương, nói đến chủ ý, ta thực sự không có.” Mặc Tử tiêu phí tế bào não vì ba trăm sáu mười lăm ngày, nhưng nàng chỉ nghĩ ra một cách, đó chính là dán một tờ giấy bên trên viết “chỉ có tân lang và chó là không được đi vào” ở bên ngoài cửa. Có điều hậu quả như thế thật sự không thể tưởng tượng.
“Ta thật không ngờ một chuyện nhỏ như vậy có thể làm khó Mặc Tử ngươi?” Cầu Tam nương cũng đã suy nghĩ, nhưng không có cách.
“Chuyện này có vẻ nhỏ, nhưng không thể xử lý tùy tiện. Có thể để Bạch Hà bỏ thuốc mê vào trong điểm tâm, cũng có thể để Tiểu Y đánh cô gia bất tỉnh, hoặc là nói trên người cô nương khó chịu. Những biện pháp này có thể hoãn việc động phòng lại không thể quy trách nhiệm không động phòng lên người cô gia. Nếu làm không tốt, khiến người ta phát hiện ra chúng ta động tay động chân, ngày sau cô nương đối mặt với trưởng bối như thế nào?” Đều là phương pháp không hoàn mỹ.
“Cô nương của ta, Mặc Tử của ta, hai ngươi đừng nghĩ chuyện này nữa có được không?” Bạch Hà thật sự muốn khóc rồi.
Lúc này, nghe thấy tiếng mõ canh ba, yến tiệc có lẽ đã kết thúc.
“Nghĩ đến một năm.” Cầu Tam nương vẫn không chịu buông tha. Giống như Mặc Tử là người hiểu nàng nhất, chuyện đã hạ quyết tâm, nàng nhất định phải làm được.
Mặc Tử thật sự bị một năm này kích thích, đầu óc xoay chuyển rất nhanh. Phương pháp có thể khiến chú rể dưới tình huống tỉnh táo mà lại quên đi chuyện động phòng là ——
“Tam Lang của Tiêu gia, là một đại tài tử ngay cả Hoàng Thượng cũng tán thưởng. Thông hiểu kim cổ, cầm kỳ thư họa không cái nào không biết. Tài nghệ đánh cờ cũng không hề tầm thường, có thể đánh cờ ba ngày ba đêm với phương trượng đại sư của Thiên Ân tự. Tài nghệ đánh cờ của phương trượng Thiên Ân tự là nổi tiếng thiên hạ…”
Đột nhiên, lời nói của Lý thị nhảy vào trong đầu Mặc Tử.
Cầu Tam nương không muốn động phòng, kéo dài có lẽ là biện pháp tốt nhất. Mà muốn thuận lợi kéo dài, phải dùng phương pháp Tiêu Tam không bài xích, thậm chí còn cảm thấy hứng thú. Người ở thời đại này không thích nói suông. Mà tuy rằng Cầu Tam nương đọc nhiều sách, thi từ ca phú lại không phải thế mạnh. Muốn lôi kéo Tiêu Tam làm thơ viết phú, đối phương chỉ cần vung tay có thể đánh bại nàng. Nhưng cầm kỳ thư họa của Cầu Tam nương lại rất xuất sắc, nhất là kỳ nghệ ở Lạc Châu có thể xem như khó gặp đối thủ, cũng không biết Tiêu Tam kia lợi hại như thế nào.
Nghĩ đến đây, Mặc Tử lên tiếng, nhưng không quá tự tin, “Cô nương, nghe nói tài nghệ đánh cờ của cô gia rất tốt.”
“Hắn thích chơi cờ sao?” Cầu Tam nương cũng chưa quên phương pháp kéo dài kia, “Bây giờ tài tử thích chơi cờ cũng không có mấy người.”
“Đúng vậy. Một ván cờ, cũng có người chơi ba ngày ba đêm.” Mặc Tử tâm nói, mặc kệ phương pháp này có hữu dụng hay không, nếu như thành công, nàng có được một năm tự do. Mà nếu như thất bại cũng không tổn thất gì đến nàng.
Cầu Tam nương nghe thế cũng hiểu được, “Kỳ nghệ của phương trượng đại sư Thiên Ân tự rất cao minh, năm năm khi ta đến trong chùa dâng hương, từng nhìn thấy hắn đáng cờ với người ta. Ta nghĩ, năm năm sau, có lẽ cũng có thể trở thành đối thủ một ván với hắn.”
“Thắng thua không quan trọng, chỉ không biết cô nương có thể kéo dài một đêm hay không?” Loại thú vui như cờ vây, nếu là hai cao thủ, hoàn toàn có khả năng.
“Như thế còn phải xem tài nghệ của Tiêu Vịnh như thế nào.” Cầu Tam nương cũng không tự tin mù quáng.
“Cũng phải xem bản lĩnh phân chia lòng người của chúng ta.” Mặc Tử đã có chủ ý, muốn tự mình hoàn thiện, “Để Bạch Hà đi chuẩn bị chút điểm tâm, tân lang đến sẽ ăn nửa canh giờ; sau đó để cho Lục Cúc cố ý đánh vỡ đồ sứ, thu dọn mất một chút thời gian; rồi đến phiên nha đầu trực đêm chúng ta đổi ca với nhau, nghỉ ngơi nửa canh giờ sẽ lại đổi, thêm thời gian hai người chơi cờ, trời rất nhanh sẽ sáng.”
Kéo dài tới lúc này đối với tân lang tân nương mà nói có lẽ ngay cả mắt cũng không mở ra được nói gì đến sức lực động phòng.
Phương pháp có vẻ ác liệt, nhưng hữu hiệu là được.
Cầu Tam nương nghĩ, Tiêu Tam từng có lịch sử chơi cờ ba ngày ba đêm, các trưởng bối có lẽ sẽ không thể làm gì khác. Qua được đêm động phòng, là qua được thời điểm khó khăn nhất, chuyện sau này phải xem mị lực của Kim Ti, có thể làm cho Tiêu Tam không đặt chân nửa bước đến Mặc Tri cư này hay không.
“Có người đến.” Tiểu Y tuyên bố thời khắc động phòng đã đến.
Bạch Hà biết một khi Cầu Tam nương đã quyết định, không thể thể thay đổi được. Cắn cắn môi, đem chăn trải lại, mới quay người, cầm lấy khăn voan ở trên bàn, kêu một tiếng cô nương.
Cầu Tam nương nhìn Mặc Tử, cười: “Nếu kế này có thể dùng được, ta sẽ thực hiện hứa hẹn.”
Lập tức, quay sang nói với ba nha đầu còn lại, “Tối nay ta sẽ không sai khiến gì, các ngươi nghe Mặc Tử điều hành đi.”
Bạch Hà Lục Cúc nói vâng, Tiểu Y gật gật đầu.
“Trách nhiệm thật lớn.” Mặc Tử cũng cười với Cầu Tam nương, “Xem ra, đêm nay chúng ta ai cũng không thể ngủ ngon.”
“Tam gia đến ——” Ngoài viện không nghe được tiếng mở cổng, chỉ thấy tiếng bước chân của tiểu nha đầu từ xa đến gần.
Chỉ chốc lát sau, Tiêu Vịnh cười cười bước vào hỉ phòng.
Một thân màu đỏ chập chờn dưới ánh nến, tân nương ngồi ngay ngắn trước giường, hai đại a đầu đứng ở hai bên, có hai nha đầu khác đứng bên cạnh cửa sổ. Bốn nha đầu đồng thời cúi người, giọng nói thanh thúy khiến hắn thoải mái.
“Cô gia.”
Lại không biết, đêm nay dài như thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT