Mặc Tử và Lục Cúc được phái đi phát tiền mừng cho đám tiểu nha đầu, vú già, đã trở về. Tuy rằng sắc trời đã tối, nhưng đèn lồng màu đỏ dán chữ hỉ bốn phía trong phủ lại chiếu vô cùng sáng ngời.

“Chỗ này so với đại viện của Cầu phủ chúng ta còn lớn hơn nhiều.” Bình thường Lục Cúc đã nói nhiều, hôm nay bởi vì không khí vui mừng, càng thêm hoạt bát.

Mặc Tử ừ một tiếng, “Chỗ thì lớn, có điều hình như hơi dốc một chút.”

Lễ bái đường diễn ra ở chủ viện, Mặc Tử là nha đầu bậc hai, không được tiến vào dự lễ. Ở bên ngoài chờ Cầu Tam nương đội khăn voan trùm đầu đi ra, một đường đi theo phía sau, khi nhìn thấy rừng trúc, bà mối nói đằng trước chính là nơi ở của Tiêu tam gia, gọi là Vịnh Cổ trai. Nghĩ đã đến nơi, ai ngờ còn phải vòng vèo qua không ít lối, cuối cùng mới nhìn thấy một tấm biển ghi Mặc Tri cư. Mặc Tử cảm thấy Vịnh Cổ trai này dường có chút dốc, mà nơi ở của chính thê Mặc Tri cư lại càng dốc.

Tuy nói Mặc Tri cư rất lớn, có nhà bếp, khuê phòng, thư phòng, mùa đông có thể ở phòng ấm, mùa hè ở phòng mát, còn có hơn mười gian phòng nhỏ, ở giữa viện có một cây cổ thụ lớn, bốn góc có chòi nghỉ mát, vườn hoa, thậm chí còn có một rừng trúc nhỏ, nhưng khi Mặc Tử chỉ vào bờ tường phía tây viện có vẻ cao hơn rất nhiều so với bờ tường ở những nơi khác, hỏi mụ mụ gác cổng bên ngoài tường là chỗ nào, lại nhận được đáp án là phủ đệ của một nhà khác cũng ở Chức Vân phường.

Ngửi mùi nước sơn mới, lướt tay qua hành lang điêu khắc gỗ có thể cảm nhận được sự sần sùi của lớp gỗ mới bào. Nhưng qua cửa hỉ phòng, xúc cảm lại trở nên rất nhẵn nhụi hơn nhiều, là phòng cũ sơn mới. Nơi này không phải mới xây, mà chỉ xây thêm trên nền phòng cũ. Lấy thân phận nương tử của Tiêu Tam gia, ở chỗ này hiển nhiên là bị lạnh nhạt. Giống như những gì trước khi đến dự đoán, bởi vậy nàng cũng không quá kinh ngạc.

Trong hỉ phòng, thắp đầy những cây nến màu đỏ. Màn trướng màu đỏ, câu đối đỏ, hồng bao, một phòng màu đỏ rực rỡ.

“Mọi người đi rồi sao?”. Bạch Hà thấy Mặc Tử, Lục Cúc tiến vào, lên tiếng hỏi.

Không giống như Lục Cúc, khi Mặc Tử ở trong phủ không phải người nói nhiều.

“Bạch Hà, bây giờ chúng ta có tiểu nha đầu để sai khiến rồi. Vừa nãy đi phát tiền mừng, người đến nhận cũng không ít đâu. Có khoảng năm sáu tiểu nha đầu sai vặt, hai vú già chuyên quét tước đình viện sửa sang vườn hoa, còn có một mụ mụ canh cửa.” Lục Cúc không có tâm nhãn, cười đến vui vẻ.

“Không biết là điều đến tạm thời, hay đã là người của chúng ta, dù sao cũng không cần vội vàng sai khiến bọn họ làm việc, chờ ngày mai hỏi qua cô nương rồi nói sau.” Bạch Hà vẫn cẩn thận như trước.

“Tiểu Y, mở cửa sổ ra, khói nến làm cay mắt ta.” Cầu Tam nương chẳng những mở miệng, còn duỗi tay kéo khăn voan trùm đầu xuống, “Bạch Hà, lấy chút thức ăn cho ta, đói chết mất.”

“Cô nương, khăn voan không thể tháo xuống.” Bạch Hà vội vàng muốn giúp Cầu Tam nương đội lại.

“Khi tân lang đến, tiểu nha đầu sẽ báo.” Mặc Tử thấy Tiểu Y mở cửa sổ, dựa vào đàng kia tội nghiệp nhìn cái cây duy nhất trong sân, “Tiểu Y, không có cây để trèo thì trèo nóc nhà cũng được, nóc nhà ở nơi này cái nào cũng cao. À, ta thấy bức tường ở phía tây cũng không thấp đâu.”

Cầu Tam nương thấy Mặc Tử nói thế, cũng huờ theo, “Chờ khi có người đến báo, ta sẽ lập tức đội khăn lên. Bây giờ phải bỏ xuống cho ta hít thở chút không khí, uống chén trà, ăn cái gì đó.”

Mà Tiểu Y xung phong nhận việc ra ngoài trông chừng, Mặc Tử chỉ kịp nói cẩn thận đừng để người khác nhìn thấy, nàng đã lách người rời khỏi phòng.

Bạch Hà nhìn tiểu thư nhà mình ăn như hùm như sói, lại nhìn bóng dáng vội vã chạy trốn của Tiểu Y, thở dài nói: “Nơi này không phải tiểu viện của chúng ta trong Cầu phủ, không biết có bao nhiêu con mắt quan sát đâu. Cô nương, ngài nên nhắc nhở Tiểu Y một chút.”

“Đừng nhìn nàng có vẻ tùy tiện, thật ra trong lòng đều có tính toán. Các ngươi đã bao giờ nhìn thấy nàng để lộ bản lĩnh trước mặt người khác hay chưa?” Cầu Tam nương cúi đầu ăn, mũ phượng trên đầu dần dần tụt xuống.

“Cô nương của ta ơi, mau ngẩng đầu ăn, nếu không để mũ phượng rơi xuống thì rất phiền toái.” Bạch Hà sợ hãi than thở.

Lục Cúc vội vàng rót cho Cầu Tam một chén trà, lại bắt đầu nói chuyện bát quái về đại tài tử Tiêu Tam, “Cô nương, bộ dạng của cô gia rất tuấn tú.”

Cầu Tam nương nuốt nốt nửa cái bánh gạo nếp, nháy mắt mấy cái, ngữ khí nghịch ngợm, “Tuấn tú như thế nào?”

“Thì chính là tuấn tú thôi, còn có thể như thế nào?” Lục Cúc không giỏi văn chương, từ ngữ hình dung cũng khuyết thiếu.

“Mặc Tử, ngươi nói xem.” Chuyện khó làm đều giao cho nha đầu thông minh nhất này.

Ai ngờ Mặc Tử lại nói một câu, “Ta không thấy rõ lắm, ngoại trừ một thân áo choảng màu đỏ. Chiều cao không kém Nhị gia, có điều gầy hơn một chút.”

“Hai ngươi đứng cùng một chỗ, một người nói tuấn tú, một kẻ nói không thấy rõ, ta biết tin ai?” Cầu Tam nương uống một ngụm trà.

“Thế Bạch Hà, tỷ nói xem cô gia trông như thế nào?” Lục Cúc túm lấy Bạch Hà đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bạch Hà quay đầu lại cười nói: “Cô nương, lần này ngài có thể tin Lục Cúc. Cô gia của chúng ta, lịch sự văn nhã, rất dễ nhìn.”

Mặc Tử nghĩ rằng, loại miêu tả thế này được dùng cho tuấn nam sao? Kinh thành là nơi tụ hội của sĩ tử, nếu lịch sự văn nhã đã là tuấn tú, có lẽ đầy đường đều là soái ca.

Cầu Tam nương cũng không quá chấp nhận lời nói của Bạch Hà, “Tuấn cũng được, xấu cũng được, hắn cũng sẽ chẳng thích ta. Không phải hắn chỉ sủng ái thiếp kia sao? Tên là Kim Ti thì phải.”

“Cô nương đừng nói thế. Ngài xinh đẹp như vậy, cô gia nhìn thấy nhất định sẽ động tâm.” Bạch Hà vội vàng khuyên nhủ.

Mặc Tử cảm thấy lời nói của Cầu Tam nương còn chưa hết, ôm cánh tay chờ xem.

“Nếu như bởi vì ta đẹp mà hắn động tâm, người này tám phần là kẻ háo sắc.” Cầu Tam nương tiếp tục nói, “Như vậy càng không thể động phòng với hắn.”

“Cô… cô nương?” Lục Cúc thiếu chút nữa gọi Cầu Tam nương là cô cô, nghẹn họng không nói nên lời.

“Cô nương, lời này… lời này…” Bạch Hà cũng lấy làm kinh hãi, “Sao cô nương lại nói như thế? Đây chính là động phòng, đợi lát nữa cô gia đến đây, tự nhiên… tự nhiên phải…” Cô nương vẫn chưa gả đi nói loại chuyện này thật sự có chút khó khăn.

“Người ta còn chưa gặp, sao có thể động phòng đêm nay? Ta không muốn.” Cầu Tam nương nói xong cũng đỏ mặt lên, “Hắn muốn động phòng, có thể đi tìm ái thiếp.”

Mặc Tử theo Cầu Tam nương hơn nửa năm, chưa từng thấy vẻ mặt không được tự nhiên giống đứa nhỏ như lúc này của nàng. Thì ra mặc dù kiến thức rộng rãi như Cầu Tam nương, cũng có hội chứng khẩn trương trước khi động phòng, sợ thời khắc từ cô gái biến thành nữ nhân.

“Cô nương, không phải ngài đã xem Tố Nữ kinh* rồi sao?” Mặc Tử có chút hứng thú muốn tham dự.

*Tố Nữ kinh: là một tác phẩm cổ điển của Trung Quốc, tương truyền là do nàng Tố Nữ viết. Nàng là một con người rành rẽ nghệ thuật yêu đương và là cố vấn cho hoàng đế về chuyện phòng the.

“Tố Nữ kinh là cái gì?” Bạch Hà không hiểu cái đó và động phòng có quan hệ gì.

“Có phải là cô nương chép kinh quá nhiều không?” Lục Cúc cũng cảm thấy kỳ quái, còn cho rằng Cầu Tam nương mệt.

Khuôn mặt Cầu Tam nương đỏ bừng, quát một tiếng, “Mặc Tử, ngươi thật quá đáng. Ta từng xem Tố Nữ kinh, chẳng lẽ ngươi thì chưa? Là ai quấn lấy hỏi ta mượn nhìn, mười ngày mới trả lại?” Cầu Tam nương cũng trực tiếp vạch trần.

“Ta thừa nhận ta đã xem. Nhưng lật xem một chút, thấy không có hứng thú, cho nên tiện tay đặt ở dưới đệm, lại quên mất, đến khi cô nương nhắc nhở mới mang trả.” Mặc Tử quả thực không nhịn được muốn cười.

“Bây giờ ngươi muốn bịa đặt thế nào chẳng được.” Cầu Tam nương hừ nói.

“Rốt cuộc Tố Nữ kinh là cái gì?” Bạch Hà bắt đầu cảm thấy không đúng.

“Chính là ——” Mặc Tử muốn nói.

“Mặc Tử, ngươi dám nói? Nói ra, ngươi cũng không chạy thoát đâu.” Sách này, hai người đều xem qua.

Bạch Hà, Lục Cúc không hiểu ra sao.

Mặc Tử ha ha cười không ngừng. Có người muốn thấy nàng khổ, nhưng nàng lại muốn ở trong khổ tìm ra chút tự tại.

Một cái đường nhỏ, khi mọi người còn chưa phát hiện, đã dần dần rộng mở ở trước mắt Mặc Tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play