“Vậy được rồi!”

Lục Khải Vũ nhẹ nhàng thở dài, đám con đột nhiên cư xử ngoan ngoãn như vậy, thật sự là làm cho người làm bố như anh không đành lòng phê bình chúng thêm nữa.

Anh xoay người, lấy từ trong ngăn kéo phòng sách một tập giấy trắng, còn có tám cái bút bi, sau đó chia mấy bé Bảo.

“Bố, bố đây là muốn làm gì vậy ạ?” Mấy bé Bảo không hiểu.

Lục Khải Vũ nhìn chúng nói một cách nghiêm túc: “Các con đã học tiểu học rồi, chắc là cũng đã có suy nghĩ và lý tưởng của bản thân rồi, các con hãy viết ra ước mơ của các con. Bố sẽ cho người sắp xếp cho các con.”

Anh nghĩ rằng, chính vì đám trẻ này hàng ngày có quá ít bài tập, quá nhàn rỗi nên mới ngày nào cũng dư thừa sức lực, nghịch ngợm ầm ï đến nghiêng trời lệch đất như vật Vì vậy, phải sắp xếp thời gian sau khi học xong cho chúng, có như vậy, chúng sẽ không còn sức lực nghịch ngợm ầm ï nữa.

Lục Minh Húc cau mày, một câu đánh trúng tâm trạng của anh: “Bố, không phải bố định đăng kí lớp phụ đạo cho chúng con đấy chứ!”

Vẻ mặt Lục Khải Vũ có chút ngượng ngùng: “Học thêm được nhiều thứ luôn có ích cho các con, nhanh viết đi, bà nội đã bảo thím Vân làm rất nhiều món ngon cho bữa tối của các con rồi, chỉ cần viết xong là các con có thể xuống lầu ăn cơm”

Mấy bé Bảo bữa trưa nay ăn trong nhà hàng vốn cũng không ăn gì nhiều, lúc này đã sớm cảm thấy đói đến mức bụng dính vào lưng rồi, vừa nghe đến có đồ ăn ngon, tất cả đều vội vàng cắm đầu cắm cổ viết lên tờ giấy trắng.

Bữa tối hôm nay yên tĩnh lạ thường, mấy bé bảo thân mật chăm sóc nhau, nhường đồ ăn cho nhau. Đặc biệt là Vũ Tuệ và Vũ Bách cũng không tranh giành đìu gà với nhau.

Đứa sành ăn như Vũ Bách thế mà cũng chủ động nhường món thịt giòn giòn cho em gái!

Mẹ Lục kinh ngạc nhìn con trai: “Con rốt cuộc đã nói gì với bọn trẻ mà chúng lại thành ra thế này?”

Lục Khải Vũ liếc mẹ của mình một cái, bình tĩnh căn một miếng rau xanh: “Con còn chưa nói cái gì cả, vừa rồi chúng đột nhiên trưởng thành rồi thôi.”

Mẹ Lục không tin lời con trai nói, thấp giọng hỏi đứa nhỏ sành ăn Vũ Bách: “Có phải bố của các con đánh con không?”

Đứa nhỏ sành ăn nuốt miếng thức ăn xuống rồi mới nói: “Không có ạ, bố không nói gì cả, chỉ là chúng con đã nhận ra lỗi sai của mình rồi ạ”

Sau đó, cậu còn không quên nịnh bố: “Bố là người bố tuyệt vời nhất trên đời này”

Tay Lục Khải Vũ không kiềm chế được run lên, miếng cà tím vừa gắp rơi xuống bàn ăn.

Cái miệng nhỏ nhắn của cậu con trai mập mạp thật ngọt ngào mà!

Đột nhiên khen ngợi anh như thế, anh làm sao có thể thích ứng được chứt Sau bữa ăn tối, mấy bé Bảo đã mệt mỏi cả ngày, tắm rửa xong, tất cả trở về phòng nghỉ ngơi sớm.

Vũ Tuấn trước khi đi ngủ còn kiểm tra Tấn Khang lại một lần, chất độc trên người cậu không có triệu chứng phát tán, đã được áp chế rất tốt.

Lúc đó cậu mới yên tâm lên giường nằm.

“Ngũ Bảo, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ tìm ra cách loại bỏ hoàn toàn chất độc trong cơ thể của em” Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu còn dùng giọng điệu kiên định nói với Tấn Khang như vậy.

Vài tia sáng lấp lánh trong ánh mắt Tấn Khang khẽ rung động, cậu nói với giọng mũi đặc sệt: “Cảm ơn anh, anh ba”

Sau khi vợ chồng Lục Khải Vũ tắm rửa sạch sẽ, cả hai cũng lên giường năm nghỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play