Đi được vài bước lại lo lắng quay lại dặn dò anh: “Không được làm bọn trẻ sợi”

Lục Khải Vũ lắc đầu bất lực chuẩn bị mở cửa bước vào phòng sách.

Bố Lục nấy giờ vẫn im lặng đột nhiên nói: “Khải Vũ, con phải khéo.

léo giáo dục con cái, đừng quá kích động, hơn nữa, nhà chúng ta chưa từng có truyền thống đánh con đâu nhé!”

Lục Khải Vũ cảm thấy thích thú trước câu nói của bố: “Bố, bố yên tâm đi, con sẽ không đánh chúng đâu.”

“Vậy thì tốt, bố xuống chuẩn bị bữa tối cho bọn trẻ. Con đừng dạy bảo chúng lâu quá để chúng đói bụng quá mức”

Ông nội mấy bé Bảo tuy rằng không biểu hiện trực tiếp rõ ràng như mẹ và bà nội, nhưng cũng có vẻ không nỡ để đám cháu nội bị phạt.

Lúc Lục Khải Vũ đẩy cửa bước vào, đám nhỏ đang túm tụm thành một đám thì thầm to nhỏ, không biết là đang nói chuyện gì!

Nghe thấy tiếng mở cửa, bọn chúng liền giả vờ như vô tội, ngoan ngoãn đứng xếp thành hàng.

Lục Khải Vũ còn chưa lên tiếng, Đại Bảo Lục Minh Húc đã lập tức đứng ra, vẻ mặt thành khẩn thừa nhận lỗi sai do mình: “Bố, con xin lỗi, là một người anh, con không nên chụp ảnh trêu đùa Lục Bảo. Con vừa xin lỗi Lục Bảo, cũng xóa ảnh chụp đi rồi.”

“Còn nữa, sau này lúc chơi game, con nhất định sẽ mở cửa, không bao giờ đóng nữa”

“Còn nữa, là một người anh trai, sau này con nhất định sẽ chỉnh đốn lời nói việc làm của mình, bảo vệ các em, tuyệt đối sẽ không bao giờ để chuyện hôm nay xảy ra nữa”

Bản kiểm điểm của tên nhóc đã kết thúc.

Tam Bảo Vũ Tuấn và Tứ Bảo Vũ Tháp cũng đứng ra.

Vũ Tuấn nói: “Bố, con xin lỗi, là anh em với nhau, khi Lục Bảo cãi nhau với anh cả, bọn con không nên đứng một bên xem chuyện vui mà không ra tay ngăn cản. Bố yên tân, anh em chúng con sau này nhất định sẽ đoàn kết nhất trí với nhau.”

Mộc Tháp nhanh chóng phụ họa thêm: “Anh ba nói rất đúng. Anh em chúng con là một khối, sau này nhất định sẽ đoàn kết, yêu thương nhau.”

Ngũ Bảo Tấn Khang trực tiếp nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lục Bảo: “Lục Bảo, anh không nên cố ý trêu chọc em, cười nhạo em. Sau này cúng ta phải hòa thuận hơn”

Sau đó cậu nhìn về phía Lục Khải Vũ: “Bố, chúng con sai rồi, bố muốn phạt chúng con như thế nào, chúng con đều sẽ chịu. Chỉ là các em gái không liên quan gì đến chuyện này, bố hãy để bọn họ xuống nhà ăn cơm trước, đừng làm họ sợ.”

Lục Bảo Vũ Bách cúi đầu, đi đến trước mặt Lục Khải Vũ, nhỏ giọng như tiếng muỗi kêu: “Bố, nếu bố phạt hãy phạt một mình con thôi, chuyện này là do một mình con gây ra, không liên quan gì đến các em của con. Thực ra, không chỉ là do ảnh chụp thôi đâu, mà còn do suy nghĩ của con quá ích kỷ”

Vẻ mặt Lục Khải Vũ thảng thốt, chuyện này, chuyện này là tình huống gì đây, anh còn chưa nói gì, bọn trẻ này đã tự hòa giải, lại còn chủ động nhận lỗi sai như vậy.

Như vậy làm gì còn chỗ để người làm bố như anh thể hiện uy quyền của mình nữa đây?

Nhìn mấy con xếp hàng trước mặt mình, mặt cúi gầm, đúng là một đám trẻ khôn khéo, Lục Khải Vũ cảm thấy có hơi không quen được.

Đám trẻ này đột nhiên cư xử ngoan ngoãn như vậy, mỗi đứa đều nhận ra lỗi của mình, người làm bố như anh làm sao còn có thể phê bình, tạo uy quyền nữa đây!

Anh hơi không tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Các con thật sự nhận ra lỗi của mình rồi sao?”

“Vâng, chúng con đều nhận ra sai lâm của mình rồi, sau này chúng con sẽ không bao giờ tái phạm sai lâm này nữa” Mấy đứa nhỏ kia cùng ngước lên nhìn anh, gần như là nói đồng thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play