Trong phòng bếp của biệt thự nhà họ Lục, nguyên liệu nấu ăn rất phong phú, tài liệu làm bánh gato cũng rất đầy đủ.

Mạc Hân Hy đang hướng dẫn Mộc Lam và Tư Nhã nhào bột, tách lòng đỏ trứng ra khỏi lòng trắng trứng, bởi vì có chút đột ngột nên cô không thể chuẩn bị khuôn làm bánh gato hình Cừu vui vẻ, vì vậy chỉ có thể dạy cho mấy cô bé dùng tay nặn.

Lúc mới bắt đầu, Tư Nhã vẫn đứng một bên lắng lặng nhìn xem, nhưng sau khi thấy Mộc Lam nặn ra được bốn con cừu có hình dạng không đâu vào đâu thì cô bé có chút kìm lòng không được mà cũng đi tới trước bàn làm bánh.

Mạc Hân Hy nhanh chóng chia cho cô bé một cục bột: “Tư Nhã cũng tới làm một cái đi!”

Tư Nhã cẩn thận nhận lấy cục bột, nhìn chằm chăm động tác tay của Mạc Hân Hy, rồi cố gắng học theo. Từ động tác nhào bột của cô, có thể thấy được rằng trước kia cô đã làm qua không ít lân.

Rất nhanh chóng, Tư Nhã đã học theo động tác của Mạc Hân Hy, nặn ra hình một con cừu trông rất giống Cừu lười biếng.

Mạc Hân Hy ởđi tới sau lưng cô bé: “Tư Nhã thật giỏi nha! Làm quá tốt, quá giống luôn” Vừa nói, cô vừa đưa tay uốn nắn thêm một vài chỉ tiết trên người của con Cừu lười biếng, mặc dù chỉ đơn giản là nắn một chút, nhưng lại giúp nó trở nên sõng động hơn rất nhiều.

Khuôn mặt nhỏ nhắn luôn không có chút cảm xúc nào của Tư Nhã cuối cùng cũng lộ ra một chút kinh ngạc. Cô bé vươn tay ra, chỉ vào cục bột trong tay Mạc Hân Hy. Mạc Hân Hy lại nhanh chóng đưa cho cô bé thêm một cục bột nữa.

Vẻ mặt Tư Nhã vô cùng chuyên tâm, vô cùng nghiêm túc, rất nhanh lại nặn ra hình một con Cừu lười biếng, hình dáng sống động trông như thật, gần giống y như đúc với con mà Mạc Hân Hy nặn ra.

Nhìn Tư Nhã ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ánh mắt Mạc Hân Hy có chút cay cay, cô nhịn không được đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Nhã một cái: “Con thật giỏi! Nhanh như vậy đã học được rồi.”

Tư Nhã không né tránh tay của cô, mà là chủ động lấy thêm cục bột trên tay của cô để nhào tiếp.

Hai mẹ con Lục Khải Vũ nhìn thấy hết rõ ràng bên trong thông qua cửa phòng bếp.

Mẹ Lục có chút kích động: “Con nhìn thấy chưa? Tư Nhã không cự tuyệt Lam Hiểu, còn để cho Lam Hiểu sờ mặt con bé nữa”

Mắt Lục Khải Vũ lấp lánh: “Con nhìn thấy rồi”

“Con không thấy kì lạ sao?” Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của con trai, mẹ Lục nhịn không được kéo anh đến phòng khách.

“Mẹ, mẹ cảm thấy kì lạ chỗ nào?” Lục Khải Vũ nhìn chằm chằm mẹ Lục hỏi.

“Hai đứa con gái của con đều thích nhà thiết kế Lam Hiểu, dù sao Lư Giai Y cũng đảm nhiệm vai trò người mẹ của Mộc Lam hơn ba năm rồi, nhưng mà dường như hôm nay Mộc Lam thích cô Lam Hiểu này hơn. Còn có Tư Nhã nữa, chúng ta đã cố gắng hơn một tuần lễ rồi mà ngay cả cái liếc mắt, con bé cũng không thèm cho chúng ta một cái, trong khi đó cô nàng Lam Hiểu này mới tới hơn một giờ mà thôi, con bé lại để cho Lam Hiểu sờ mặt nó, chuyện này còn không kì lạ sao?”

Mẹ Lục cau mày, mặt đầy vẻ suy nghĩ sâu xa.

“Vậy mẹ có ý kiến gì không?” Lục Khải Vũ cũng có chút nghỉ ngờ, vì sao Mạc Hân Hy biết cách làm cho con gái anh yêu thích như vậy, trừ khi, cô chính là mẹ ruột của các con anh.

Nhưng anh lập tức phủ nhận quan điểm này ngay sau đó, anh đã cho người tìm hiểu qua tư liệu về bối cảnh của Mạc Hân Hy. Bảy năm trước, cô học được nửa học kì của năm nhất thì mất tích, theo ghi chép của cảnh sát, cô thật sự bị người lừa bán tới miền núi xa xôi. Các bệnh viện xung quanh miền núi này cũng không ghi lại việc cô có sinh con. Cho nên, Mộc Lam và Tư Nhã không thể nào là con gái của cô được.

Mẹ Lục nhìn con trai, suy nghĩ một lúc lại bắt đầu phân tích: “Xét theo tình huống hiện tại, chỉ có hai loại khả năng”

“Hai loại nào?”

“Thứ nhất, nhà thiết kế Lam Hiểu chính là mẹ ruột của Mộc Lam và Tư Nhã. Con tranh thủ thời gian lén lấy chút tóc của cô ấy đi làm xét nghiệm giám định DNA”

Lục Khải Vũ trực tiếp bác bỏ ý kiến của mẹ mình: “Mẹ à, chuyện này căn bản không thể nào.

Bảy năm trước, vốn dĩ con với cô ấy không đồng thời xuất hiện”

“Mẹ nghe nói hình như cô ấy cũng là học ở Đại học Bắc Đại”’ Mẹ Lục bày tỏ chút nghi vấn.

“Cô ấy học năm thứ nhất đại học còn chưa học xong đã bị mất tích rồi. Bị bọn buôn người lừa bán đến miền núi xa xôi, con đã điều tra qua rồi, vốn dĩ cô ấy không sinh con”

Nghe con trai giải thích, mẹ Lục từ bỏ khả năng đầu tiên của mình: “Như vậy chỉ có loại thứ hai thôi, là cô ấy nhắm tới con, cho nên dốc sức đi học vài chiêu lấy lòng trẻ con, cố ý muốn dùng hai đứa trẻ để tiếp cận con, tạo sự chú ý với con”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play