Tư Nhã không để ý đến cô, vẫn đắm chìm vào bộ phim hoạt hình trên tivi như cũ.

Mạc Hân Hy ngồi xuống bên cạnh cô bé: “Con nói xem trong đây con cừu nào hạnh phúc nhất?”

“Là Cừu vui vẻ, lần nào làm bài kiểm tra, cậu ấy cũng được một trăm điểm.” Mộc Lam lên tiếng trả lời trước.

“Cô nghĩ con cừu hạnh phúc nhất là Cừu lười biếng.” Mạc Hân Hy nói xong, tự nhiên Tư Nhã quay đầu lại nhìn cô một cái.

“Tại sao? Cậu ấy là con cừu lười biếng nhất, tham ăn nhất và lười học nhất.” Mộc Lam lên tiếng phản bác.

“Bởi vì cậu ấy lười biếng nên không phải làm việc, bởi vì cậu ấy tham ăn nên có thể ăn nhiều đồ ăn ngon, còn về phần học tập, cậu ấy đã có một đám bạn làm giúp rồi nha!”

“Cô à, quan điểm của cô thật kì lạ.” Mộc Lam bĩu môi, tỏ vẻ khó hiểu.

Tư Nhã đang xem tivi lại đột nhiên quay lại nhìn chằm chằm Mạc Hân Hy một lúc lâu. Sau đó cô bé lấy một miếng bánh gato trong chiếc đĩa ở trước mặt mình và đặt vào trong tay của Mạc Hân Hy.

Không chỉ Mạc Hân Hy mà ngay cả Lục Khải Vũ luôn lo lắng cho tình hình bên trong mà nhìn trộm ngoài cửa cũng phải sửng sốt. Tư Nhã hiểu được bọn họ đang nói gì, có vẻ cô bé không còn nhốt mình trong thế giới riêng của mình nữa, liệu đây có phải là một khởi đầu tốt hay không?

Ở trong phòng, Mạc Hân Hy nhìn miếng bánh gato trong tay, có chút khó tin: “Cái này cho cô sao?”

Tư Nhã nhìn cô nhưng không nói gì rồi tiếp tục xem tivi.

Mạc Hân Hy nghẹn ngào đưa miếng bánh lên miệng, cắn một miếng, cô cảm thấy miếng bánh gato này ngon hơn bình thường.

Lúc này trên ti vi chiếu cảnh trưởng thôn dẫn theo đám cừu con đi làm bánh gato có xanh.

Mộc Lam nghiêng đầu sang hỏi: “Cô ơi, chúng ta cũng làm bánh gato hình cừu cho chị gái con được không?”

Mạc Hân Hy nhìn Tư Nhã, cô thăm dò hỏi: “Tư Nhã, con có muốn đi làm bánh gato với cô và em gái không? Giống như đám cừu con này vậy, chúng ta cũng cùng nhau làm bánh gato?”

Tư Nhã quay đầu lại nhìn cô, im lặng một lúc rồi đột ngột đứng lên.

“Con, con đồng ý đi làm bánh gato hình cừu với chúng ta sao?” Mạc Hân Hy sắp khóc vì vui mừng rồi.

Tư Nhã vẫn không nói gì, cũng không di chuyển, cô bé nhìn sang Mạc Hân Hy, sau đó cúi đầu xuống.

Mộc Lam tiến lên nằm tay cô bé: “Đi, chúng ta đi đến phòng bếp thôi.”

Tư Nhã ngoan ngoãn đi theo Mộc Lam ra ngoài, khi đi đến cửa cô bé quay đầu lại nhìn Mạc Hân Hy một cái.

Mạc Hân Hy vội vàng đứng dậy, nhanh chóng đuổi kịp hai đứa nhỏ.

Lục KHải Vũ ở cửa lấy tay giữ cô lại: “Rốt cuộc cô là ai?”

Tư Nhã đã ngây người ở nhà họ Lục hơn một tuần lễ rồi, ngoài trừ Mộc Lam với anh ra thì không ai có thể đến gần cô bé. Mặc dù anh đã nghe theo bác sĩ tâm lý, cố gắng đến gần và nói chuyện với cô bé trong hơn tuần lễ này nhưng Tư Nhã cũng chưa bao giờ đáp lại anh. Tại sao cô bé lại đối xử khác biệt với Mạc Hân Hy hết lần này đến lần khác?

“Chủ tịch Lục, tôi không hiểu rõ ý của anh cho lắm?” Mạc Hân Hy điều chỉnh lại cảm xúc của mình cho tốt, dũng cảm nhìn vào ánh mắt thăm do của Lục Khải Vũ.

“Tại sao Tư Nhã lại đối xử như vậy với cô?”

“Điều này có gì lạ đâu, trẻ con đều thích phim hoạt hình và chúng đều thích đồ thủ công, vì vậy chỉ cần làm những gì con bé thích là được.”

“Tôi vẫn luôn làm những việc này nhưng tại sao con bé chưa từng đáp lại tôi?”

“Chủ tịch Lục, anh ghen tị sao?”

“Tổng giám sát Lam, xin cô chú ý thân phận của mình!” Lục Vũ Khải có chút xấu hổ khi bị người khác thấy rõ được suy nghĩ của mình.

Mạc Hân Hy suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh phân tích: “Tôi nghĩ chắc là lúc ở bệnh viện tôi dạy dỗ bố mẹ nuôi cặn bã của cô bé nên Tư Nhã mới nhớ kỹ tôi. Trong trí óc non nớt của cô bé, bố mẹ nuôi chính là người xấu, mà tôi lại là người tốt!”

“Cô không thấy giải thích như vậy có chút gượng ép sao?”

“Chủ tịch Lục, nếu như không tin, anh có thể đi hỏi bác sĩ tâm lý. Chuyện này tôi cũng không thể giải thích rõ được. Tóm lại là, anh không cần ăn giấm chua đâu.” Nói xong, cô cũng không nhìn Lục Khải Vũ nữa mà lại xoay người đi theo Mộc Lam và Tư Nhã xuống tầng dưới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play