Nhưng ngay lúc ấy màn hình điện thoại Lục Khải Dã lại sáng lên, có người gửi tin nhắn Zalo đến.

Cô ấy không đánh thức anh ta, cầm điện thoại di động của anh ta lên, xem nội dung bên trong.

Trong quãng thời gian tốt đẹp của hai người, mật khẩu điện thoại của hai người đối phương đều biết. Vì thể cô ấy mở ra liền nhìn thấy nội dung bên trong.

Một tiếng đồng hồ trước khi cô ấy tỉnh lại, Lục Khải Dã và Thiên Nam gửi tin nhắn Zalo qua lại. Nội dung trong Zalo hai người họ anh anh em em.

Hơn nữa, Lục Khải Dã còn thề non hẹn biển với Thiên Nam rẵng đợi đến khi sức khỏe cô ấy tốt hơn thì sẽ ly hôn, sau đó tổ chức một hôn lễ long trọng cho Thiên Nam.

Anh ta còn nói, từ lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Nam thì đã bị vẻ đẹp trẻ trung của cô ta hấp dẫn, đã phải lòng cô ta.

Từ lâu đã muốn thổ lộ tình cảm với cô ta.

Nói đến đây, Lưu Cửu Nhạ đã khóc không thành tiếng: “Chị dâu, có phải em đã sai không, không nên lén lút xem Zalo của anh ấy, như thế chúng em cũng sẽ không thành ra như thế này”

Sau khi Lưu Cửu Nhạ nói hết mọi chuyện xong, Mạc Hân Hy tràn đầy nghi hoặc: “Em chắc chắn đó là tin nhắn Khải Dã gửi cho Thiên Nam sao?

Lục Khải Dã yêu Thiên Nam? Sao có thể có chuyện đó được?

Đêm qua, nửa đêm anh ta chạy tới nhà bọn họ gào khóc tê tâm liệt phế, vốn là bộ dạng lụy Lưu Cửu Nhạ tới thê thảm rồi mà.

Lưu Cửu Nhạ lôi điện thoại di động ra từ trong túi của mình nhấn nhấn vài cái, tìm một tấm ảnh đưa cho Mạc Hân Hy xem: “Đây là hình em dùng điện thoại chụp lại, chị dâu, em không có nói dối đâu: Mạc Hân Hy nhận lấy điện thoại xem thử.

“Cục cưng Thiên Nam, đã ngủ chưa? Anh nhớ em lắm!”

“Cục cưng, người anh yêu nhất là em, từ lân đầu tiên nhìn thấy em đã ngày nhớ đêm mong. Em phải tin tưởng ở anh”

“Haiz, lúc trước anh cũng vì thấy Lưu Cửu Nhạ xinh đẹp, giọng nói êm tai, ban đầu chỉ định chơi bời một chút, nhưng ai biết cô ta lại tìm tới anh trai của anh, tiết lộ chuyện hai người bọn anh. Em cũng biết đấy, khi ấy anh không cẩn thận làm mẹ cô ta ngã cầu thang, anh sợ cô ta tố cáo anh nên mới dụ cô ta đi lĩnh chứng kết hôn”

“Cục cưng, em phải tin tưởng anh, nếu anh thật sự yêu cô ta thì chẳng phải đã sớm đưa cô ta về nhà họ Lục, đã sớm công khai chuyện giữa hai người bọn anh trước truyền thông, cử hành hôn lễ rồi sao?”

“Anh vốn không hề yêu cô ta, vẫn luôn tìm cơ hội ly hôn với cô ta đây này!”

“Ông trời cuối cùng cũng để anh được gặp người mà anh thật tình yêu thương, Thiên Nam, em yên tâm, anh sẽ nhanh chóng nghĩ cách ly hôn với cô ta, vứt bỏ cô ta”

“Anh sẽ cho em một hôn lễ long trọng, để tất cả mọi người ở Hà thành này đều ghen tị với em”

Nhìn xong đoạn tin nhắn trong điện thoại di động, Mạc Hân Hy kinh ngạc trố mắt.

“Đây, đây… thật sự là Khải Dã gửi cho Thiên Nam?”

Lưu Cửu Nhạ cười khổ, nước mắt lảng lặng rơi xuống, tay nhẹ nhàng xoa lên bụng của mình: “Vâng ạ, chị dâu, em chụp được trên điện thoại di động của anh ấy”

“Hóa ra, mục đích lúc trước anh ấy muốn lĩnh chứng nhận kết hôn vốn không phải vì để an ủi người nhà của em, chỉ là sợ hãi nhà em sẽ tố cáo anh ấy mà thôi. Chị dâu, em còn tưởng rằng cuối cùng ông trời cũng thương xót cho em, để em tìm được một người đàn ông phó thác cả đời? Hóa ra mọi chuyện đều là giả hết”

“Đều là do em tự tưởng tượng mà ra cả!” Ánh mắt Lưu Cửu Nhạ đờ đẫn nhìn về phía con sông Bạch Thủy trước mặt, cả người mất hết sức lực.

Mạc Hân Hy đau lòng nắm chặt lấy tay của cô ấy: “Lúc em ra khỏi bệnh viện Khải Dã có biết không?”

Lưu Cửu Nhạ lắc đầu: “Không biết, anh ấy còn đang ngủ. Chị dâu, xem như anh ấy biết thì sao chứ? Chắc là anh ấy sẽ dẫn em đến thẳng cục dân chính để ly hôn!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play