“Cửu Nhạ? Em đang ở đâu?” Mạc Hân Hy giật nảy mình, ngồi thẳng người dậy, Lục Khải Vũ cũng dừng lại hành động của mình.

Lưu Cửu Nhạ không phải đang ở bệnh viện với Lạc Khải Dã sao?

Sao lại gọi điện thoại cho Mạc Hân Hy?

“Em đang ở bờ sông Bạch Thủy, gần chỗ cửa hàng của chúng ta ấy.

Chị dâu, em rất đau lòng, chị có thể đến tâm sự với em không” Do dự mất nửa ngày, Lưu Cửu Nhạ mới nói ra yêu cầu.

“Được, em chờ chị, đừng có chạy lung tung, giờ chị đến ngay”

Sau khi cúp điện thoại, Mạc Hân Hy vội vàng xuống giường mặc quần áo.

“Ông xã, tụi nhỏ thì nhờ anh nhé, em đến gặp Cửu Nhạ đã, cô ấy vừa mang thai, hôm qua lại phải trải qua chuyện tối qua, em sợ cô ấy không chịu nổi, suy nghĩ lung tung”

Đêm qua cô phái Lý Toàn đến, Lý Toàn vẫn luôn bí mật theo dõi, nhìn thấy mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa mới mang các anh em rút lui.

Sau khi trở về liền báo cáo đại khái mọi chuyện xảy ra cho Mạc Hân Hy.

Sau khi Lục Khải Vũ quay lại, kế hoạch của anh còn chưa kịp thương lượng với Mạc Hân Hy, nhưng nghe nói Lưu Cửu Nhạ đang ở bờ sông Bạch Thủy, anh vẫn cảm thấy hơi lo lắng.

Vì thế, khi Mạc Hân Hy sắp đi thì anh cố ý dặn dò: “Bà xã, nếu như Lưu Cửu Nhạ nhất quyết rời xa Khải Dã, em nhất định phải giữ cô ấy lại, khuyên nhủ thật tốt. Giữa bọn họ hoàn toàn là hiểu lầm!”

Mạc Hân Hy gật đầu: “Em biết rồi”

Rạng sáng sáu giờ rưỡi, trên đại lộ ở Hà Thành xe vẫn còn tương đối thưa thớt. Mạc Hân Hy lái xe nửa tiếng thì đến bờ sông Bạch Thủy, tìm gặp Lưu Cửu Nhạ.

Sáng sớm cuối thú, bầu không khí bên bờ Bạch Thủy vẫn còn mờ sương, hơi lạnh.

Lưu Cửu Nhạ mặc quần áo khá mỏng, tóc xõa ra, ngồi ngây người trên ghế dài ven sông Bạch Thủy, cả người tràn đầy sự đau khổ.

Mạc Hân Hy quay đầu vào trong xe tìm cho cô ấy một chiếc áo khoác, đến bên cạnh cô ấy, nhẹ nhàng khoác lên người.

Lưu Cửu Nhạ quay đầu lại, nhìn thấy là cô, nước mắt lại chảy ra: “Chị dâu!”

Mạc Hân Hy ngồi xuống bên cạnh cô: “Không phải em đang ở bệnh viện sao? Tại sao lại tự chạy tới đây? Em không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ”

“Em, em, bây giờ em không cách nào đối mặt nổi với Khải Dã” Nói xong, Lưu Cửu Nhạ cúi đầu xuống.

y bị Dương Hải Khang đánh bất tỉnh, khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã ở bệnh viện, Lục Khải Dã nắm chặt tay cô ấy, ghé vào bên giường ngủ thiếp đi.

Nhìn gương mặt tiều tụy khi ngủ của anh ta, trong lòng Lưu Cửu Nhạ thật ra rất khó chịu.

Cô ấy và Lục Khải Dã ở bên nhau mấy tháng nay, đây chính là đoạn thời gian vui vẻ nhất trong đời cô ấy, người trong nhà đều nói mỗi ngày trên mặt cô ấy đều là nụ cười hạnh phúc.

Cô ấy có thể cảm nhận được Lục Khải Dã yêu mình, cưng chiều mình, bao dung với mình, cẩn thận che chở cho mình. Cô ấy cứ luôn cho răng bọn họ có thể mãi mãi hạnh phúc như thế.

Nhưng, cuối cùng vẫn là cô ấy đã sai, cô ấy quên mất thân phận của Lục Khải Dã, quên mất bản tính vốn có của Lục Khải Dã. Một người đàn ông ưu tú như thế, sao có thể mãi mãi ở bên cô ấy!

Nhìn những bức ảnh thân mật giữa anh ta và Thiên Nam, cô ấy đúng thật đã rất tức giận, thốt ra yêu cầu ly hôn.

Thật ra, trong lòng cô ấy không muốn ly hôn, cô ấy hi vọng anh ta có thể giải thích thật rõ ràng với cô ấy, dỗ dành cô ấy. Nhưng cô đứng đợi ở ngã tư đường gần nhà thật lâu nhưng anh ta không đuổi theo.

Bắt đầu từ lúc đó, trong lòng Lưu Cửu Nhạ đã thất vọng về Lục Khải Dã.

Một tiếng đồng hồ trước, ở bệnh viện, Lục Khải Dã ngủ một giấc thật ngon, thật sâu bên cạnh giường cô ấy.

Nhìn vẻ tiều tụy trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta, cô ấy cũng hơi mũi lòng, vốn định tha thứ cho anh ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play