Đoán chừng kết quả điều tra của Vệ Bình bên kia sắp có kết quả rồi Hơn nữa, bọn họ cũng lắp đặt các camera kín trong phòng khách và nhà ăn nên sẽ có kết quả sớm thôi.

Thế nhưng bọn họ không nói cho đám nhóc kia.

Mấy tên nhóc kia rơi vào ngõ cụt, vẫn không cam lòng đi lên tầng 2.

Mạc Hân Hy nhìn thoáng qua Lưu Lệ, còn cả đứa trẻ chị ấy dẫn theo vào từ ngoài cửa, Hàn Tương Trúc vẫn luôn nắm lấy tay áo của mẹ, đứng im ở đó mà không hề nhúc nhích, không biết trong lòng cô bé cảm thấy thế nào.

“Chị Lưu Lệ, nếu như bọn em cho phép chị mang theo con gái tới đây ở thì chị còn muốn nghỉ việc nữa không?”

Vừa lúc nãy nhìn thấy cách thử của Ngũ bảo, cô cũng đã thấy rõ, dựa vào kinh nghiệm nhìn người bao nhiêu năm của cô, xem ra chuyện nghe trộm không liên quan tới Lưu Lệ.

€ô cùng là người làm mẹ nên cũng có thể hiểu được nỗi khổ của người mẹ đơn thân.

“AI Hân Hy, ý em là sao?” Lưu Lệ quả thực không thể tin nổi vào lỗ tai của mình.

Mạc Hân Hy cười nói: “Ở dưới khu phố còn có một nhà trẻ, ở khu phố bên cạnh cũng có một nhà trẻ, giáo viên ở đó cũng khá tốt. Điều kiện ở trong khu phố này thì tốt hơn một chút, thế nhưng học phí hơi cao. Còn nhà trẻ ở khu bên cạnh cũng không tệ. Em cảm thấy với thu nhập hiện tại của chị thì có thể đưa con gái chị vào đây học”

“Hơn nữa, ngày thường chị cũng ở trong căn nhà đối diện có một mình, nếu để con gái tới làm bạn thì tốt hơn nhiều”

“Còn nữa, còn có chuyện nhỏ hai mẹ con phải đối mặt đó chính là chị đạt được tiêu chuẩn của lao động nhập cư, thì con gái của chị sang năm cũng có thể vào tiểu học rồi. Nếu như chị đi rồi thì chuyện đến trường sang năm của con gái chị có thể sẽ gặp chút khó khăn. Chị cứ suy nghĩ kỹ đi!”

Lưu Lệ cũng hiểu được ý của Mạc Hân Hy, nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt của chị ấy, sau đó chị ấy liền quỳ “bụp” xuống đất.

Mạc Hân Hy nhanh tay đỡ chị ấy dậy.

So về tuổi thì cô ít tuổi hơn Lưu Lệ, cho nên nếu đối phương quỳ xuống thì cô sẽ tổn thọ mất.

“Cám ơn Hân Hy, chị thật sự cảm ơn em” Lưu Lệ vẫn muốn quỳ gối để cảm ơn Mạc Hân Hy.

“Chị, chị đừng làm như vậy, em không nhận nổi đâu. Cho dù thế nào đi nữa thì chúng ta cũng coi như là người một nhà. Chuyện này đối với chúng em chỉ là một cái nhấc tay mà thôi!” Mạc Hân Hy dùng tay giữ chặt lấy chị ấy.

Lưu Lệ cũng không quỳ nữa, quay đầu lại đón con gái: “Tương Trúc, mau lại đây cám ơn dì Hân Hy cho chúng ta ở lại đi”

Hàn Tương Trúc tuy có chút ngạc nhiên, cũng chưa hiểu hết được ý của mẹ, thế nhưng cô bé cũng nghe lời mẹ chạy đến trước mặt Mạc Hân Hy, cung kính nói: “Cháu cám ơn dì ạ!”

Đối mặt với tình cảm cảm kích của hai mẹ con, Mạc Hân Hy có chút không biết phải làm sao.

Cô nhanh tay giữ lấy tay của Hàn Tương Trúc: “Cháu đói bụng không? Để mẹ cháu đưa cháu đi ăn gì đã nhé”

Lưu Lệ vẫn còn muốn nói cảm ơn, thế nhưng lại bị Lục Khải Vũ ngắt lời.

Lục Khải Vũ ngồi ở một bên không lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy vợ mình có chút quẫn bách thì quyết định ra tay cứu cô một phen.

“Chị, đã muộn rồi, hôm nay chị lại vất vả đi lại suốt như vậy nên chắc cũng đã mệt rồi. Chị vẫn nên mang đứa nhỏ đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai em với Hân Hy còn phải đi làm nữa, ngày mai đám trẻ Đại bảo cũng phải đến trường nữa. Với cả sáng mai chị cũng phải dậy sớm mà”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play