Mấy bé Bảo chuẩn bị lên lầu với vẻ lo lắng.

Lục Minh Húc hỏi: “Vì sao? Vì sao bác lại nghỉ việc ạ?”

Lưu Lệ ngẩng đầu nhìn cậu bé: “Bác, bác muốn tìm một công việc có thể chăm sóc cho con gái. Trước đây, dì hai đã nói chỉ nhìn trúng một người là bác, làm việc nhanh nhẹn nên có thể ở lại. Thế nhưng, hiện tại con gái của bác không có chỗ nào để đi nên bác không thể bỏ mặc nó được.”

Hàn Tương Trúc đã sáu tuổi nhưng lại trông gầy yếu như đứa trẻ 5 tuổi. Cô bé cúi đầu, nắm chặt lấy ống tay áo của mẹ, không dám động đậy, cũng không dám nói chuyện.

Lúc vừa mới bước vào đây, cô bé nhìn trộm một cái, khu phố đẹp giống như từ trong tranh vẽ ra vậy. Bên trong còn có khu vui chơi, công viên, còn có cả siêu thị nữa.

Trông nó gọn gàng, sạch sẽ và xinh đẹp hơn nhiều so với những khu phố mà cô bé và mẹ nhìn thấy ở nước ngoài.

Ngôi nhà này rất lớn, chỗ nào cũng lộ vẻ tao nhã.

Cho dù nằm mợ, cô bé cũng chưa từng thấy căn nhà nào đẹp như thế này.

Bởi vậy khi bước vào căn nhà, cô bé cảm thấy lo lắng và sợ hãi.

Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ còn chưa kịp mở miệng thì Lục Tấn Khang đã hỏi: “Bác Lưu Lệ, sau khi bác rời khỏi nhà của chúng cháu thì bác đã định đi đâu chưa? Cháu nhớ hình như trình độ học vấn của bác chỉ có trung học”

Lưu Lệ ngơ ngác, chị ấy cũng không ngờ một đứa trẻ mới bảy tuổi lại hỏi chị ấy về vấn đề này.

“Bác, bác định tới khách sạn rửa bát đĩa, bình thường ở khách sạn đều là bao ăn bao ở. Sau đó, bác sẽ tìm một nhà trẻ để đưa Hàn Tương Trúc tới trường.”

Mang theo đứa trẻ đi làm bảo mẫu có vẻ như không tốt lắm.

Hiện tại cũng chẳng có cách nào khác, chị ấy cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước đó.

Điều kiện của nhà họ Lục như vậy chắc hẳn sẽ không cho phép chị ấy mang theo đứa nhỏ đi làm việc.

Lục Tấn Khang đột nhiên lấy trong túi áo ra cái máy nghe lén bị hỏng: “Bác à, bác xem đây là cái gì?”

Bác Lưu Lệ quả thực rất đáng thương, quần áo của con gái chị ấy cũ nát, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt, vừa nhìn thấy có thể đoán ra cuộc sống ở quê của cô bé không được tốt.

Thế nhưng cho dù muốn giữ chị ấy ở lại thì cũng phải biết rõ thái độ làm người của chị ấy. Cần phải biết rõ xem thiết bị nghe lén này có phải ¡ ấy lén đặt ở nhà ăn hay không.

Điều kiện tiên quyết của sự lương thiện đó chính là phải đảm bảo sự an toàn của người nhà.

Lưu Lệ nhận lấy thiết bị nghe lén từ cậu với vẻ mặt bối rối, chị ấy lật qua lật lại để xem, sau đó thì ngẩng đầu với vẻ khó hiểu: “Tấn Khang, đây không phải là đồ chơi bằng điện mà mấy đứa hay chơi sao?”

Khi Lưu Lệ nhận lấy thiết bị nghe lén thì Lục Tấn Khang, Lục Minh Húc và Lục Vũ Lý đều nhìn thẳng vào chị ấy, chú ý từng sự thay đổi trên gương mặt của chị ấy.

Thế nhưng tuy rằng Lưu Lệ có sự nghỉ hoặc thế nhưng vẻ mặt thản nhiên, chẳng có chút kích động nào.

Lục Minh Húc tiến lên từng bước hỏi: “Bác, thứ này không phải là đồ chơi của chúng cháu, bác nghĩ kỹ lại xem, trước đây bác chưa từng thấy qua món đồ vật này hay sao?”

Lưu Lệ cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng khẳng định nói: “Mỗi ngày khi bác dọn dẹp vệ sinh và giặt quần áo thì chưa từng nhìn thấy món đồ này bao giờ. Đại bảo, nếu món đồ này không phải là đồ chơi của các cháu thì nó từ đâu ra vậy?”

Dựa theo phản ứng của Lưu Lệ thì chắc hẳn là chị ấy chưa từng nhìn thấy món đồ này bao giờ.

Xem ra chuyện nghe lén không liên quan gì tới chị ấy.

Mạc Hân Hy ho nhẹ một tiếng: “Đại bảo, cũng muộn rồi. Con đưa em trai, em gái lên lầu ngủ trước đi”

“Thế nhưng” Lục Minh Húc có chút lo lắng.

Lục Tấn Khang cũng cảm thấy có chút lo lắng.

Lục Khải Vũ nhìn hai đứa con thông minh nhất của mình, vỗ vai bả vai nhỏ của chúng: “Các con cứ yên tâm, có bố mẹ ở đây rồi nên các con không cần quan tâm tới chuyện này nữa, Mau đi ngủ đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play