Mấy ngày kế tiếp, tinh thần của thiếu niên kia tốt hơn không ít, đã có thể xuống giường đi lại. Nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, thỉnh thoảng hắn sẽ có cảm giác mê mang, cho nên còn phải nghỉ ngơi thêm nhiều. Mấy ngày nay hắn vẫn mặc một ít quần áo cũ của sư phụ Vô Quái để lại, nói trắng ra chính là vài bộ quần áo đạo sĩ cũ. Lần đầu tiên nhìn thấy Vô Quái đưa áo đạo sĩ đến cho mình mặc, thiếu niên rất kinh ngạc, nhưng quần áo bất hạnh của hắn đã bị nàng cắt loạn, hắn cũng không nói gì lập tức nhận lấy mặc vào.

Giữa trưa, lại đến thời gian tế miếu ngũ tạng.

“Ăn đi.” Vô Quái đặt một bát cháo táo đỏ hạt ý dĩ trước mặt thiếu niên, sau đó xoay người muốn rời đi.

“Xin dừng bước.” Thiếu niên gọi nàng lại.

Vô Quái dừng chân nhìn về phía hắn, “Có chuyện gì?”

“Đã nhiều ngày được cô nương chiếu cố, đại ân đại đức Tô Hàn vô cùng cảm kích, ngày khác chắc chắn sẽ báo đáp. Chỉ là…… tại hạ còn chưa biết danh tính của cô nương, chẳng biết có thể……” Thiếu niên hỏi có chút thật cẩn thận.

Tô Hàn?

“Tô nào, Hàn nào?” Vô Quái không trả lời, trực tiếp hỏi.

“Tô trong tô tỉnh (thức tỉnh), Hàn trong hàn lãnh (giá lạnh).”

“Ồ? Thật vậy chăng?” Câu hỏi lại này của Vô Quái có hỏi chút hàm xúc.

Thiếu niên biến sắc, ra vẻ trấn định nói, “Có gì không ổn sao?”

“Không có.” Vẻ mặt Vô Quái không chút thay đổi lắc đầu, “Ăn cơm đi.” Dứt lời, nàng trực tiếp bước qua cửa rời đi.

Nhìn bóng dáng nàng dần biến mất, rốt cuộc thiếu niên không nhịn được nữa.

“Rốt cuộc ngươi biết cái gì! Đến tột cùng ngươi là người nào!” Thiếu niên lớn tiếng hỏi ở phía sau. Vì sao nàng ta lại biết có người muốn đuổi giết hắn, lại vì sao ở một mình bên trong núi sâu, kịp thời cứu tính mạng hắn, khi hắn nói tên giả, vì sao nàng lại có phản ứng kia! Chẳng lẽ nàng có ý đồ khác.

Vô Quái vẫn không quay đầu, “Công tử vẫn nên dưỡng thương cho tốt, tuyết này còn khoảng mười ngày nữa mới tan hết, đến lúc đó — tạm biệt không tiễn.”

“Ngươi!”

Tô Hàn? Buồn cười, nếu hắn thật sự mang cái tên này, nam sinh nữ tướng, cộng thêm “hàn” tức là lạnh, là âm, rõ ràng là trên tuyết thêm sương, tuyệt đối không sống quá mười tuổi. Nhưng bộ dáng hiện tại của hắn có lẽ cũng sắp đến nhược quán*, tên kia của hắn chắc chắn là giả.

*Nhược quán: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi.

Quên đi, người ta không muốn nói tên thật cũng chẳng sao cả, dù sao thì mười ngày nữa hắn sẽ rời đi.

Một đường đi đến phòng bếp, Vô Quái lấy đồ ăn cho mình, cũng lấy luôn cho Tiểu Hắc.

Sau đó đi ra ngoài cửa, nho nhỏ hô lên, “Tiểu Hắc, ăn cơm thôi.”

“Gâu gâu!” Tiểu Hắc vui vẻ chạy tới.

Quả nhiên, vẫn là Tiểu Hắc đáng yêu nhất, nói ăn cơm là ăn cơm.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Buổi tối, Vô Quái lại mang thức ăn đến cho thiếu niên. Thời điểm nàng muốn rời đi, lại bị hắn gọi.

“Cô nương dừng bước.”

“Chuyện gì.” Trong lòng Vô Quái không kiên nhẫn – kẻ này sao lại phiền phức như vậy.

“Buổi trưa là ta thất lễ, xin cô nương không cần phiền lòng.” Thiếu niên do dự một chút tiếp tục nói, “Chỉ là hiện tại tiền đồ của ta chưa biết thế nào, nguy cơ bốn phía, cho nên mới quá mức cẩn thận.”

Đây là giải thích? Vô Quái có chút kinh ngạc, nàng không ngờ khi thiếu niên này không tin mình còn có thể nói ra những lời như vậy.

“Đi ra bên ngoài, cẩn thận một chút là chuyện tốt.” Vô Quái cũng không để tâm nhiều.

Trên mặt thiếu niên nở một nụ cười nhẹ, hít một hơi thật sâu, giống như chuẩn bị đưa ra một quyết định rất lớn, “Tại hạ Hàn Tô, Hàn trong hàn vi (cao lớn), Tô trong tỉnh tô. Xin hỏi danh tính của cô nương.”

“Hàn Tô, Hàn Tô.” Vô Quái nghe hắn nói, có chút đăm chiêu, “Cải tử hoàn sinh gọi là tô. Có nghĩa là sống lại, chữ “Tô” ở trong ngũ hành là mộc, ngụ ý mọi chuyện đều thuận lợi. Tên hay, thật sự là tên hay, cái tên này cũng coi như là trong chỗ chết mà tìm thấy ánh sáng, mang đến chút hi vọng sống.”

Vô Quái gật đầu tán thưởng.

Mà thiếu niên ở một bên lại kinh ngạc mở to hai mắt: “Tên này do một vị cao tăng ban tặng, lời nói của cô nương giống hệt những lời nói của cao tăng khi tặng tên cho ta ngày hôm đó! Cô nương thật sự là cao nhân!”

Vô Quái có chút hưng trí: “Vị cao tăng kia còn nói cái gì nữa không?”

Trên mặt thiếu niên hiện lên một chút suy sụp và không cam lòng: “Đoản mệnh, không bằng vô mệnh. Những lời này không có đáp an, không có gì để nói nhiều.”

Vô Quái lập tức sáng tỏ trong lòng — xem ra vị cao tăng kia đã nói cho hắn chuyện hắn là một người đoản mệnh, còn giúp hắn đặt tên là Tô, đều chỉ vì tìm một chút hi vọng sống mờ mịt. Thế nhân đều là như vậy, số mệnh tốt thì tin, mà số mệnh không tốt nhất định sẽ nói những lời như là “con người nhất định sẽ chiến thắng ông trời”, nếu thật sự có thể thắng ông trời, vì sao Lý di sẽ…… Thôi, thôi.

Nếu người ta đã thẳng thắn báo ra tính danh, nàng cũng không có gì phải che giấu.

“Cơ Vô Quái, Vô trong “khả hữu khả vô” [có cũng được mà không có cũng được], Quái trong “Thái Cực bát quái”, ngươi gọi ta Vô Quái là được.”

“Vô Quái?” Thiếu niên hình như có chút kinh ngạc với tên của nàng, thốt lên: “Chẳng lẽ cô nương là thầy tướng số?”

Khuôn mặt không chút cảm xúc của Vô Quái càng trở nên căng cứng…… thầy tướng số…… Quả nhiên cái tên này khiến người ta vừa nghe đã biết là thầy tướng số……

Dường như thiếu niên ý thức được mình có chút thất thố, vội vàng sửa chữa: “Chỉ là tại hạ cảm thấy tên của cô nương không giống người bình thường……”

“Đúng vậy.” Vô Quái cắt ngang lời nói của hắn: “Ta chính là một người bói toán phong thuỷ, nhưng chỉ biết sơ qua mà thôi, chủ yếu để kiếm cơm ăn.” Không có gì không tốt, dù sao nàng vốn là một thầy tướng số.

“Cô nương quá khiêm nhượng rồi.”

“Cứ gọi ta là Vô Quái.” Ngữ khí của Vô Quái bình thản: “Ngươi ăn cơm đi, ta đi đun chút nước ấm, thân thể của ngươi tốt lên rồi, có thể tắm rửa.”

Sắc mặt Hàn Tô hơi đỏ lên: “Đa tạ Vô Quái cô nương.”

Được rồi, Vô Quái cô nương thì Vô Quái cô nương, hắn không chê gọi phiền toái, nàng cũng có mất mát gì đâu.

Vô Quái nghiêm mặt gật gật đầu, xoay người đi về phía phòng bếp.

Bữa cơm hôm nay rốt cục cũng có thức ăn mặn, tuy rằng chỉ là một chút lạp xưởng, nhưng đối với Hàn Tô đã vài ngày phải húp cháo mà nói, bữa ăn hôm nay tuyệt đối là tiệc lớn. Nhanh chóng tiêu diệt một bàn thức ăn, hắn chủ động bưng bát đến phòng bếp — thân thể của hắn cũng đã tốt hơn nhiều, không thể ăn không ngồi rồi mãi thế.

Vô Quái đang ở phòng bếp nấu nước, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lại, nói: “Đặt ở trên bàn là được.” Sau đó lại cúi đầu tiếp tục thêm củi.

Hàn Tô nhìn quanh phòng bếp không rộng, thấy hai vại nước lớn đặt bên tường, hỏi: “Nước ở bên trong vại kia để rửa bát sao?”

“Hả?” Vô Quái lại ngẩng đầu, nhìn thấy hắn còn bưng bát đứng ở nơi đó, nghĩ một chút đã hiểu hắn muốn làm gì, nàng cũng không khách khí, dù sao nàng đã hầu hạ hắn nhiều ngày như vậy.

“Ừ, dùng nước ở bên trong vại đó, múc ra cái bồn ở bên cạnh là được.”

“Được.” Hàn Tô đem bát đặt vào trong bồn, đi đến bên vại nước, mở nắp gỗ ra, dùng gáo múc nước vào trong bồn, sau đó cuộn tay áo lên rửa chén.

“Chậm đã.” Giọng nói của Vô Quái từ phía sau hắn truyền đến.

Tay của Hàn Tô dừng ở giữa không trung, quay đầu nhìn về phía nàng: “Sao vậy?”

Vô Quái không trả lời, mà lập tức múc một muôi nước nóng từ trong nồi đổ vào trong bồn, rồi lại tiếp tục ngồi về cũ thêm củi.

Hàn Tô hiểu ra nàng sợ tay hắn bị nước làm cho đông lạnh, cảm thấy ấm áp: “Cảm ơn.”

“Rửa bát xong, dùng miếng vải trắng ở bên cạnh lau khô rồi đặt lên tầng thứ hai của ngăn tủ bên phải ngươi.” Vô Quái không nâng đầu nói.

“Được.” Hàn Tô gật đầu xem như đã biết.

“Hôm nay thời tiết tốt, chăn ở trong phòng ngươi cũng nên mang ra phơi nắng một chút.” Giọng nói của nàng rất bình thản, giống như nói việc nhà với hắn.

Hàn Tô nghe một hồi đã hiểu, cười trả lời: “Ta rửa bát xong sẽ lấy ra phơi nắng.”

Giờ khắc này, ở trong núi sâu, bình tĩnh mà lại ấm áp.

Vô Quái nhìn Hàn Tô rửa bát, cảm thấy có chút tiếc hận: Có lẽ hắn là người tốt, nhưng người tốt lại không được sống lâu.

Duỗi tay ném một thanh củi vào trong bếp, Vô Quái nhìn ngọn lửa màu đỏ rực chậm rãi bò lên thân thanh củi màu nâu, mang theo hơi nóng rực, giống như vận mệnh.

Ma xui quỷ khiến nàng hỏi một câu: “Ngươi năm nay bao nhiêu?”

“Ta? Mười tám.”

“Sinh năm Thìn sao?”

“Ừ.”

“Sinh nhật vào ngày nào?”

Bàn tay rửa chén của Hàn Tô hơi dừng một chút: “Mùng chín tháng mười một.”

Sinh nhật của hắn vừa qua không lâu.

Hai người đột nhiên im lặng hồi lâu, Vô Quái không mở miệng hỏi nữa.

Hàn Tô thậm chí có thể cảm giác nước ở trong bồn dần dần trở nên lạnh lẽo. Cuối cùng, hắn nghe được giọng nói của chính mình run lên khe khẽ: “Vô Quái cô nương, ngươi…… có phải có thể tính toán được rất nhiều chuyện hay không?”

Khi hỏi lời này, hắn vẫn nhìn bát đũa trong nước, thân thể thon dài đứng đúng ở nơi đó không nhúc nhích, vô cùng căng thẳng: “Có phải ta thật sự không thể sống qua hai mươi tuổi hay không……”

Hắn đợi rất lâu, nhưng vẫn không nghe được câu trả lời của nàng.

Nước trong nồi đã bắt đầu sôi trào, ùng ục nổi lên bong bóng, còn nước trong bồn rửa đã lạnh thấu.

……

……

“Thêm một chút nước ấm nữa được không?” Vô Quái mở miệng.

“Được.”

Giữa hai người lại khôi phục trầm mặc, lời nói vừa rồi cứ như vậy mà bị chôn vùi.

Sau khi úp bát xong, Hàn Tô theo như yêu cầu của nàng trở về phòng, đem chăn ra sân phơi nắng.

Hắn vừa chuẩn bị tốt thì thấy Vô Quái từ trong phòng bếp đi ra.

“Nước đã được rồi, ngươi vào tắm đi.” Vẻ mặt nàng trước sau vẫn không chút thay đổi.

Hàn Tô giật mình một chút – tắm ở trong phòng bếp sao?

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, trong bếp là nơi lấy nước nóng tiện nhất.

“Được, làm phiền Vô Quái cô nương rồi.”

Hàn Tô đi đến phòng bếp, trong khoảnh khắc đi qua người Vô Quái, hắn nghe được giọng nói nhẹ nhàng của nàng: “Trong tên ngươi có một chữ ‘Tô’, còn có cái gì phải sợ.”

Đây là ý gì?

Hàn Tô vừa định hỏi kỹ, đã thấy Vô Quái đã bước trở về phòng.

Phía sau nhà bếp có một gian phòng nhỏ, ở giữa đặt một cái thùng gỗ lớn, nước nóng đã đổ sẵn ở bên trong. Cạnh thùng gỗ có một giá gỗ nhỏ, bên trên có bồ kết và quần áo để thay — đó là bộ quần áo khi bị thương hắn mặc, hơn nữa đã được khâu lại cẩn thận.

Nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng Hàn Tô có chút cảm xúc khó nói.

Nước hơi nóng, nhưng rất thoải mái.

Ngâm mình ở trong nước, trong đầu hắn vang lên câu nói vừa rồi — Trong tên ngươi có một chữ ‘Tô’, còn có cái gì phải sợ?

Tô, Hàn Tô.

Tô, sống lại.

C            ái gọi là một chút hi vọng sống thật sự tồn tại sao?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Keng keng –” Đồng tiền ở trong xác rùa va chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.

Hai tay nắm chặt xác rùa, Vô Quái từ từ nhắm mắt lại, vẻ mặt hết sức chăm chú.

“Thiên đạo địa đạo, ngưu quỷ xà thần; thiên linh linh địa linh linh, ngàn cơ tự hiện.”

Nói xong, đồng tiền cũng rơi ra. Xếp ngang thành một hào.

Nhìn quẻ tượng kia, Vô Quái hơi cau mày, trong lòng có chút bất an, sau đó bấm ngón tay tính toán, tràn đầy kinh sợ: Có thể tính được? Nàng lại có thể tính ra sao? Sư phụ ở Lạc Dương!?

Sao có thể tính ra được?

Không được, phải cẩn thận tính lại.

Trình tự lặp lại vừa rồi, nhưng lần này Vô Quái lại giống như bình thường, không thể tính ra được cái gì.

Chẳng lẽ……

Sư phụ đã xảy ra chuyện?

Cảm giác bất an càng lúc càng mạnh, dường như muốn tràn ra.

— đi tìm sư phụ.

Đây là quyết định cuối cùng của Vô Quái.

Người tính quẻ không thể tự tính cho bản thân.

Cho tới bây giờ Vô Quái chưa bao giờ tính được số mạng của mình. Cho nên nàng không biết lúc này xuống núi có ý nghĩa gì, phía trước sẽ gặp phải những chuyện gì. Nếu nàng biết, có lẽ sẽ vĩnh viễn cũng không rời ngọn núi này.

Người có chốn về, chim có tổ.

Mệnh có lúc bằng phẳng, cũng có khi gập ghềnh.

Bởi vậy quẻ có hung cát, thì có làm sao.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tuyết tan, đường núi đã thông thoáng.

Là lúc Hàn Tô nên rời đi. Chỉ là hiện tại trên người hắn không có một đồng nào, nếu xuống núi, phải làm thế nào mới trở về được Lạc Dương đây?

Quên đi, không thể phiền toái Vô Quái cô nương thêm nữa. Cùng lắm thì hắn sẽ đem những thứ đáng giá trên người đi cầm, chỉ cần có thể trở về Lạc Dương là được.

Hàn Tô chuẩn bị đi đến cáo từ, đã thấy Vô Quái sớm đeo bọc hành lý đứng ở cửa cổng chờ hắn, mà Tiểu Hắc cũng ngồi ở bên cạnh người nàng. Lúc này nàng mặc một bộ quần áo gọn gàng màu xanh, tóc búi cao, một chiếc khăn đội đầu màu đen. Cộng thêm thân thể gầy yếu, tứ chi thon dài, bộ dáng nhìn qua chẳng khác gì một tiểu ca thanh tú.

Hàn Tô đang suy nghĩ nàng mặc trang phục này có phải muốn ra ngoài hay không, Vô Quái ở bên kia đã đi thẳng vào vấn đề: “Ta và ngươi cùng xuống núi.”

Hàn Tô lễ phép hỏi: “Không biết Vô Quái cô nương muốn đi nơi nào?”

“Lạc Dương.” Nàng trả lời kiên quyết.

Hàn Tô nghe thấy thế, có chút kinh ngạc, rồi lập tức mỉm cười: “Thật khéo, ta cũng vậy.”

“Ừ, ta biết. Cho nên đi cùng nhau.” Vô Quái không nói nhiều, trực tiếp đi trước dẫn đường, Tiểu Hắc lật đật chạy theo phía sau.

“Vô Quái cô nương, hiện tại trên người ta không có một xu, chỉ sợ là……”

“Về vấn đề tiền bạc, ta có thể cho ngươi mượn, đến Lạc Dương ngươi trả lại ta là được.” Vô Quái vẫn không quay đầu tiếp tục đi về phía trước.

Hàn Tô không khỏi có chút ngượng ngùng, trong lòng nghĩ — đến Lạc Dương bình yên sẽ trả lại nàng gấp đôi, sau đó cũng cất bước đi theo.

Đang bước đi, Vô Quái ở đằng trước đột nhiên đứng lại, nhìn về phía hắn, nói “Tốt nhất ngươi vẫn nên đổi trang phục đi.”

“Trang phục?”

“Ừ, ngươi vẫn nên mặc áo bào của sư phụ ta, bộ quần áo này của người ném đi.”

Vốn Vô Quái không có ý định xuống núi, cho nên việc này nàng không muốn quản, nhưng hiện nay hai người chung một đường, vì tránh phiền toái vẫn nên nhắc nhở hắn.

Hàn Tô lập tức hiểu ra, kẻ địch của hắn ở ngay bên ngoài núi này, mặc như vậy quả thật rất bắt mắt. Hắn vội vã trở về nhà Vô Quái, đổi một thân quần áo, chỉ là bộ quần áo lúc trước hắn vẫn không ném đi, gói lại đeo ở trên lưng.

“Mang vào.” Vô Quái tùy tay đưa một cái đấu lạp cho hắn, Hàn Tô nhận lấy, không nói hai lời đội ở trên đầu.

Giả trang của hai người hiện tại chính là đạo sĩ và tiểu đồng dạo chơi bốn bể.

Sau khi tất cả đã thỏa đáng, hai người mới dọc theo đường núi gập ghềnh đi xuống phía dưới đi.

Tiểu Hắc vui vẻ vừa đi vừa nghỉ, Hàn Tô nhìn Vô Quái đi trên đường núi mà bình ổn như đi trên đất bằng ở phía trước, trong lòng cảm khái.

Hắn chưa từng gặp qua cô nương nào giống như Vô Quái, một cô nương là thầy tướng số.

Cho dù nàng nói mình làm nghề này để kiếm cơm ăn, nhưng Hàn Tô vẫn cảm thấy mọi chuyện không phải đơn giản như vậy, chỉ dựa vào việc nàng có thể nói ra những lời giống vị cao tăng kia, có thể nhận định nàng không phải thầy tướng số bình thường.

Bởi vì vị cao tăng kia không phải ai khác, chính là phương trượng của chùa Đại Từ năm năm trước đã viên tịch, Liễu Thanh đại sư. Trong truyền thuyết hắn đã mở ra thiên nhãn, không cần tính toán cũng có thể biết được mọi chuyện trên thế gian này, nhưng lại tiếc hận vì hắn chỉ có nhìn thấy mà không thể hóa giải những đau khổ bất hạnh của nhân sinh, cuối cùng tự trách mà tọa hóa*.

*Tọa hóa: trong đạo Phật, chỉ hoà thượng ngồi chết. Leo: những từ như thế này, ta nghĩ chuyển thẳng sang tiếng thuần việt sẽ không hay nên để nguyên và ghi chú thích.

Nhìn bóng dáng màu xanh đen ở phía trước, trong đầu Hàn Tô hiện lên câu nói của mẫu thân: Liễu Thanh đại sư nói một chút hi vọng sống của con nằm trong tay một người vô mệnh.

Người vô mệnh……

Có thể là nàng hay không?

__Hết chương 4__

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play