Dưới chân thiên tử, trung tâm Lạc quốc, thành Lạc Dương luôn là thành lớn tụ tập quan to quý nhân.
Gần đây, trong thành có hai sự kiện lớn.
Chuyện lớn thứ nhất là một ca cơ trong trà lâu ấy thế mà được Hoàng thượng nhận làm nghĩa nữ, lấy thân phận công chúa xuất giá tới Hồ quốc.
Ca cơ này tên là Liên Hoa, giọng ca như tiếng trời, khiến vô số nam nhi khom lưng. Quan trọng hơn, Liên Hoa này vốn cũng là tiểu thư nhà quan, chỉ là gia cảnh sa sút mới lưu lạc chốn dân gian, cũng may nàng vẫn luôn giữ mình trong sạch, cho tới bây giờ vẫn là tấm thân xử nữ, ở thành Lạc Dương cũng là nhân vật nổi danh mỗi người đều biết.
Dân chúng cảm khái — thật sự là một nữ tử sắc nghệ song tuyệt, cũng không phải bạc đãi Hồ quốc.
Đây quả nhiên là vận may như bánh lớn từ trên trời rơi xuống, dân chúng bình thường có chen lấn phá đầu cũng không có cơ hội vinh quang như vậy. Trong lúc nhất thời, đầu đường cuối ngõ nghị luận không ngừng, tất cả đều là tiếng chậc chậc hâm mộ và tiếc nuối của mọi người — chuyện tốt như thế này sao lại không rơi xuống đầu mình chứ?
Thật ra phía sau chuyện này có ẩn tình khác.
Còn nhớ khi Vô Quái mới tới Lạc Dương nhìn thấy một ca cơ xinh đẹp nhưng mặt mày khắc khổ hay không? Nàng chính là tân nương tử được tuyển chọn lần này.
Vô Quái đã đề cử nàng với Hàn Tô, nói gả nàng tới Tây Hồ sẽ khiến cho hoàng thất Tây Hồ bất an, nói không chừng còn đoạn tử tuyệt tôn, từ nay về trừ bỏ mối họa lớn trong lòng Lạc quốc ta.
Khụ khụ…… Đây là chuyện sau này, tạm thời không đề cập tới.
Chúng ta nói về chuyện lớn thứ hai.
Chuyện thứ nhất đã oanh động, nhưng so với chuyện thứ hai này thì cũng chỉ là một bữa ăn sáng.
Chuyện thứ hai chính là thành Lạc Dương gần đây xảy ra một vụ án lớn.
Lớn như thế nào?
Liên lụy hơn một ngàn ba trăm người, ngươi nói lớn hay không lớn?
Một ngàn ba trăm hơn người bị bắt, tất cả được đưa vào đại lao cấm quân, chính là địa lao không ai có thể sống sót đi ra trong truyền thuyết.
Án lớn như thế trong lịch sử không phải văn tự án* chính là tội lớn chém đầu cả nhà. Lần này cũng không ngoại lệ, chính là vụ án dính dáng đến hai chữ mưu phản, mà người mưu phản này chính là đương kim Thừa tướng Thượng Quan Chỉ.
* Văn tự án là khái niệm để chỉ các vụ án ở những mức khác nhau liên quan đến các sản phẩm của văn tự (thơ, phú, văn xuôi…) trái với quy chế hoặc ý chí chủ quan của lực lượng đứng đầu nhà nước cai trị. Từ đó dẫn đến, các cá nhân, tổ chức liên quan một cách gián tiếp hay trực tiếp (tác giả, độc giả…), phải chịu sự trừng phạt về vật chất, tinh thần…tùy mức của các đối tượng, nhưng chủ yếu đến từ nhà nước cai trị.(Nguồn: nghiencuulichsu.com)
Khi Cấm Vệ quân nhận được mật báo bất ngờ tập kích kê biên tài sản, ở phủ Thượng Quan Thừa tướng tìm được khí giới giao dịch lén lút, cùng với thư tín của bộ hạ cũ Trần quốc.
Toàn bộ Lạc quốc lại xôn xao.
Năm đó trước khi Trần quốc bị Lạc quốc tiêu diệt chính là đối thủ lớn nhất của Lạc quốc, mà nay Thượng Quan Thừa tướng lén lút tư thông với dư nghiệt của Trần quốc, rõ ràng là muốn giúp Trần quốc khôi phục, hành vi thông đồng với địch phản quốc như thế thật là đại nghịch bất đạo, ngàn đao băm thây cũng không hết tội.
Vì thế, Thượng Quan gia bị phán xử trảm cả nhà, môn hạ của Thượng Quan Thừa tướng cũng bị bắt toàn bộ, hơn một ngàn ba trăm người bị định tội giết không tha.
Thiên tử giận dữ, máu chảy thành sông.
*
Thính Vũ lâu.
Hàn Tô tới thăm Vô Quái, hai người một người đánh cờ, một người phẩm trà nói chuyện phiếm. Trong lúc lơ đãng Hàn Tô có nhắc tới vụ án nhà Thượng Quan.
Mà quân cờ trong tay Vô Quái khi nghe hắn nói “cả nhà Thượng Quan bị xử trảm” lập tức rơi xuống phía trên bàn cờ, rối loạn cả ván cờ.
“Cái gì?” Nàng không dám tin nhìn Hàn Tô.
“Sao lại không cẩn thận như vậy.” Hàn Tô vừa dọn bàn cờ rối loạn, vừa tiếp tục nói: “Thật không ngờ Thượng Quan có thể làm ra việc này, lần này phụ hoàng thật sự phẫn nộ.”
“Ngươi nói cả nhà Thượng Quan bị xử trảm?”
Dọn xong cờ, Hàn Tô đưa lại quân cờ trắng mới vừa rồi Vô Quái làm rơi xuống cho nàng: “Phán quyết đã hạ, sau ba ngày hành hình. Hiện nay đã qua hai ngày, ngày mai nên hành hình.”
Vô Quái không nhận lấy quân cờ, vô cùng khiếp sợ: “Vội vàng như thế?”
“Chứng cớ vô cùng xác thực, phụ hoàng tức giận phán là lập tức hành quyết, hiện tại đã là chậm.”
“Thật sự trảm cả nhà, không chừa một ai?”
“Đúng là như thế.” Hàn Tô đáp, rồi sau đó kéo tay nàng, đem kia quân cờ nhét vào lòng bàn tay: “Đó đều là chuyện của triều đình không cần lo nhiều lắm, nhanh lên, đến lượt nàng đi rồi.”
Vô Quái bất giác xiết chặt quân cờ, nhíu mày nhìn bàn cờ, thốt lên: “Không thể nào.”
Hàn Tô có chút kỳ quái nhìn nàng: “Cái gì không thể nào?”
“Nhà Thượng Quan rõ ràng là đại phú đại quý, nhiều đời hậu duệ quý tộc, không thể nào gặp phải họa lớn này.” Vô Quái từng thấy Thượng Quan Thừa tướng, càng ấn tượng cô nương Thượng Quan Dung Nhược có mệnh phượng hoàng, người mang mệnh cách như thế sao lại chịu tai họa ngập đầu.
Hàn Tô nghe hiểu ý của nàng, suy tư một chút không xác định hỏi: “Có thể là Vô Quái tính sai rồi? Hay là…… có kẻ làm rối loạn mệnh số của bọn họ?”
Vô Quái không trả lời, hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt không dãn ra. Một lát sau, nàng ngẩng đầu nhìn Hàn Tô: “Ta muốn đến phủ Thừa Tướng nhìn xem.”
Hàn Tô lắc đầu: “Ngày Phủ Thừa Tướng bị xét nhà cũng không hiểu vì có trận lửa lớn đốt sạch, hai ngày này lại mưa to liên tiếp, chắc không còn gì.”
“Cháy hết…… không sao, ta chỉ ở bên ngoài đánh giá một chút.” Vô Quái hơi chần chờ, rồi sau đó vừa nói vừa đi vào buồng trong: “Ta muốn đổi trang phục, phiền toái ngươi ra ngoài một chút.”
“Đi ngay lúc này?” Hàn Tô kinh ngạc.
“Ừ.” Vô Quái không hề nhiều lời, đi vào trong.
Hàn Tô có chút xấu hổ ra khỏi Thính Vũ lâu, nghĩ một chút lại đứng chờ ở cửa.
Đợi Vô Quái đổi một thân nam trang đi ra, Hàn Tô mỉm cười nói với nàng: “Ta đi cùng nàng.”
“Được.” Ngắn gọn một chữ, Vô Quái lập tức đi qua người hắn.
Hàn Tô cất bước đuổi kịp, cũng không quấy nhiễu gì, chỉ im lặng theo ở phía sau.
Một đường không nói chuyện, Vô Quái giống như đang tự hỏi cái gì.
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, trong lòng Hàn Tô thầm nghĩ – chuyện lần này chỉ sợ không đơn giản như mặt ngoài. Vô Quái có phải đã phát hiện ra cái gì hay không?
Hai người đi thẳng đến phủ đến phủ Thừa Tướng từng một thời huy hoàng, đông như trẩy hội.
Nay chẳng còn như xưa, phồn hoa rút đi, phủ Thừa Tướng trước mặt là một mảnh đổ nát thê lương, cửa gỗ cháy đen thỉnh thoảng phát ra tiếng xèo xèo, nơi nơi tràn ngập mùi mục nát sau khi bị mưa ngâm.
Phủ Thừa Tướng vốn không nhỏ, bốn phía đều có cánh rừng, một trận lửa lớn đã đốt bảy tám phần. Cấm quân xét nhà đã sớm rút đi, hiện tại phủ Thừa Tướng đối với bọn họ mà nói không đáng một đồng, chẳng qua là phủ hoang cháy hỏng rách nát. Đương nhiên những thứ tốt khi bị xét nhà chắc hẳn đều đã bị mang đi không sót lại chút gì.
Vô Quái nhìn bãi phế tích trước mắt, im lặng không nói gì, hai hàng lông mày nhíu chặt vẫn không buông ra.
Hàn Tô đứng ở bên cạnh nàng, nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng thở dài — thật sự là tai họa bất ngờ.
“Két–”
Dẫm lên một miếng ngói gỗ cháy đen, Vô Quái bước về hướng trong phủ Thừa Tướng.
Hàn Tô duỗi tay giữ chặt nàng: “Vô Quái, bên trong sợ là đều đã cháy sạch, cây cột cũng không rắn chắc, chúng ta vẫn là không nên đi vào thì hơn.”
Phòng lớn của Phủ Thừa Tướng vẫn sừng sững ở chỗ kia, nhưng ai biết tiếp theo có thể sụp xuống hay không.
Vô Quái ngẩng đầu nhìn lướt qua, mặt không chút thay đổi nói: “Không sao.” Rồi sau đó lại cất bước tiếp tục đi vào.
Hàn Tô bất đắc dĩ, cũng chỉ có theo nàng vào bên trong.
Đi một hồi, Vô Quái đột nhiên nắm chặt tay Hàn Tô, hít một hơi khí lạnh, bàn tay cũng không nhìn được mà run lên.
Làm sao vậy? Hàn Tô cảm thấy kỳ quái, theo ánh mắt Vô Quái nhìn lại.
Vừa nhìn cũng khiến hắn sợ hãi nhảy dựng.
Trước mặt là một đình viện, ngoại trừ thực vật cây cối cháy hỏng, còn có thể rõ ràng nhìn thấy trên đất bằng nằm vài hình người bị đốt trọi. Xem ra là những người bị chết trong trận hỏa hoạn này. Có người trên thân thể cắm cung tiễn, sợ là khi phản kháng bị cấm quân bắn.
Cảnh tượng như vậy đối với một tiểu cô nương mà nói là tương đối đáng sợ, cho dù Vô Quái biết thiên hiểu mệnh thế nào, nàng cũng là một nữ tử, cũng sẽ sợ hãi.
Hàn Tô cầm tay nàng trấn an: “Còn muốn tiếp tục sao?”
Vô Quái lấy lại bình tĩnh, gật gật đầu với hắn: “Đi.” Tiện đà kéo tay hắn vòng qua những thi thể đi sâu vào trong phủ Thừa Tướng.
Hàn Tô duỗi tay nắm ngược lại tay nàng, kéo gần khoảng cách hai người, dùng thân mình ngăn trở hướng tử thi: “Được rồi.”
Có lẽ là đi vào sâu trong nội viện, cảnh tượng khủng bố như vậy càng dễ thấy hơn, toàn bộ phủ Thừa Tướng chỉ có tiếng bước chân của hai người bọn họ, giữa tầng tầng đổ nát thê lương, từ đáy lòng dâng lên cảm giác lạnh lẽo.
Xuyên qua một gian phòng hỗn độn, đẩy ra một tấm cửa gỗ rung động, có chỗ chưa bị lửa lan đến nhìn thấy được vết máu biến thành màu đen. Có thể tưởng tượng đêm đó phủ Thừa Tướng gặp phải kiếp nạn cỡ nào.
Hàn Tô rõ ràng có thể cảm giác Vô Quái đang gắng gượng đi về phía trước, nàng sợ hãi, từ ngón tay lạnh lẽo của nàng hắn có thể biết, nhưng nàng vẫn cố chấp đi về phía trước, bước chân cũng không ngừng lại.
— Có phải nàng đang tìm kiếm thứ gì hay không?
Hàn Tô vừa định mở miệng, người bên cạnh lại đột nhiên đứng lại, nhìn chằm chằm vào một gian phòng bị cháy hơn nửa không có gì đáng chú ý ở trước mặt, xem ra là nhà kho. Cửa phòng bị cháy sạch chỉ còn một nửa, bản lề gắn trên tường đung đưa như chỉ cần đẩy là rơi xuống.
“Ở bên trong.” Vô Quái lẩm bẩm nói.
“Cái gì ở bên trong?” Hàn Tô tràn đầy nghi vấn.
Nhưng Vô Quái hiện giờ không có thời gian trả lời hắn, nàng buông tay ra, đi nhanh về phía gian phòng, duỗi tay đẩy cánh cửa gỗ.
“Rầm –” Cửa rơi xuống mặt đất dập nát, bay lên môt trận khói bụi.
Không rảnh chú ý này đó, Vô Quái vọt người vào bên trong, Hàn Tô bước nhanh đuổi theo nàng.
Trong phòng có mấy chum nước lớn, xem ra nhà kho chứa nước, có vài cái chum đã bị đập vỡ. Ở trong góc phòng, có một chiếc bàn đã bị thiêu gãy một chân và hai chiếc ghế trúc đen kịt. Xem ra nơi này cũng đã bị cấm quân càn quét.
Nơi như thế này, còn có thể lưu lại thứ gì quan trọng sao?
Hàn Tô đang cảm thấy kỳ quái, Vô Quái đã vòng qua mấy chum nước đến thẳng chỗ cái bàn gãy chân, cúi người ngồi xổm xuống sờ soạng phía dưới mặt đất cháy đen.
Rồi sau đó nàng nhấc lên một phiến đá……
Đứng ở bên cạnh, Hàn Tô duỗi đầu nhìn lại, đợi thấy rõ cảnh tượng dưới phiến đá, vẻ mặt hắn tràn đầy khiếp sợ.
Đây……
Đây là……
Bên dưới phiến đá là một cái hầm, từ những thứ bên trong không khó mà đoán ra được đây là một hầm chứa thức ăn. Nhưng lúc này trong hầm lại có một người đang nằm, một người có vẻ hấp hối.
Đó là một nữ tử, mặc quần áo nha hoàn, vẻ mặt nhem nhuốc.
Vô Quái không nói hai lời đã nhảy xuống, hầm không sâu, Hàn Tô ở bên trên tiếp ứng, hai người rất nhanh đã kéo được nàng kia lên.
Sau đó Vô Quái cũng đi lên, duỗi tay lau vết bẩn trên mặt nữ tử, lộ ra khuôn mặt quen thuộc, Hàn Tô không dám tin nhìn nữ tử hôn mê trước mặt.
Không ngờ là Thượng Quan Dung Nhược!
“Mang theo nàng, đi.” Vô Quái vội vàng nói.
Hàn Tô nhíu mày: “Hiện tại nàng là trọng phạm, lại là cá lọt lưới, chúng ta tốt nhất không cần lẫn vào vũng nước đục này.”
Vô Quái sửng sốt một chút, rồi sau đó còn nghiêm túc nói: “Nàng rất hữu dụng, ở chỗ chúng ta so với chỗ người khác tốt hơn nhiều.”
Người khác ở đây tất nhiên là chỉ Thái tử Hàn Thịnh lần này phái cấm quân tới lục soát phủ Thừa Tướng.
Hàn Tô do dự một chút, cuối cùng vẫn thuận theo Vô Quái, cõng nàng kia lên trên lưng, theo Vô Quái từ đường nhỏ rời đi, về Kỳ vương phủ.
Hắn không rõ ràng lắm so với người khác tốt hơn nhiều là ý làm sao, nhưng hắn tin tưởng Vô Quái, nếu nàng nói như vậy, hắn sẽ làm theo ý của nàng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Kỳ vương phủ.
Vô Quái và Thanh Trúc chỉnh trang lại một phen cho Thượng Quan Dung Nhược, trên người nàng cũng không có vết thương rõ ràng, hôn mê bất tỉnh như vậy có lẽ do lúc hỏa hoạn hít vào quá nhiều khói, cũng may còn sống.
Sau khi cho nàng uống nước và chút cháo, sắc mặt của Thượng Quan Dung Nhược đã tốt hơn nhiều, chỉ là vẫn còn mê man.
“Có cần mời đại phu hay không?” Thanh Trúc hỏi.
“Không cần.” Vô Quái lắc đầu: “Ngày mai nàng sẽ tỉnh lại.”
“Ngươi đi xuống trước đi.” Vô Quái còn dặn dò thêm: “Chuyện hôm nay không thể nói với ai.”
Thanh Trúc gật đầu xác nhận, rời đi.
“Cốc cốc–”
Hàn Tô gõ cửa tiến vào, rồi sau đó nhìn thấy Vô Quái ngồi ở một bên còn uống nước trà, Thượng Quan Dung Nhược đang nằm trên giường của nàng bất tỉnh nhân sự. Hắn đi thẳng vào vấn đề: “Vì sao phải cứu nàng?”
Vô Quái buông cái chén: “Nàng có ích.”
“Có ích gì?”
Vô Quái im lặng một hồi: “Bây giờ còn chưa thể nói.”
“Thiên Cơ không thể tiết lộ?” Hàn Tô hỏi.
“Đúng vậy.”
Hàn Tô cũng tự rót cho mình chén trà: “Được rồi, Kỳ vương phủ ta sẽ cố gắng mà che giấu khâm phạm này vậy.”
Nhìn vẻ mặt tươi cười của hắn, trong lòng Vô Quái âm thầm đau khổ, nhìn về phía nữ tử trên giường, nàng bất giác xiết chặt chén trà trong tay.
“Vô Quái, nàng thật sự chính là người xem bói bình thường thôi sao? Khâm phạm như vậy đều có thể cứu ra. Ta chưa gặp qua thầy bói nào lợi hại như nàng.”
Vô Quái hơi chột dạ trong lòng: “Bản lĩnh cá nhân cao thấp mà thôi, thầy tướng số cũng có người nọ người kia.”
Hàn Tô gật gật đầu: “Nàng nói như vậy cũng đúng. Có điều nói tới thầy bói lợi hại nhất…… Vô Quái, nàng có từng nghe đến Không Hoa môn chưa?” Hắn nhìn về phía nàng, ánh mắt cong cong mang theo ý cười.
Không Hoa môn……
Vô Quái gật gật đầu: “Từng nghe thấy.”
“Trong truyền thuyết bọn họ giống như thần tiên trên trời, không gì không làm được.” Vẻ mặt khi nói lời này của Hàn Tô rất là tùy ý: “Nhưng ta cảm thấy nếu Không Hoa môn thật sự tồn tại, bản lĩnh của nàng cũng xấp xỉ bọn họ.”
Vô Quái có chút kinh hãi – có phải hắn đã phát hiện ra cái gì?
“Núi cao có núi cao hơn.”
“Nói là như vậy. Nhưng trong lòng ta Vô Quái vẫn là tốt nhất.”
“……” Được rồi, hắn không tiếp tục miệt mài theo đuổi vấn đề Không Hoa môn. Vô Quái trấn an mình như vậy.
Ban đêm, giường đã để cho Thượng Quan, Vô Quái ngủ ở trên tháp nhỏ Thanh Trúc chuẩn bị cho nàng.
Ngày mai, Thượng Quan cô nương sẽ tỉnh lại.
Cứu Thượng Quan Dung Nhược, Vô Quái không biết mình có đi đúng hay không.
Nhưng từng bước này, nàng phải đi.
Thượng Quan Dung Nhược…… Rất hữu dụng.
Nhưng cũng phải nói, Tả Phi Sắc và cùng phe với Hàn Thịnh, vậy hắn có lẽ cũng tính được Thượng Quan Dung Nhược còn sống.
Nếu muốn bảo vệ Thượng Quan Dung Nhược, nàng chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy.
Trong lòng Vô Quái không nắm chắc điều gì, nàng không biết khi nào Tả Phi Sắc sẽ đột nhiên gây khó dễ, nàng không tính được hắn.
__Hết chương 24__
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT