Hạ Mộc không biết cách cự tuyệt, nhất là dưới tình huống đối phương cũng chưa nói ra lời nào không thích hợp.
Cô không có cách nào giống như Trứng Cuốn điện hạ, trong nháy mắt biểu hiện giống như nhi đồng tự bế hoàn toàn không trả lời, nên chỉ có thể tìm kiếm một cơ hội thích hợp, cắt đứt cuộc nói chuyện này.
Nhưng, trước khi cơ hội này xuất hiện, một 'ngoại lực' như đinh đóng cột ngưng hẳn hành động tiếp cận của nam nhân –
Một cánh tay khoác lên vai cô.
Hạ Mộc nghiêng đầu, nhìn thấy Trứng Cuốn điện hạ giương cằm, ngạo mạn dùng cằm đối diện nam nhân: "Còn có việc sao? Chúng ta đến chỗ khác thôi."
Nụ cười lấy lòng của nam nhân trong nháy mắt cứng lại rồi, xấu hổ mỉm cười đối với điện hạ, dự định thức thời rời khỏi, nhưng tựa hồ lại có một chút không cam lòng, nghiêng mắt nhìn kỹ Đoạn Tử Đồng – tướng mạo còn có chút tính trẻ con.
Hắn cảm thấy 'thiếu nữ giương cằm này' và miêu nữ ở bên cạnh không giống bạn cùng lứa tuổi, chưa hẳn là loại quan hệ đó, vì vậy hắn nắm một tia hy vọng cuối cùng, cố lấy dũng khí hỏi: "Các ngươi là...."
Đoạn Tử Đồng cười một tiếng, tựa hồ cảm thấy vấn đề của hắn quá ngu xuẩn, lập tức dường như tuyên thệ chủ quyền nắm chặt vai Hạ Mộc, cho hắn một biểu tình 'ngươi nói xem'.
Hạ Mộc bị vấn đề này hỏi đến có chút chột dạ, vài lần lắc vai cũng không hất được móng vuốt của hùng ấu tể, chỉ có thể cười trả lời: "Nàng là muội muội ta, bọn ta còn có vài chỗ chưa đi dạo, phải đi trước."
Muội muội?
Muội muội!
Trứng Cuốn điện hạ nhướng mày, móng vuốt trên vai Hạ Mộc đều tức giận đến tê dại, nghiêng đầu ưu thương nhìn về phía con mèo ngốc, dùng ánh mắt ý nói 'ngươi sẽ gặp báo ứng!'
Thoát khỏi nam nhân dây dưa, Trứng Cuốn điện hạ một đường đều trầm mặc không hé răng, hoạt bát nghịch ngợm vừa rồi lúc chụp ảnh xấu xí của Hạ Mộc tất cả đều biến mất.
" Quyển Quyển, ngươi muốn đi xem Ái Thần Thạch sao?" Hạ Mộc không quá quen bầu không khí trầm mặc.
Cô dĩ nhiên nhìn ra được Quyển Quyển đang giận lẩy, cũng sẽ không làm bộ không biết nguyên nhân là một câu 'muội muội' vừa rồi của cô.
Loại định vị này, có thể dập tắt tất cả ngọn lửa không an phận nhen nhóm trong lòng cả hai.
Nhưng cô vẫn cố ý nói như vậy, bởi vì cô phát hiện, ấu tể này gần đây đối với cô càng lúc càng 'hộ thực'*.
*Hộ thực: giữ lấy miếng ăn của bản thân
Đây không phải một dấu hiệu tốt, tâm lý muốn chiếm hữu omega, có thể không hề hiếm thấy ở alpha đang thời kỳ trưởng thành, nhưng Hạ Mộc không có lý do gì tiếp tục dung túng, phải để Quyển Quyển định vị rõ mối quan hệ giữa hai người.
Trước khi đến Ba Lan Đảo, cô đã vỗ ngực cam đoan với quốc vương, bản thân và tiểu vương trữ 'chỉ là quan hệ bạn bè', nếu như dính dáng không rõ, chẳng phải là thật sự làm cho người ta cảm thấy cô có mục đích riêng?
Cho nên, cho dù trong suốt bốn tiếng đồng hồ sau đó, Trứng Cuốn điện hạ vẫn tức giận bị vây trong trạng thái nhi đồng tự bế, Hạ Mộc cũng không giải thích đối với lời nói vừa rồi.
Sau khi Trở lại Ba Lan, điện hạ vẻ mặt viết 'ta rất thất vọng đối với ngươi', lặng lẽ đi trở về phòng ngủ của mình.
Những người giúp việc bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt nhìn Hạ Mộc, đều giống như đang nhìn kẻ đầu sỏ gây nên chuyện.
Hạ Mộc không không suy nghĩ nhiều, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, đến buổi tối bắt đầu tập yoga, mười đúng giờ tắm rửa lên giường.
Sau đó, ngoài cửa sổ bắt đầu mưa xối xả.
Trận mưa này, thật sự là nghĩa như mặt chữ, mưa xối xả.
Chí ít là trận mưa rào có sấm chớp đáng sợ nhất Hạ Mộc đã thấy từ lúc chào đời tới nay.
Không biết có phải do hoàn cảnh địa lý hay không, sấm chớp ở đây nhìn qua cách rất gần mặt đất.
Lúc Hạ Mộc kéo rèm cửa sổ kiểm tra xem cửa sổ đã đóng kỹ chưa, bị một đạo bạch quang xé rách không trung xẹt qua trước mặt, hoảng hốt thét lên, hoảng loạn lui ra phía sau, suýt nữa đã ngã xuống sàn nhà.
Phòng ngủ của cô, và phòng ngủ của điện hạ dùng chung một ban công, cho nên, một tiếng thét chói tai này, không hề nghi ngờ là truyền vào trong tai Đoạn Tử Đồng.
Xem đi, báo ứng đến rồi.
Đoạn Tử Đồng nhấc đôi chân dài, dựng thẳng cái lỗ tai, lắng nghe động tĩnh ở sát vách –
Hạ Mộc cũng không tiếp tục thét chói tai nữa.
Trứng Cuốn điện hạ rất thất vọng, trong phòng ngủ u ám phụng phịu mặt bánh bao.
Muội muội từ này, còn không bằng bạn bè.
Trứng Cuốn điện hạ thường gặp những bạn bè bằng tuổi có bệnh ngu ngốc, nên vẫn luôn cảm thấy, bản thân trong mắt con mèo ngốc hẳn là hình tượng anh hùng 'thành thục đáng tin cậy', mà không phải là tiểu hài tử ấu trĩ.
Điện hạ đối với việc này vẫn canh cánh trong lòng, âm thầm quyết định, Trừ phi Hạ Mộc chủ động cầu cứu, bằng không nàng tuyệt không đến cửa giúp đỡ.
Nhưng, nửa tiếng đồng hồ qua đi, bão tố bên ngoài dần dần lắng xuống, có xu thế tan đi...
Cơ hội ngủ chung thoáng qua rồi mất!
Vì vậy, điện hạ rốt cuộc vẫn thỏa hiệp mà lui một bước.
Tiếng sấm thật là đáng sợ, Hạ Mộc đang dùng chăn gắt gao che lỗ tai, nghe thấy được tiếng gõ cửa 'cọc cọc'.
" Ai vậy?"
" Là ta."
" Điện hạ?"
Hạ Mộc vội vàng đứng dậy khoác áo ngoài, mở đèn, nói: "Vào đi."
Đoạn Tử Đồng vặn nắm cửa lại, giống như một của lãnh khốc, nhấc đôi chân dài, ưu nhã đi vào tấm mắt của Hạ Mộc.
Nhưng mà bởi vì mặc 'áo ngủ khủng long nhỏ' Mẫu hậu mua, tỉ lệ vóc người của điện hạ hoàn toàn bị mai một, chỉ còn lại tạo hình khả ái nghiêm trọng đối lập với động tác và thần sắc...
" Phốc...." Hạ Mộc bị phong cách ăn mặc của điện hạ chọc cười, thực sự là bái phục vương hậu!
Cô cực lực khống chế được tiếng cười, nhưng lại thất bại, vì vậy chỉ có thể đem khuôn mặt vùi vào trong chăn, cười đến hít thở không thông.
" Ngươi cười cái gì?" Trứng Cuốn điện hạ mặc áo ngủ khủng long rất nghi hoặc.
" Không có gì..." Hạ Mộc cố nén cười, lau nước mắt trên khóe mắt, chui ra khỏi chăn: "Có việc tìm ta sao? Điện hạ."
Đoạn Tử Đồng cất bước lách qua giường lớn, đứng trước cửa sổ, đợi ngoài cửa sổ xuất hiện sấm chớp, quay đầu nhìn về phía con mèo ngốc: "Vừa rồi ta nghe ngươi thét lên, có phải là sợ hãi hay không?"
Thì ra là vì chuyện này, Hạ Mộc le lưỡi, rất xấu hổ trả lời: "Vừa rồi ta đứng trước cửa sổ, đúng lúc bị dọa giật mình, hiện tại tốt hơn rồi, đã quen, cảm ơn điện hạ quan tâm, ta không sao."
Đoạn Tử Đồng buông xuống ánh mắt nhìn về phía chăn đơn và bao gối tơ tằm trên giường ngủ, trầm giọng nói: "Khí hậu nơi này có chút khác biệt với quốc nội, ngươi quen cũng rất bình thường, ta có thể lưu lại cùng ngươi."
" Úc! Không cần không cần!" Hạ Mộc không chút nể mặt vương trữ, nhanh chóng xua tay: "Ta đã quen rồi, hơn nữa hiện tại tiếng sấm cũng nhỏ, có lẽ qua một chút nữa sẽ hết mưa."
Đây đúng là chuyện điện hạ lo lắng, hết mưa rồi, cơ hội ngủ chung cũng không có nữa.
Đoạn Tử Đồng hồi hộp liếc mắt nhìn khe cửa sổ, thần sắc kiên định nhìn về phía con mèo ngốc: "Chốc lát sẽ không tạnh, ngươi nhất định ngủ không được, ngày mai còn có khóa hoặc bơi lội..."
" Không có việc gì!" Hạ Mộc nhất phái bình tĩnh cắt đứt khuyên bảo của ấu tể: "Yên tâm đi điện hạ, thời gian không còn sớm, ngươi hay là đi ngủ sớm một chút đi."
Đoạn Tử Đồng không trả lời, lăng lăng đứng bên giường.
Tựa hồ không ngờ tới Hạ Mộc sẽ có phản ứng như vậy, bộ áo ngủ khủng long màu xanh lục của điện hạ, rũ rượi nhiều nếp nhăn, thoạt nhìn có một chút sa sút.
" Điện hạ?" Hạ Mộc nghiêng đầu hỏi: "Có phải mệt rồi không? Mệt thì lập tức quay về phòng ngủ đi."
Ngoài cửa sổ đã lâu không có sét đánh nữa, có thể thực sự sắp tạnh mưa rồi.
Dưới tình thế cấp bách, Trứng Cuốn điện hạ nắm chặt quyền, đánh cược tôn nghiêm của vương trữ, thấp đầu, nhỏ giọng nỉ non: "Mỗi lần có sấm chớp, mẫu hậu đều sẽ ngủ cùng ta."
Hạ Mộc: "...."
Không ngờ là bản thân ngài sợ sấm chớp!
Hạ Mộc cong chân, khó xử ôm hai đầu gối, do dự chốc lát, rốt cuộc vẫn nhỏ giọng an ủi: "Đừng sợ a Quyển Quyển, hiện tại đã hết mưa rồi, sẽ không có sấm chớp nữa."
Đoạn Tử Đồng khiếp sợ nhìn về phía con mèo ngốc, chưa bao giờ gặp qua omega nhẫn tâm như vậy!
" Ta còn nghe thấy tiếng mưa rơi." Điện hạ vẻ mặt quật cường, không chịu buông tha cơ hội khó có được: "Nhất định còn có thể có sấm chớp."
" Sẽ không." Hạ Mộc hít sâu một hơi, ngoan tâm cự tuyệt hùng ấu tể: "Ta cam đoan sẽ không, lập tức đi ngủ đi Quyển Quyển."
Đoạn Tử Đồng không trả lời, đứng tại chỗ một hồi, mới xoay người rời khỏi gian phòng, lặng lẽ đóng cửa lại.
Hạ Mộc: "..."
Trong vòng một ngày, liên tiếp làm cho ấu tể thất vọng hai lần, cô có chút bất an, không hề buồn ngủ, sững sờ ngồi ở đầu giường.
Bỗng nhiên, cô nghe ngoài cửa phòng một tiếng từng đợt....tiếng nức nở hít nước mũi?
Hạ Mộc ngẩng đầu, nghiêng tai lắng nghe – âm thanh đó giống như một hài tử bị bạn học khi dễ cố nén khóc, nhưng lại nhịn không được ủy khuất, không ngừng hấp nước mũi...
Hạ Mộc vội vàng xốc chăn lên, mang dép lê, bước nhanh ra cửa phòng nhìn xem – không ai?
Theo tiếng nghẹn nào cúi đầu, cô lúc này mới thấy – Trứng Cuốn điện hạ ôm cái đuôi của áo ngủ khủng long, đáng thương cuộn mình trước cửa.
" Quyển Quyển?" Hạ Mộc vội vàng khom người đi đỡ: "Ai khi dễ ngươi?"
Đoạn Tử Đồng giương mắt nhìn cô, hàng mi cong dài dường như thật có một chút ẩm ướt, đôi tử đồng ủy khuất nhìn về phía con mèo ngốc, thủ phạm khi dễ nàng.
Hạ Mộc: "..."
Có thể đời này cô đều đấu không lại hùng ấu tể.
Chỉ có thể thuận theo mà theo điện hạ về phòng ngủ.
Hạ Mộc ngồi bên giường, nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát, đến lúc điện hạ ngủ say, cô mới đứng dậy, im lặng rời khỏi phòng.
Đóng cửa lại, Hạ Mộc nhìn về phía phòng khách trống vắng dười hành lang, cảm giác lo nghĩ đúng hạn mà đến.
Vẫn còn một tháng thời gian, điểm số môn bơi lội của điện hạ không có bất kỳ thay đổi gì.
Hứa hẹn đáng sợ kia, gần như sắp trở thành hiện thực trên người cô –
Khóa huấn luyện bơi lội ngày hôm sau vẫn giống như thường ngày, Hạ Mộc nhìn ấu tể béo phịch trong nước, dường như là nhìn thấy bản thân đang từng ngụm uống độc dược mãn tính.
Tại sao lại đồng ý hứa hẹn ác độc 'vĩnh viễn không gặp lại'?
Cô rất hối hận.
Vì sao lại hoảng hốt như thế?
Vì sao không muốn buông tay như thế?
Hạ Mộc thần sắc suy sụp.
Có thể là bởi vì mười ba tuổi năm ấy, lần đầu tiên ở phòng thí nghiệm được cứu giúp, lần đầu tiên từ giữa không trung rơi xuống được cưới giúp, lần đầu tiên nhận được phiến long lân, và dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết 'lý do phải cất cánh'....
Một loại cảm giác an toàn và ỷ lại vượt xa thân nhân bạn bè có thể mang đến, gắt gao trói buộc Đoạn Tử Đồng vào tay Đoạn Tử Đồng, so với nghiện ma túy càng khó từ bỏ.
Mà quan trọng nhất là, cô không muốn lại một lần nữa khiến điện hạ thất vọng.
Trong lòng Hạ Mộc âm thầm hạ quyết tâm, không hề phí công theo điện hạ huấn luyện, mà chuyển sang xin nghỉ cùng huấn luyện viên, bơi vào trong bờ.
Không thể tiếp tục ngồi chờ chết, cô thay đồ lặn ra, một mình đến thư viện, tìm ra tất cả tài liệu cùng lịch sử văn hiến liên quan đến Địch Hách Lạp.
Nói đến cuối cùng, cô là một người thiên phú hữu hạn, dựa vào bản thân là nghĩ không ra biện pháp, vậy thì phải mượn trí tuệ của bậc tiền nhân.
Cũng may nhiều năm chăm chỉ khổ đọc, khiến cô luyện ra năng lực đọc nhớ rất tốt.
Từ mười giờ sáng, một mực ngồi trong thư viện đến năm giờ chiều, chồng tài liệu bên cạnh đã chất cao nửa thước.
Dĩ nhiên không phải nhìn xong toàn bộ, cô chỉ là xem mục lục, tìm kiếm tư liệu liên quan đến Địch Hách Lạp thời kì viễn cổ đi săn hoặc lặn xuống nước.
Kết quả hiệu quả không cao.
Ngay cả cấu tạo xương của Địch Hách Lạp cô cũng đã cơ bản hiểu rõ, nhưng vẫn tìm không ra trong lịch sử có thông tin liên quan đến lặn biển săn bắt.
Nhưng cô không từ bỏ, một tuần sau đó, tất cả thời gian cô đều ngâm mình trong thư viện.
Trứng Cuốn điện hạ đối với việc này cảm thấy rất hoang mang, hoài nghi con mèo ngốc con mèo ngốc trường học hơn một tháng, 'bệnh học phách' phát tác, không đọc sách không được.
Rất đáng tiếc, Hạ Mộc hẳn là nên tin tưởng vị giáo sư sinh vật trên đảo –
Sau khi xem xong tất cả tài liệu có liên quan, tất cả nỗ lực đều uổng phí, thực sự không có ghi chép về việc Địch Hách Lạp xuống biển săn bắt.
Hạ Mộc rất thất vọng.
Buổi tối, Đại Tây mời cô tham gia buổi tiệc sinh nhật của mình, cô chỉ có thể lấy lại tinh thần miễn cưỡng vui cười.
Mấy ly rượu đỏ xuống bụng, Hạ Mộc không có tâm tình vui chơi, nói với Đại Tây của đau đầu, muốn tìm một chỗ yên tĩnh, nghỉ ngơi một hồi.
Đại Tây dẫn Hạ Mộc lên lầu hai, nàng không có người giúp việc đặc phái, nên phòng khách không ai mỗi ngày đến thu dọn, chỉ có thể dẫn cô đến phòng ngủ của mình.
Phòng ngủ rất sạch sẽ, chính là có một đống mao nhung gì đó và đồ dùng sắp xếp lung tung.
Hạ Mộc thấy trên bàn học đặt một bức tranh ghép, trong tranh là một con chồn mật nhỏ, ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, bên cạnh còn đứng một nữ nhân mặc áo khoác màu lam, nụ cười từ ái.
"Đây là cái gì?" Hạ Mộc bỗng nhiên nhớ đến bức tranh ghép như ẩn như hiện trong ngăn kéo phòng ngủ của điện hạ, nhịn không được hiếu kỳ mở miệng hỏi.
Đại Tây vội vàng đến bên cạnh bàn học, có chút xấu hổ ngăn trở ánh mắt của cô.
" Làm sao vậy?" Hạ Mộc chớp mắt mỉm cười với nàng: "Thế nào? Chồn mật nhỏ trong bức tranh, là ngươi sao?"
Đại Tây thấy cô đã vạch trần, thẳng thắn nghiêng người, đưa tay sờ bức tranh trên bàn, thẳng thắn trả lời: "Đúng vậy, là ta, đây là mẹ ta."
Nàng chỉ nữ nhân mặc áo khoác màu lam.
"Đây là ảnh chụp các ngươi đi công viên giải trí vẽ lại sao?" Hạ Mộc hiếu kỳ, hình ảnh trong bức tranh bút pháp thực sự có chút ấu trĩ, không giống như họa sĩ chuyên nghiệp vẽ ra.
Đại Tây lắc đầu: "Đây là hình ảnh ta tự mình tưởng tượng, là giáo sư thôi miên dạy bọn ta làm như vậy."
Hạ Mộc rất hiếu kỳ: "Thôi miên? Thôi miên vì sao cần tranh ghép?"
Đại Tây chăm chú giải thích: "Vài năm trước trong một lần huấn luyện, giáo sư thôi miên bọn ta, giúp bọn ta tìm ra tiếc nuối sâu sắc nhất trong lòng."
Đại Tây thần sắc hướng tới nhìn về phía nữ nhân trong tranh, rơi vào hồi ức: "Mẹ tứng nói, sinh nhật mười tuổi của ta, sẽ dẫn ta đi công viên giải trí, nhưng một ngày trước sinh nhật, trên đường tan tầm về nhà, nàng gặp tai nạn giao thông."
Hạ Mộc run lên, vô thức dùng tay che bức tranh: "Xin lỗi... Xin lỗi! Ta không nên hỏi chuyện này."
Cô đột nhiên biết, vì sao nữ nhân này không biết cách giao tiếp với người xa lạ, hẳn là lúc nhỏ thiếu tình thương của mẹ, khiến nàng rơi vào cô độc trong một khoảng thời gian rất dài.
" Không có việc gì." Đại Tây ngẩng đầu mỉm cười với cô: "Giáo sư nói, mang theo tiếc nuối tiến bước, sẽ làm người ta không ngừng lưu luyến mà quay đầu lại, cho nên, nàng muốn giúp bọn ta chữa trị vết thương trong nội tâm – dựa vào nỗ lực ngoại tại đến bù đắp tiếc nuối, mỗi một mảnh ghép được đặt vào vị trí, đều là chứng tỏ vết thương khép lại một phần, ta đã sắp hoàn thành nó rồi."
Hạ Mộc không biết phải nói gì.
Đại Tây thái độ lạc quan bình thản, cũng không thể khiến cô giảm bớt thương hại và chua xót trong lòng.
Cô cúi đầu nhìn bức tranh, chỉ còn lại bốn mảnh ghép nữa là sẽ hoàn chỉnh.
Cô ánh mắt chợt lóe, bỗng nhiên nhớ đến ngày đó đối thoại cùng Trứng Cuốn điện hạ trong lúc say rượu –
" Điện hạ sẽ không giận ta chứ?"
" Tức giận."
" Tha thứ cho ta có được hay không?"
"Chỉ còn một mảnh ghép cuối cùng."
Trong lòng Hạ Mộc bỗng nhiên run lên?
Trong lòng Quyển Quyển có tiếc nuối gì?
Sau khi thông qua kỳ thi sơ cấp toàn bộ ngày nghỉ đều dây dưa cô, lẽ nào chính là vì hoàn thành bức tranh ghép kia?