"Ách!"
Một tiếng rên thống khổ mà ẩn nhẫn quanh quẩn ở bên tai, Hạ Mộc nhét tai nghe vào lỗ tai, nỗ lực chuyên tâm đắm chìm trong sách giáo khoa.
"A!"
Nhưng mà, người tạo ra tạp âm đúng lúc an vị ngay bên phải của cô — bàn học ngay phía trước cô là một thiếu niên thuộc loài nhím, thân mặc một bộ quần áo đen.
Thiếu niên tên là Tề Lỗi, là bạn ngồi cùng bàn trong học kỳ đầu tiên cô nhập học.
Giờ này khắc này, Tề Lỗi đang vãn ống tay áo trên cánh tay trái lên đến khửu tay, lộ ra cánh tay thon dài lại cường tráng.
Sắc mặt cậu ta tái nhợt, đầy đầu mồ hôi chậm rãi chảy xuống đôi má trơn truột, tay phải cầm compa run rẩy nhưng vẫn không ngừng động tác, từng chút từng chút, cậu ta dùng mũi nhọn của compha đâm vào cổ tay của mình.
Kịch liệt đau đớn nhưng cậu ta lại không để ý, ánh mắt lợi hại như chim ưng, nhìn chăm chú vào ba chữ mình khắc trên cổ tay — Đỗ Tuyết Qua
Chỉ kém một nét cuối cùng, tên của cô gái cậu ta yêu, sẽ vĩnh viễn dung hợp vào cơ thể cậu ta.
"Ách... Tê!"
Đôi mắt màu hổ phách của Hạ Mộc thu lại thành một đường thẳng, trên khuôn mặt tê liệt dần dần không nén được thần sắc khinh bỉ.
Alpha thật sự là sinh vật yếu đuối nhât trên thế giới này.
"Hô..." Tề Lỗi thở phào một cái, nhìn ba chữ lớn còn đang rỉ máu trên cánh tay, trong mắt lộ ra tiếu ý vui mừng, cậu ta cảm động vì chính mình.
" Thành công." Tề Lỗi lẩm bẩm, liên tục quơ cánh tay, nỗ lực khiến Hạ Mộc phát hiện hành động si tình vĩ đại của mình.
Alpha thật sự là sinh vật yếu đuối nhất trên thế giới này.
Hạ Mộc cúi đầu thấp hơn, nỗ lực trốn tránh thiếu niên bị bệnh nhược trí thời kỳ cuối.
Nhưng mà, cô là một thiếu nữ duy nhất ngồi xung quanh Tề Lỗi, Tề Lỗi đã quyết định thảy lấy cô ra thử nghiệm trước, thử xem cô có cảm động đến rơi lệ hay không.
Cho nên, cậu ta hắng giọng một cái, gọi: "Hạ Mộc."
"Chuyện gì." Hạ Mộc không ngẩng đầu.
Tề Lỗi nhíu mày trầm tư, trầm giọng nói: "Cánh tay của tôi hơi tê, không biết có thể để lại di chứng gì hay không."
Hạ Mộc liếc mắt nhìn cánh tay của cậu ta một cái, lạnh lùng trả lời: "Có thể phải cắt bỏ."
"...." Tề Lỗi lắc đầu cười khẽ: "Cậu cảm thấy tôi yếu ớt như vậy sao? Thân là tộc nhân sư Somalia, năng lực khôi phục của chúng tôi từng khiến chủ biên tạp chí khảo sát kinh thán không thôi!"
Hạ Mộc: "Vậy cậu mau cầu xin năng lực hồi phục của cậu có thể giúp ba chữ này biến mất không để lại bất cứ dấu vết gì đi."
Tề Lỗi: "Vì sao?"
Hạ Mộc quay đầu, đồng tử dựng thẳng chậm rãi giãn ra, để lộ một đôi mắt mèo trong suốt màu hổ phách, cô nhìn chăm chú vào thiếu niên, hỏi: "Cậu nói với tôi, cô gái kia tên là Đỗ Tuyết Dực?"
Tề Lỗi: "Đúng vậy, thông thường tôi gọi cô ấy là Tiểu Tuyết."
Hạ Mộc: "Chữ Dực, không có nét phẩy, chữ cậu khắc trên cổ tay đọc là 'Qua', hai chữ này hoàn toàn không bất kỳ quan hệ gì. Không biết Tiểu Tuyết của cậu có chú ý hay không, nhưng nếu như tôi là cậu thì tuyệt đối sẽ không để lộ cánh tay ra trước mặt cô ấy."
"...." Tề Lỗi vội vàng kéo tay áo xuống, che khuất lỗi chính tả, cúi đầu trầm giọng nói: "Cậu nhìn lầm rồi, dấu phẩy đó không phải là tôi khắc, đó là vết bớt!"
Mèo và vân vân, thực sự là sinh vật ác độc lãnh đạm nhất trên thế giới qAq!
Chỉ là bề ngoài khả ái mà thôi! Bọn họ là ác ma! Ác ma!
Tề Lỗi đầy mặt ủy khuất len lén trừng Hạ Mộc.
Hạ Mộc mặt không đổi sắc thu hồi đường nhìn.
Có biện pháp nào đâu? Alpha là sinh vật yếu đuối nhất trên thế giới này!
Không may, Hạ Mộc thân là Omega có bệnh công chúa thời kỳ cuối còn phải tiếp tục ngụy trang thành loại sinh vật nhược trí này, mãi đến khi tốt nghiệp đại học.
Cô chỉ có thể cầu khẩn thời kỳ động dục đến trễ một chút, dù sao thì thuốc ức chế bán hơn tám trăm nghìn một liều, tiêm vào một lần, chỉ duy trì được ba tháng.
Chút tiền học bổng của cô, chỉ phụ giúp chi phí trong nhà cũng đã là lấy trứng chọi đá, ngay cả cá khô loại rẻ tiền nhất cũng ăn không nổi, làm sao còn dư?
Làm xong bài tập, Hạ Mộc cảnh giác liếc nhìn thời gian: Năm giờ lẻ bảy phút.
Còn có mười ba phút mới đến giờ tan học, cô thu dọn xong sách giáo khoa, đem bài tập và sách tham khảo chỉnh tề bỏ vào túi xách, chuẩn bị trở thành người đầu tiên ra khỏi phòng học.
"Tôi còn cho rằng, ủy viên học tập kính yêu của chúng ta nhất định hận không thể ở lại phòng học làm bài tập suốt đêm đây." Tề Lỗi liếc mắt nhìn, nhìn con mèo ngồi cùng bàn ngày thường lười biếng cao quý, bắt đúng thời cơ trào phúng cô: "Thế nào mỗi ngày tan học đều chạy nhanh hơn ai hết?"
Hạ Mộc nhún vai, cười đùa: "Quỷ Cốc Tử viết ' lúc tự học, xung quanh tốt nhất không nên có kẻ kéo thấp chỉ số thông minh quấy rầy'. Cho nên tôi cảm thấy, loại thời điểm này, nên nắm bắt thời gian về nhà thì tốt hơn."
Tề Lỗi: "Quỷ Cốc Tử là ai?"
Hạ Mộc: "..."
Tề Lỗi: "Chờ một chút, ai là kẻ quấy rầy kéo thấp chỉ số thông minh? Không phải là đang nói tôi chứ?"
Tiếng chuông đúng lúc vang lên, Hạ Mộc cho người bạn ngốc nhị ngồi cùng bàn một ánh mắt khẳng định, sau đó lập tức xốc túi lên bước nhanh ra khỏi phòng học.
Cô không phải vội vã về nhà, mà là vội vã đến căn tin.
Là một trong những trường đại học danh giá nhất thế giới, các học viện thuộc Phục Áo đế quốc hưởng thụ phúc lợi cấp quốc gia, bao gồm miễn trừ học phí, học bổng kếch xù, cùng với cơm trưa và cơm chiều miễn phí.
Nhưng mà, chế độ hoàn mỹ đến đây cũng có một mặt không nhân tính, tỷ như chuyến xe đưa đón trễ nhất của trường sẽ xuất phát lúc năm giờ năm mươi phút.
Cho nên, trong vòng ba mươi phút Hạ Mộc phải chạy đến căn tin, xếp hàng chọn món ăn, lang thôn hổ yết, ăn xong thì chạy vội ra ngoài.
Chỉ cần có chút sai lầm bỏ qua phương tiện giao thông miễn phí, thì cô phải đi bộ 7km về nhà.
"Thời gian sắp xếp như vậy rất không hợp lý, sẽ làm học sinh không tiện đồng thời hưởng dụng cơm chiều và xe trường miễn phí."
Loại kháng nghị keo kiệt này, hiển nhiên không thích hợp nói ra từ miệng một con mèo cao ngạo lại nghiêm túc, cho nên Hạ Mộc lựa chọn trầm mặc chấp nhận.
Huống hồ, cho dù phản ánh với học giáo, cấp cao cũng chưa chắc sẽ tán thành đề nghị của cô, dù sao, ở một nơi đỉnh cấp Alpha tề tụ thế này, học sinh đa số đều là người nổi bật giữa các chủng tộc lớn, chỉ thỉnh thoảng ở vài bữa cơm ở căn tin, thỉnh thoảng mới lên xe của trường.
Mà học sinh thỉnh thoảng đi xe của trường, cũng không hy vọng chuyến cuối cùng xuất phát trễ hơn nữa.
Bởi khu nhà học cách căn tin tương đối xa, nên lúc Hạ Mộc chạy đến, trước chỗ cung cấp các món thịt đã xếp hàng hơn mười học sinh.
Nhìn chỉ có ba người xếp hàng trước chỗ cung cấp món chay, Hạ Mộc do dự một giây, cuối cùng vẫn xếp vào hàng dài hơn.
Tận lực duy trì thần thái nhàn nhã, mãi đến phía trước chỉ còn lại hai người, Hạ Mộc mới nhón chân lên, kiểm tra thức ăn hôm nay.
Cùng lúc đó, vài học sinh cười cười nói nói, tư thái tản mạn tiêu sái chen vào phía trước, nam sinh dẫn đầu thản nhiên vỗ vai học sinh xếp ở vị trí thứ hai, hất cằm với cậu ta.
Học sinh kia lập tức thức thời lui về phía sau, suýt nữa đạp phải chân của Hạ Mộc.
Hạ Mộc nhịn không được nhíu mày, mặc dù đối với hành vi chen ngang cô căm thù đến tận xương tuỷ, nhưng vẫn ẩn nhẫn lui về sau.
Nhưng mà, đi cùng nam sinh kia còn có bốn người, bọn họ cũng lần lượt chen vào hàng.
"Bạn học." Hạ Mộc nhất thời nổi trận lôi đình, không hề nghĩ ngợi liền thốt ra: "Trước sau có thứ tự, làm phiền xếp hàng theo thứ tự."
Một giây, hai giây.
Năm người kia cười nói với nhau như bị điếc, đầu cũng không quay lại.
Mặt mũi này da cũng dày đến có thể chống đạn rồi.
Hạ Mộc nghĩ thầm không thể xung động, vạn nhất xảy ra tranh cãi, sẽ làm lỡ thời gian của cô, cho nên cũng nhịn xuống.
Đúng lúc này, cô gái đứng ở sau lưng cô lên tiếng: "Nói các người đó! Thông báo cấm chen hàng trước cửa các người nhìn không thấy sao?"
Tiếng nói vừa dứt, nam sinh dẫn đầu hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Thật đặc biệt mất hứng..."
Cậu ta xoay người, đôi mắt nâu nhạt tàn bạo quét về phía mọi người, hài hước uy hiếp: "Vị bạn học nào bất mãn? Bước ra, ông đây đổi chỗ với ngươi."
Lúc này, đã đến phiên cậu ta chọn món ăn, a di trong căn tin không dám lắm miệng, học sinh trường học này đều là nhân vật không đắc tội nổi, nên bà chỉ có thể giơ muỗng thiết cậu ta gây sự xong.
Người phía sau cũng không dám lướt qua cậu ta để chọn món ăn, cả hàng người giằng co tại chỗ
"Mới vừa rồi là ai sủa bậy? Sao không lên tiếng nữa?"
Hạ Mộc cấp tốc trên dưới quan sát nam sinh kia một cái, trong mắt không có nửa phần sợ hãi.
Một Omega có thể giả mạo Alpha, tất nhiên có thực lực của Alpha đồng cấp.
Nhất là động vật ăn thịt loại nhỏ lại có thể vượt qua khảo hạch của học viên quân đội, có thể đả động giám khảo, tất nhiên là dựa vào giá trị võ lực không thể tưởng tượng nổi.
Trải qua quan sát, nhận thấy nam sinh này ngoại bộ đặc thù giống với thú nhân hổ răng kiếm, nếu như động thủ, cô có bảy phần thắng, nhưng nếu như là một đánh năm, vậy coi như phần thắng bằng không rồi.
Nhưng phía cô còn đứng hơn mười 'thành phần bị hại', nếu như mọi người đoàn kết nhất trí, năm người này tất nhiên phải mọi người cút khỏi căn tin.
Nghĩ tới đây, Hạ Mộc quay đầu nhìn về phía 'các chiến hữu' —
Nhưng mà, không có bầu không khí cùng chung mối thù, các chiến hữu đa số cúi đầu, không thấy được biểu tình, một người trong đó dĩ nhiên còn tỏ vẻ oán trách cô, dường như đang oán hận cô làm trễ nãi thời gian của mình.
Hạ Mộc khó có thể tin mà đón nhận ánh mắt của học sinh kia, nỗ lực xác định mục tiêu của ánh mắt đó.
Sau một khắc, học sinh kia liền chủ động mở miệng nói: "Nhìn cái gì vậy, vừa rồi không phải là cậu lên tiếng sao? Hiện tại thế nào không dám lên tiếng trả lời nữa? Mau ra khỏi hàng, đừng chậm trễ thời gian của mọi người!"
Hạ Mộc: "..."
Không ngờ làm lỡ thời gian của mọi người lại là cô? Vậy đám cặn bã chen hàng là cái gì? Vì nhân dân phục vụ sao?
Thực sự là cảnh giới mới của việc bắt nạt kẻ yếu.
"Yêu, là một cô gái nhỏ?" Nam sinh nhìn về phía Hạ Mộc thân hình nhỏ bé, mặt tỏ vẻ ưu việt vì bản thân là thú nhân cỡ lớn: "Cô vội vã đầu thai sao?"
Hạ Mộc liễm đôi thiển đồng màu hổ phách, nếu như địch quân chỉ có một người này, cô nhất định trong vòng ba phút khiến cậu ta quỳ xuống xin tha.
Nhưng mà, bốn nam sinh khác cũng lo lắng xoay người, khởi động khớp tay, thần sắc khiêu khích nhìn về phía cô.
Hạ Mộc tâm tình rất trầm trọng, cô sợ rằng rất khó đồng thời khiến năm con hổ răng kiếm quỳ xuống xin tha, trừ phi hiển lộ ưu thế thứ hai, tại chỗ phát tình và vân vân....