Hạ Mộc mặt tối sầm, quay đầu nhìn về phía nghi phạm.

Không bao giờ muốn phản ứng ấu tể này nữa, dù sao thì cô sẽ không 'nhận người quen' trước.
Có bản lĩnh ngươi cứ giả vờ làm thỏ tai cụp cả đời đi!
Con dơi thú nhân thính giác tương đối nhạy bén, nhưng trong rừng cây chướng ngại vật quá nhiều, cho dù có thể phán đoán ra phương vị của Hạ Mộc, nhưng hắn dùng sóng siêu âm định vị cũng không quá chính xác.
Hắn cảnh giác hướng địa điểm Hạ Mộc ẩn thân, từng bước đến gần.
Hạ Mộc bất động, khí tức chiến đấu càng lúc càng nồng đậm.
Nhưng mà, con thỏ tai cụp nào đó bên cạnh lại dần dần thu liễm toàn bộ khí tức, dường như ẩn nấp trong bụi cây chỉ có một con mèo tai cong, loài động vật nguy hiểm đáng sợ hơn nữa cũng không thể nào tìm kiếm.
Gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Hạ Mộc liếc mắt nhìn sườn mặt của Đoạn Tử Đồng –
Người này ngồi xổm bên cạnh cô, quả thực giống như một bức tượng điêu khắc băng lãnh, hòa hợp thành nhất thể với núi đá xung quanh, đôi tử đồng trong suốt, vô tạp chất phản chiếu con mồi bên ngoài, có thể hành động bất cứ lúc nào.
Đây là một loài thú săn mồi thật sự.
Hạ Mộc đột nhiên giật mình, hậu tri hậu giác cảm thấy sợ hãi.
Nếu không phải từ nhỏ nhìn thú nhân mặt bánh bao này lớn lên, cô tuyệt đối không muốn làm bạn cùng loài sinh vật đáng sợ như Địch Hách Lạp!
Con dơi kia đứng ở cách ba bước ngoài bụi cây, bỗng nhiên nhảy vào, dùng lợi trảo sắc bén như móc thép đâm thẳng vào Hạ Mộc!
Trứng Cuốn điện hạ nheo đôi tử đồng, nhìn đúng thời cơ, đang muốn xuất thủ, một kích bắt trọn, nhưng con mèo ngốc bên cạnh lại đột nhiên một cước đã vào nàng.
Không phải đá vào con dơi, mà là đá về phía điện hạ.
" Quyển Quyển cẩn thận!"
Một cước của Hạ Mộc đá văng ấu tể, bản thân ngửa ra sau, lại nâng một cước hung hăng đá vào bụng của con dơi!
"Bịch" một tiếng, con dơi thuận thế lướt qua Hạ Mộc, lăn một vòng, quỳ một gối xuống đất, ngoài hai thước, mặt đầy sát khí nhìn về phía Hạ Mộc.
" Ngươi là người của CGA?"
Hạ Mộc cười lạnh một tiếng: "Lâm Á Thanh đã nhận tội rồi, còn cung khai ra ngươi. Chính là hắn gửi tin nhắn dụ ngươi mắc bẫy, người của bọn ta đã bao vây nơi này, đầu hàng đi."
Ở bên cạnh hai người cách đó không xa, Trứng Cuốn điện hạ thình lình bị đội hữu đá ngã lặng lẽ đứng lên, phủi phủi bụi bản trên quần áo.
Cuộc đời lần đầu bị đánh lén thành công, cư nhiên là thua dưới chân Hạ Mộc, ánh mắt của Trứng Cuốn điện hạ hiện ra một tia ủ dột.
Nam nhân kia đầy mặt kinh ngạc, khuôn mặt xám trắng dưới táng cây, càng thêm u ám dữ tợn kinh khủng: "Ngươi ít hù dọa ta! Ta vừa rồi đã kiểm tra, trong rừng cây chỉ có một mình ngươi!"
Vừa mới dứt lời, hắn bỗng nhiên ý thức được không thích hợp, ánh mắt vừa chuyển, nhìn về phía Đoạn Tử Đồng vô thanh vô tức cách đó không xa, nhất thời căng thẳng –
Vừa rồi hắn rõ ràng đã dùng sóng siêu âm dò xét phạm vị năm trăm mét, thế nào không phát hiện người này?
Nam nhân không hiểu sao có chút sợ hãi, ánh mắt tinh tế đánh giá Đoạn Tử Đồng –
Người này tuy nói có đặc thù của đại hình thú nhân, nhưng thoạt nhìn vẫn là một thiếu nữ ngây ngô, không đủ sức uy hiếp.
Ánh mắt của hắn qua lại giữa Hạ Mộc và Đoạn Tử Đồng vài lần, cuối cùng ra một quyết định ngu xuẩn, giải quyết ấu tể trước!
Hạ Mộc nhạy cảm phát giác động cơ của hắn, lập tức tê rống một tiếng, khởi xướng công kích!
Nam nhân vội vàng dời lực chú ý, phát sinh sóng âm về phía Hạ Mộc, thông qua định vị tinh chuẩn, dự đoán động tác của Hạ Mộc.
Hắn né tránh trước một bước, trở tay nhắm thẳng yết hầu của Hạ Mộc –
Hạ Mộc nhanh nhẹn ngã về phía sau, thắt lưng cong chín mươi chín mươi, gần như song song với mặt đất, lại chợt xoay người, chân trái đá thẳng vào mặt nam nhân!
'Bốp' một tiếng, nam nhân bị đá trúng má phải, khoang miệng dưới tác dụng lực ma sát với hàm răng, phun ra một ngụm máu.
Hạ Mộc vững vàng rơi xuống đất, không để cho đối phương có cơ hội thở dốc, trở tay dùng móng vuốt cào lên ngực nam nhân.
Quần áo trong thoáng chốc nhiễm bốn đạo vết máu, nam nhân đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó ngẩng đầu, toàn lực ứng phó phát ra sóng âm, dự đoán phương hướng của khí lưu, nhanh chóng né tránh, vài bước rời khỏi vòng chiến.
Tựa hồ không ngờ thân thủ của Hạ Mộc lại kinh người như vậy, ngay vừa rồi, hắn xác nhận cô là một omega, cho nên mới ra sức truy kích, lúc này lại hoàn toàn kinh ngạc.
Omega này là chuyện gì xảy ra! Sao lại đánh nhau giỏi như vậy!
Thân thủ như thế, vừa rồi còn chạy cái gì!
Đầy bụng oán hận không chỗ phát tiết, nam nhân đầy mặt không cam lòng xoay người bỏ chạy, Hạ Mộc lập tức đuổi theo.
Hai người bắt đầu truy đuổi giống như một vở hài kịch, cùng vừa rồi tuyệt nhiên bất đồng chính là Hạ Mộc là tìm đường nhỏ chật chội để bỏ chạy, còn nam nhân kia lại điên cuồng tìm chỗ trống trải để bỏ chạy.
Cuối cùng thấy một bãi đất trống sái đầy ánh dương quang, tiếng bước chân của miêu nữ ở phía sau càng lúc càng gần, nam nhân bá một tiếng giương cánh ra!
Hạ Mộc cắn chặt răng, hai chân phát lực, lúc tên kia bay lên khỏi mặt đất bỗng nhiên nhảy lên, hai tay ôm lấy chân phải của hắn!
Cô cố sức kéo hắn xuống, nhưng vai lại bị hắn dùng lực mạnh đạp xuống, hai tay vừa trợt, ngã trên mặt đất, trong tay chỉ còn lại một chiếc giày!
Ngẩng đầu, con dơi kia đã bay lên cao!
" A a a a a!" Hạ Mộc ném mạnh chiếc giày xuống đất, người đầy mồ hôi khiến cô gần như hư thoát.
Mắt mở trừng trừng nhìn phạm nhân bay mất!
Gần một tháng khổ cực cứ như vậy trở thành uổng phí, tố chất tâm lý của Hạ Mộc sắp theo không kịp tình thế phát triển, tức giận đến thầm nghĩ đập đầu vào tường!
Không đợi cô đứng dậy, một đạo thân ảnh cao gầy chậm rãi che khuất gò má cô, một bàn tay thon dài xòe đến trước mặt cô, lòng bàn tay hướng lên, ngữ khí trêu tức –
" Đừng khổ sở, ôm không được phạm nhân, chí ít còn có thể ôm đồng đội."
Bóng đèn trong đầu Hạ Mộc sáng ngời, lần đầu cảm thấy giọng nói của phúc hắc ấu tể dễ nghe như vậy!
" Quyển Quyển!" Cô ngẩng đầu, đầy mắt chờ mong, vội hô lên: "Ngươi mau đuổi theo hắn! Nhanh lên a Quyển Quyển, đừng để hắn chạy!"
Đoạn Tử Đồng nghe vậy trừng mắt nhìn cô, yên lặng ngẩng đầu, nhìn về phía con dơi càng bay càng xa trên bầu trời, bình tĩnh trả lời: "Thỏ tai cụp bọn ta sức bật có thể không đăng được độ cao này a."
Hạ Mộc lập tức nhảy dựng, nắm hai vai của Trứng Cuốn điện hạ, cố sức lay động: "Ngươi đừng giả vờ nữa Quyển Quyển! Bây giờ đã là lúc nào rồi! Hắn sắp chạy mất rồi! Ta cần sự giúp đỡ của ngươi!"
Vừa mới dứt lời, cô nhìn thấy Đoạn Tử Đồng nhếch khóe môi, ngữ khí lười biếng đáp lại: "Ngươi cần ai?"
Hạ Mộc sững sốt, lúc này cũng không quan nhiều nữa, thái độ mềm mại trả lời: "Cần ngươi!"
Đoạn Tử Đồng khẽ liễm đôi mắt hoa đào: "Ta là ai? Nói ra, nói ngươi cần ai."
Hạ Mộc thở hổn hển ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại nhìn Đoạn Tử Đồng, siết chặt nắm tay lớn tiếng trả lời: "Quyển Quyển! Ta cần ngươi, ta cần Quyển Quyển!"
Đoạn Tử Đồng dường như làm nũng khẽ cười một tiếng, xoay mặt đi, nhàn nhạt trả lời: "Quyển Quyển không biết bay."
Hạ Mộc gấp đến độ nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn phải ăn nói khép nép khẩn cầu: "Đừng náo loạn, mau bắt hắn lại, ta xin ngươi!"
Đoạn Tử Đồng bỗng nhiên giơ tay lên, ôm lấy thắt lưng cô, thu chặt cánh tay –
Hạ Mộc bất ngờ bị kéo vào lòng nàng, gần như sắp bị nhấc lên, cô buộc phải nhón chân, ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi làm gì!"
Khoảng cách quá gần, hàng mi dài của Đoạn Tử Đồng nhẹ buông xuống, đôi tử đồng thẳng tắp nhìn cô, khí tức khiêu khích lộ rõ: "Không phải ngươi không muốn gặp ta sao? Thế nào lại nói cần ta? Ngươi rốt cuộc cần ai? Ta là ai? Ta muốn ngươi chính miệng nói cho ta nghe."
Đôi mắt màu hổ phách của Hạ Mộc dần dần mở to, cánh tay chống trước ngực Đoạn Tử Đồng cũng không phát lực nữa.
Trầm mặc mấy giây, cô run giọng, nhẹ nhàng trả lời: "Ta cần ngươi, điện hạ, ta cần ngươi."
Cô nhìn thấy khóe môi cong nhẹ trời sinh của Đoạn Tử Đồng nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề.
Cánh tay ôm lấy thắt lưng cô chợt buông lỏng, gót chân của Hạ Mộc cuối cùng trở lại mặt đất.
'Xoẹt' một tiếng –
Một đôi cánh to lớn màu tím nhạt mở ra trước mắt cô, bỗng nhiên ép xuống, không hề giảm xóc, từ mặt đất bay lên cao!
Đôi cánh thật lớn chỉ thoáng chốc, hóa thành một mạt tử sắc thâm thúy trên không trung, giống như mực nước dung nhập nước biển trong xanh.
Có tốc độ của con dơi kia làm so sánh, Hạ Mộc cuối cùng biết, phúc hắc ấu tể này vì sao không có sợ hãi, kiên trì chờ đợi cô tỏ ra yếu kém.
Tốc độ như đạn bay này, nhất định không lo lắng đuổi không kịp chim sẻ, so sánh với tốc độ của Đoạn Tử Đồng, con dơi kia gần như là ở trạng thái tĩnh.
Hạ Mộc đặt mông ngồi trên mặt đất, sau khi trầm tĩnh lại, mới phát hiện cả người bủn rủn.
Tuy rằng mỗi tuần vẫn duy trì huấn luyện thể năng cường độ cao, nhưng của đời này chưa từng tiêu hao nhiều thể lực giống như hiện tại.
Thực chiến quả thực không phải bất cứ cuộc diễn tập nào có thể so sánh được.
Cô lấy điện thoại ra, gọi vào dãy số của đội trưởng.
Phân đội gần một giờ sau mới chạy tới, đây đã là cảnh đội suốt quá trình không nhìn đèn đỏ mà đuổi đến.
Lúc các cảnh viên phân đội đến hiện trường, chỉ thấy một con dơi nằm sấp dưới đất, hai tay bị trói ở phía sau, mặt dán đất, bị Hạ Mộc áp chế.
Bên cạnh hai người là một hố đất bị đào lên, bên trong có một chiếc rương màu bạc.
Các cảnh viên kéo chiếc rương lên, cạy khóa, tiền mặt chỉnh tề trong nháy mắt đập vào mi mắt.
Tất cả mọi người hít sâu một hơi!
Đội trưởng lắp bắp hỏi Hạ Mộc: "Đây.... Đây là có chuyện gì?"
Hạ Mộc lúc này vẫn uy vũ khí phách khống chế nghi phạm, nghiêng đầu hiên ngang cười nói: "Đây là tiền tham ô Lâm Á Thanh cất giấu, người này là đồng phạm của hắn."
Sắc mặt của đội trưởng đã không thể dùng thán phục đến hình dung, giật mình hồi lâu, hắn mới vỗ vỗ vai Hạ Mộc: "Vất vả rồi, làm tốt lắm!"
Sau khi chụp ảnh lấy chứng cứ, các cảnh viên áp lên giải con dơi kia áp lên xe cảnh sát.
" Ta đã biết ngươi nhất định có thể làm được." Điền Văn San đi đến bên cạnh Hạ Mộc, cùng cô nhìn xe cảnh sát rời khỏi.
Lão cảnh viên gần đây thường oán trách Hạ Mộc vô cớ tìm cực nhọc lúc này đầy mặt cau có, thỉnh thoảng dùng khóe mắt liếc nhìn Hạ Mộc –
Số tiền liên quan trong vụ án lớn như vậy, hơn nữa là vụ án mưu sát giá họa, xem như một vụ án lớn, khen thưởng nhất định không thể thiếu.
Công lao lớn nhất tuy rằng thuộc về Hạ Mộc, nhưng lúc cô viết danh sách những người trợ giúp, hẳn là sẽ khách sáo viết tên tất cả cảnh viên trong đội.
Lão cảnh viên trong lòng lại không dám khẳng định, lỡ như nha đầu kia mang thù, loại trừ hắn ra khỏi danh sách, rất nhiều tiền thưởng sẽ bay mất!
Hạ Mộc lúc này thật ra đang quan sát sắc mặt của những người xung quanh, nhất là nam cảnh chỉ trích cô hơn nửa tháng qua.
Cô vừa rồi sở dĩ xin Đoạn Tử Đồng giao nghi phạm cho cô, bày ta tư thế giống như bản thân cô bắt được nghi phạm, chính là vì hung hăng tranh khí thế trước mặt những người từng khinh thường cô.
Nhưng lại thiếu phúc hắc ấu tể một nhân tình, bất quá nợ nhiều đè chết người, cô dự định đem một nửa tiền thưởng đổi thành đồ ngọt, chậm rãi trả nợ.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Mộc mang theo ba miếng bánh kem hương vị khác nhau đi làm.
Vừa đến phòng làm việc, các cảnh viên đến sớm đều đồn ánh mắt vào cô, nhiệt tình chào hỏi.
Tất cả mọi người là ngóng trông được điền tên vào danh sách hỗ trợ phá án, Hạ Mộc đối với phần nhiệt tình này thản nhiên tiếp nhận, nhất nhất mỉm cười đáp lại, sau đó đi vào phòng trà nước, đem bánh kem nhét vào tủ lạnh.
Bỗng nhiên phát hiện ngăn trên của tủ lạnh, có một hộp tiện lợi trong suốt, bên trong tựa hồ cũng là bánh kem đã cắt sẵn.
Ngoại trừ cô, cư nhiên còn có người mang bánh kem đi làm.
Hạ Mộc không suy nghĩ nhiều, đóng cửa tủ lạnh, ra khỏi phòng trà nước.
Như thường lệ, cuồng ma đến muộn – Quyển Quyển, gần chín giờ ba mươi mới đẩy cửa đi vào phòng làm việc.
Hạ Mộc bấm thời gian, chăm chú nhìn cửa phòng làm việc, vừa thấy Đoạn Tử Đồng đi vào cửa, cô lập tức buông bút, đứng dậy chuẩn bị chủ động chào hỏi, mang lễ vật trong phòng trà nước ra.
Đoạn Tử Đồng lúc đi vào lối đi nhỏ, ngón trỏ cong xuống, nhẹ nhàng bún một cái lên tấm ngăn bàn làm việc của Điền Văn San, phát ra một tiếng động nhỏ, sau đó cũng không dừng lại, nhấc đôi chân dài, đi đến trước bàn làm việc của mình.
Hạ Mộc bị cảnh tượng này làm sững sốt – ấu tể đầu mặc dù có một chút nghịch ngợm, nhưng cũng không chủ động chào hỏi người khác, hành động này, lại giống như muốn khiến Điền Văn San chú ý.
Ngay sau đó, Điền Văn San nâng mặt, mỉm cười ngọt ngào với bóng lưng của Đoạn Tử Đồng, sau đó yên lặng đứng dậy, đi vào phòng trà nước.
Hạ Mộc không hiểu ra sao mà ngồi trở lại, thăm dò nhìn về phía phòng trà nước, không bao lâu, nhìn thấy Điền Văn San bưng một ly nước vào hộp tiện lợi, chậm rãi ra cửa.
Hộp tiện lợi chứa bánh kem kia?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play