Giây tiếp theo, Hạ Mộc đứng dậy lao ra khỏi phòng học, thẳng đến hiệu thuốc bên ngoài trường học.
Uống thuốc xong, cô chậm rãi đến sân vận động, ngồi trên xích đu mà ngẩn người.
Nhiều ánh mắt nhìn trừng trừng cô tỏa ra tin tức tố, khiến cô có cảm giác xấu hổ giống như bản thân mặc áo tắm hai mảnh đến trường, muốn xin nghỉ hai ngày để bình phục tâm tình.
Nhưng chương trình học cấp ba sao có thể gián đoạn? Bình tĩnh trở lại, vẫn kiên trì trở lại lớp.
Sau ngày hôm đó, Hạ Mộc mỗi sáng vào lớp, đều sẽ phát hiện trong ngăn bàn của mình được nhét đủ loại thư tình hoặc bữa sáng.
Trong đại hội thể dục thể thao, hơn mười nam sinh tham gia cuộc thi chạy, tự thỏa thuận người thắng cuộc sẽ ngồi cùng bàn với Hạ Mộc một ngày.
Hạ Mộc bị quấy rầy đến gần như sắp suy sụp.
Dương Kỳ và Vưu Đình Đình là nữ sinh có quan hệ tốt nhất với Hạ Mộc trong ban, các nàng thời sơ trung thì đã là bạn bè.
Cho nên, trong tiềm thức của hai người các nàng, Hạ Mộc vẫn là một Alpha, dĩ nhiên khiến các nàng không dậy nổi dục vọng ở phương diện kia.
Hạ Mộc chỉ có thể thoải mái ở chung cùng các nàng.
Buổi trưa ở căn tin, Vưu Đình Đình một tay nâng má, nhìn Hạ Mộc, khuyên nhủ: "Muốn ta nói, ngươi nên chọn một đối tượng cũng không tệ lắm, trước tiên tạm đồng ý, chỉ cần ngươi có bạn trai, những người khác sẽ không làm phiền ngươi nữa."
Hạ Mộc cúi đầu, bất đắc dĩ cự tuyệt: "Ta lại không thích người ta, tùy tiện đáp ứng rồi, không phải lừa dối cảm tình của người ta sao."
Dương Kỳ xen vào tranh cãi: "Nào có vừa thấy đã yêu! Tình cảm là phải bồi dưỡng."
Hạ Mộc liếc mắt nhìn nàng: "Vậy vạn nhất dưỡng không ra tình cảm thì sao? Bây giờ đã là cấp ba rồi, ta hiện tại hận không thể mỗi ngày có bảy mươi hai tiếng đồng hồ để học tập, nào có thời gian rãnh rỗi để bồi dưỡng tình cảm!"
" Con mọt sách." Vưu Đình Đình bĩu môi: "Đừng nói ta không nói cho ngươi biết, nữ sinh chúng ta, trước khi lên đại học nếu như không trải qua một mối tình đầu oanh oanh liệt liệt, như vậy sẽ để lại tiếc nuối."
Dương Kỳ: "Đúng vậy."
Hạ Mộc mắt cá chết: "Nói cứ như hai người đã yêu đương rồi."
Vưu Đình Đình và Dương Kỳ: "...."
" Ai nói ta chưa từng yêu đương!" Vưu Đình Đình vỗ bàn đứng dậy, phản bác nói: "Ngươi không nhớ rõ lúc mới vừa lên cao nhất, ta và Lưu Mục Hiên của đại học nghệ thuật..."
Hạ Mộc trừng mắt nhìn: "Chính là nam sinh nhảy điệu gấu trúc, cái mông đặc biệt lớn? Nhớ kỹ nha, là ta và ngươi đến trước cổng trường chặn đường hắn, không phải hắn bảo ngươi không nên đến quấy rầy hắn nữa sao?"
Vưu Đình Đình viền mắt ẩm ướt, bốn mươi lăm độ ngưỡng vọng trần nhà, cảm động nói: "Đúng vậy, hắn chính là mối tình đầu sâu sắc nhất của ta!"
Dương Kỳ lập tức phụ họa: "Đúng vậy! Mặc kệ có thành đôi hay không, chí ít bọn ta có người mình thích, còn ngươi nhìn lại mình đi! Ngươi từng có một người khiến ngươi nhớ mãi không quên sao!"
Chẳng biết vì sao, lúc nghe câu này, trong đầu Hạ Mộc bỗng chốc xuất hiện khuôn mặt bánh bao lãnh ngạo kia...
A a a a có chịu để yên hay không!
" Không." Hạ Mộc cầm đôi đũa lên, vùi đầu ăn, hung hăng trả lời: "Ta nhớ mãi không quên, chỉ có học bổng!"
Hai khuê mật trăm miệng một lời: "Xì ~ tham tiền."
Mọi người đều biết, Hạ Mộc là một tiểu tham tiền, toàn bộ ban đều cho rằng, cô sẽ ghi danh vào những ngành thu nhập đặc biệt cao.
Mà cuối cùng, Hạ Mộc lại chọn....ngành trinh thám của đại học quân sự quốc gia.
Sinh viên học chuyên ngành này sau khi tốt nghiệp, bên ngoài thu nhập tương đối cao, nhưng là một công việc khổ sai, áp lực đặc biệt lớn, cho nên đăng ký đa số là một ít thú nhân hình thể lớn có sức chịu đựng tốt.
Sức chịu đựng của Hạ Mộc không tốt lắm, nhưng đây là mục tiêu trước nay của cô, cô muốn làm CGA cấp cao, nhận được quyền chi phối đặc công hoàng gia.
Thứ nhất, chức vị có thể lập pháp, tuy rằng cuối cùng có được thông qua hay không còn cần nhân dân toàn quốc bỏ phiếu, nhưng chí ít cô có thể vì Omega cả nước tăng thêm một niềm hy vọng mới.
Thứ hai, đây cũng là lý tưởng kiên định trong lòng cô – cô muốn lợi dụng cơ cấu quân sự tinh nhuệ nhất của đế quốc – đặc công hoàng gia, hiệp trợ điều tra vụ án buôn lậu của ba mẹ cô.
Tuy rằng ba mẹ vẫn luôn hàm hồ giải thích với cô và Hạ Đóa Đóa, nhưng tình huống trong nhà, Hạ Mộc ít nhiều từ trong miệng thân thích nghe ra đại khái.
Ba mẹ cô dính dáng đến một vụ buôn lậu quốc bảo, giá trị liên quan lên đến sáu chữ số.
Cho dù thu hập của hai người vốn dĩ rất cao, cũng gánh không nổi con số lớn như vậy.
Hơn nữa tội bọn họ phạm phải là tội phản quốc, đã đủ chấp hành ba lần xử bắn.
Năm đó vương hận vận dụng vài đạo lệnh đặc xá của hoàng gia, mới giúp vụ án được phúc tra, tạm thời bảo vệ tính mệnh của hai người, khoản tiền bồi thường cũng áp xuống còn tám nghìn vạn.
Vương hậu có thể chiu chỗ trống pháp luật, có thể giúp vụ án đi vào giai đoạn phúc tra, nhằm bảo trụ tính mệnh của Tô Ngữ Mạt.
Nhưng bộ phân CGA cũng chỉ là phối hợp chỉ thị của của, nói là phúc tra, thật ra tài liệu về vụ án đã sớm chôn vùi ở tầng hầm.
Dựa vào đám người này đến tra án, ba mẹ cô, đến kiếp sau cũng tẩy không được tội danh.
Hạ Mộc muốn vào CGA, tự mình tiếp nhận vụ án của ba mẹ, chỉ cần có thể lên đến vị trí phó tham mưu trưởng, cô đã có thể vận dụng sức mạnh của đặc công hoàng gia, một ngày nào đó, có thể khiến mang chân tướng ra ánh sáng.
Sau khi lên đại học, cuộc sống bỗng chốc trở nên thoải mái hơn.
Chuyên ngành trinh sát hình sự phải học đến tiến sĩ, mới có cơ hội đi vào cấp cao, cho nên, tuy rằng sau khi lên đại học thời gian rãnh rỗi nhiều hơn một chút, nhưng Hạ Mộc vẫn không dự định yêu đương.
Trong nháy mắt đã đến học kỳ cuối năm hai, trước khi nghỉ hè, mấy người bạn cùng tụ hội ở KTV.
Dương Kỳ và Vưu Đình Đình dẫn theo một đám bạn học mới, làm ầm ĩ đến gần như muốn lật tung nóc nhà.
Hạ Mộc trốn ở trong góc, ngồi ăn bắp rang.
Giang Vũ phát hiện của ngồi một mình trong góc, lập tức đem micro đưa cho người khác, đứng dậy lách đến bên cạnh Hạ Mộc, ôn hòa hỏi cô: "Làm sao vậy học muội? Tâm tình không tốt?"
Hạ Mộc ngẩng đầu, thấy là Giang Vũ, vội vàng cười nói: "Không có việc gì, có chút chóng mặt..."
Giang Vũ kéo khóe môi: "Đi, ta dẫn ngươi xuống nhà hàng dưới lầu, yên tĩnh một chút."
Dương Kỳ ở một bên lập tức ồn ào: "Ta cũng bị ồn ào đến choáng váng! Học, cũng dẫn ta đi đi, ta ăn rất ít!"
Hạ Mộc: "Ách....chuyện này..."
" Còn có ta!" Vưu Đình Đình lập tức lách đến bên cạnh Hạ Mộc, kéo cánh tay cô: "Đi! Ta muốn ăn hải sản chấm mù tạt!"
Hạ Mộc mơ mơ màng màng được hai khuê mật kéo xuống lầu , trong nhà hàng có tiếng đan violon độc tấu độc tấu , màng tai xem như được giải thoát rồi .
Bốn người gọi hai phần hải sản, Vưu Đình Đình gọi một ly kem, Dương Kỳ gọi một phần canh nấm, lại gọi thêm vài đồ ngọt.
Hạ Mộc có chút xấu hổ , nhìn về phía Giang Vũ – hai tên dạ dày lớn này, lại phải khiến nàng tiêu phí rồi...
Giang Vũ kéo khóe môi, hỏi cô : " Tại sao ngươi không gọi món?"
Hạ Mộc: "Ta không đói bụng, chỉ hải sản đã ăn không hết."
Giang Vũ cố ý chế nhạo cô: "Vừa rồi ăn tươi ăn hết nửa hộp bắp rang, vẫn mặt không đổi sắc, thế nào chỉ có ở trước mặt ta khẩu vị lại kém như vậy?"
Hạ Mộc: "..."
Giang Vũ ngẩng đầu nhìn nhân viên phục vụ: "Những món các nàng ấy chọn, đều cho nàng một phần."
Hạ Mộc: "... Đừng, ta ăn không được nhiều như vậy!"
Dương Kỳ và Vưu Đình Đình ồn ào, kêu gào như sói: "Ngao ô – học tỷ thật bất công ~ ~"
Hạ Mộc trắng mắt nhìn các nàng một cái, trong lòng không có gợn sóng gì.
Giang Vũ vẫn luôn rất tốt với cô, chuyện này, từ sơ trung cô đã phát hiện.
Sau đó lại dần dần phát hiện, thật ra Giang Vũ đối với Omega trên cả thế giới cũng không tệ, nhất là omega phẩm cấp cao.
Hạ Mộc cũng không phải không từng tự mình đa tình, hoài nghi Giang Vũ đối xử với cô rất đặc biệt.
Thẳng đến khi phát hiện vị bạch khổng tước đang học luật này trong vòng sáu năm thay đổi ba người bạn trai, cùng với 4 người bạn gái...
Hạ Mộc lập tức thanh tỉnh.
Cho dù Giang Vũ tương lai thật sự có ý theo đuổi cô, cô cũng chỉ có thể trở thành một trong đông đảo những vị phi tần của vị bạch khổng tước này, một vị trí không đáng nhớ đến.
Cô quyết định từ bỏ cơ hội này.
Dương Kỳ và Vưu Đình Đình líu lo không ngừng, đề tài cuối cùng chuyển đến một bộ phim mới nhất gần đây, tên là 《 hải ngạn tảng sáng 》.
Bộ phim này còn không khởi quay, được được truyền thông và người hâm mộ truy phủng điên cuồng.
Bản thân cốt truyện cũng không đặc sắc, chính là một bộ phim hành động mạo hiểm.
Kể về một cô gái gặp nạn trên biển, một mình chèo thuyền cứu nạn đến một hòn đảo nhỏ.
Trọng điểm là, hòn đảo này tên là Ba Lan Đảo, cô gái ở trên đảo gặp phải dã thú công kích, lúc nguy nan, được một con Địch Hách Lạp cứu....
Không sai, Địch Hách Lạp trên Ba Lan Đảo, ngoại trừ tiểu vương thì không còn ai nữa.
Nói cách khác, đây là một bộ phim điện ảnh căn cứ vào nhân vật có thật, đặt trong bối cảnh không có thật, có người nói kịch bản rất cảm động, đả động vương hậu, cho nên được phê chuẩn dựng phim.
Vì vậy, bộ phim hư cấu này, cuối năm nay sẽ công chiếu.
Dương Kỳ hưng phấn nói đến diễn viên diễn vai vương trữ: "Là nữ diễn viên mới nổi, hai mươi mốt tuổi, là con lai giữa Ariana và Đông Á, trên áp-phích thoạt nhìn đặc biệt xinh đẹp, mái tóc cũng có phần xoăn tự nhiên, cười lên rất ngọt ngào, không biết diễn xuất thế nào!"
Hạ Mộc không lưu tình chút nào mà giội nước lã: "Điện hạ mới mười bốn tuổi, diễn viên kia tuổi tác quá lớn, trong thông tin ghi chiều cao gần một mét bảy, dây không phải gạt người sao?"
Vưu Đình Đình kinh ngạc trừng lớn mắt: "Một mét bảy thì sao chứ?"
Hạ Mộc nhún nhún vai: "Lúc ta mười bốn tuổi, trong báo cáo kiểm tra sức khoẻ chiều cao là một mét năm mươi bảy."
"Sao có thể so với ngươi chứ!" Dương Kỳ biểu thị không phục: "Địch Hách Lạp là đại hình thú nhân, vương hậu không phải cũng cao một mét bảy sao, quốc vương cùng vương hậu chiều cao còn chênh lệch rất lớn, một một hài tử có thể lùn như ngươi sao!"
Hạ Mộc sững sốt, đôi mắt hổ phách vòng vo chuyển, có chút không xác định.
Lúc sơ trung cô từng gặp vương hậu, nữ nhân kia xác thực rất cao, nhưng trên TV xem ra, mỗi lần nàng đứng cùng quốc vương, đều có vẻ đặc biệt nhỏ nhắn.
" Quốc vương rốt cuộc cao bao nhiêu?" Hạ Mộc nghi hoặc giương mắt nhìn các nàng.
"Chuyện này ta làm sao biết?" Dương Kỳ nhìn về phía Giang Vũ: "Học tỷ, ngươi không phải đã gặp qua bệ hạ sao, đại khái cao bao nhiêu? Ít nhất phải một mét tám đi?"
Giang Vũ buông xuống ánh mắt hồi tưởng một chút, ngẩng đầu, xác định trả lời: "Không chỉ bấy nhiêu, bệ hạ đại khái cao khoảng một mét chín mươi hai."
Hạ Mộc: "..."
Xong, lần này cô thật sự hoài nghi đôi chân dài kia là của ấu tể mặt bánh bao.
Trái tim Hạ Mộc đều nát.
Gấu Teddy trong dự đoán, tiêu tán trong gió.
Ấu tể béo tròn như trứng đà điểu kia, sao có thể cao hơn cô!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play