Quyển Quyển nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước nhanh đến bên nôi, nghi hoặc hỏi: "Cái gì mà chơi trò giải đố?"
Hạ Mộc cúi đầu, vị dấm chua vừa rồi biến mất một ít, hùng ấu tể hẳn là không nghĩ nhiều như vậy, là cô quá nhạy cảm.
Tiểu bảo mẫu kia là một beta, trên lý luận đối với cô hẳn là không có 'đe dọa'.
Nghĩ tới đây, Hạ Mộc lại âm thầm ảo não.
Bỗng nhiên phát hiện bản thân bắt đầu lo được lo mất, cô chỉ một hai tháng không gặp Quyển Quyển, so với tình thế nguy hiểm của bản thân, cô cư nhiên càng lo lắng Quyển Quyển thay lòng đổi dạ.
"Sao ngươi không nói lời nào?" Quyển Quyển nghiêng thân thể, nắm tay cô, đặt lên môi khẽ hôn một cái.
Hạ Mộc trong lòng ngọt ngào, ngẩng đầu, ánh mắt đối diện đôi tử đồng u buồn kia: "Vì sao ngươi phải đồng ý với mẹ ta?"
Quyển Quyển tiến lên một bước, từ phía sau ôm cô vào lòng, cằm đặt trên vai cô, thổ khí bên tai, nhẹ giọng cười nói: "Ta sợ nàng tìm thước nhựa đến đánh mặt ta."
Hạ Mộc bật cười, rồi lại giận dữ nói: "Đừng náo loạn, đang nói nghiêm túc với ngươi, ta hiện tại thấy Trầm a di đã cảm thấy sợ, cho dù ngươi không có cách nào thuyết phục mẹ ta, nhưng ngươi đồng ý với nàng như thế..."
" Không đồng ý chỉ có thể khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt, chúng ta sau này còn phải trở thành người một nhà, ta muốn để lại cho mẹ ngươi một ấn tượng tốt."
Quyển Quyển ôm thắt lưng của cô, thân thể hai người dán cùng một chỗ, nhẹ nhàng lay động.
" Ngươi không nên sợ, ta an bài ba đặc công, luân phiên canh giữa trước nhà ngươi, bản thân mẹ ngươi cũng là đặc công, không thể ngay cả một Trầm a di không có ngoại viện cũng không ứng phó được."
Hạ Mộc nhớ đến chuyện tối qua, xoay người, bất an nói: "Vạn nhất nàng bỏ loại thuốc gì đó cho bọn ta thì sao?"
Quyển Quyển rũ mắt nhìn cô: "Nàng làm như vậy không phải muốn chết sao? Nếu như muốn bỏ thuốc, hẳn là đã sớm hạ thủ, nếu như ngươi sợ, ta có thể đưa thẻ cửa của căn biệt thự trên núi cho ngươi, hai tháng này, ngươi tạm thời dẫn theo người nhà đến đó ở, để Trầm a di và Ngao Cốc ở lại nhà các ngươi."
Hạ Mộc nhíu mày: "Như vậy sao được, vạn nhất bị phụ vương của ngươi phát hiện làm sao bây giờ?"
" Sẽ không." Quyển Quyển cười nói: " Biệt thự đó là quà sinh nhật nữ vương tiền nhiệm tặng cho ta, không có sự cho phép của của, người khác không được vào, phụ vương cũng không được, rất an toàn."
Tiền nhậm nữ vương?
Hạ Mộc kinh ngạc nói: "Bà nội ngươi?"
Nữ vương tiền nhiệm của Đế Quốc Phục Áo là một nhân vật truyền kỳ, là nữ nhân đã đưa kinh tế và quốc phòng của đế quốc lên đến đỉnh cao.
Tuy rằng xem như là một vĩ nhân của thời đại trước, cùng Hạ Mộc không hề có tiếp xúc, nhưng trong sách giáo khoa cô đọc được không ít chiến tích của nữ vương, cũng từng thấp ảnh chụp.
Ảnh chụp là một nữ nhân trẻ tuổi anh khí bức người, ngũ quan thâm thúy tựa như điêu khắc, là tướng mạo điển hình của Địch Hách Lạp huyết thống thuần khiết.
Kỳ quái chính là, dung mạo của Quyển Quyển, rất khó nhìn ra bóng dáng của vị nữ vương kia.
Tổ tôn ba đời, ngũ quan của Đoạn Khuynh Trạch đường nét có phần tương tự nữ vương, xem như tràn đầy anh khí.
Quyển Quyển rất giống Đoạn Khuynh Trạch, nhưng tướng mạo đại khái là bị gen của vương hậu cải tạo một phần lớn, trong đôi mắt có phong vận ôn nhu đặc biệt của tộc khổng tước, khung xương cũng tinh tế rất nhiều, dĩ nhiên không quá tương tự bà nội nàng.
Hạ Mộc vô cùng kính nể vị nữ vương kia, nghĩ đến ngôi biệt thự trên núi là xuất phát từ tay nàng, lập tức hưng phấn mà ngẩng đầu, nói: "Tốt thì tốt, nhưng cũng không biết mẹ ta có đồng ý hay không."
Bởi vì bộ phim đóng máy sớm, tiền thù lao của Hạ Mộc cũng được thanh toán vào tài khoản, cả nhà hiện tại tạm thời dư dả, mẹ cô có thể sẽ kiên trì tự mình tìm nơi ở cho Trầm a di.
Quyển Quyển trấn an cô: "Chỉ là đổi nơi ở một thời gian mà thôi, chờ lúc đưa ngươi về nhà, ta sẽ nói với mẹ ngươi."
Nghe được hai chữ 'về nhà', đã nghĩ đến hai tháng ly biệt.
Đáy lòng Hạ Mộc trầm xuống, chán nản cúi đầu, chuyên tâm nhìn về phía quả cầu thịt trong nôi.
Quyển Quyển không nhìn ra tâm tư của cô, cúi đầu nhìn theo ánh mắt của cô, bỗng nhiên cong khóe môi, nhìn Hạ Mộc: "Muốn ôm thử không?"
Hạ Mộc lắc đầu: "Ngươi để nàng yên ổn mà ngủ đi, đánh thức nàng sẽ quấy khóc."
"Không thức được, ngươi xem -" Quyển Quyển vẻ mặt cười xấu xa, khom lưng, một tay bóp hai gò má phì nộn của đứa bé trong nôi.
Cái miệng nhỏ nhắn hình chữ W của tiểu bảo bảo, lập tức bị thịt từ hai má ép thành chữ O.
" Phốc..." Hạ Mộc vỗ vai hùng ấu tể, cười nói: "Ngươi đừng đùa nàng!"
Quả cầu thịt đại khái là còn đang ngủ say, dĩ nhiên thực sự không tỉnh dậy, Quyển Quyển bế nàng ra khỏi nôi, đưa đến trong lòng Hạ Mộc.
Trên người trẻ con có một mùi sữa rất đặc biệt, ôm vào trong lòng có cảm giác an tâm kiên định.
Hạ Mộc dùng gương mặt cọ cọ lên mái tóc thưa thớt của quả cầu thịt, dĩ nhiên không phải là tóc xoăn.
Bên ngoài truyền đến truyền đến tiếng gõ cửa: "Điện hạ, ngài còn ở đó sao?"
Là giọng nói của tiểu bảo mẫu vừa rồi.
Hạ Mộc kinh hoảng nhìn về phía Quyển Quyển, vội vàng khom người đem cục cưng thả lại trong nôi.
" Không có việc gì." Quyển Quyển nắm vai cô, nghiêng đầu nói với người ngoài cửa: "Nơi này có ta rồi."
Tiểu bảo mẫu tựa hồ có chút e lệ: "Ta biết, điện hạ, nhưng, nên cho tiểu công chúa uống sữa rồi."
Quyển Quyển ôm lấy muội muội trong nôi đi ra cửa, đưa cho tiểu bảo mẫu, bỗng nhiên nàng phát hiện có gì đó không quá thích hợp.
Tiểu bảo mẫu thay đổi một bộ quần áo mới, không phải quần áo bình thường mà là một bộ váy bó sát, trên mặt còn trang điểm.
Trong sổ tay của thị nữ hoàng thất có quy định, trong lúc làm việc không được ăn mặc tùy ý, đồng thời chỉ cho phép trang điểm nhạt, người chịu trách nhiệm chăm sóc trẻ em, không cho phép trang điểm.
Trứng Cuốn điện hạ nhịn không được mà nhíu mày, vừa rồi phát hiện nàng mang lông mi giả, không truy cứu, không nghĩ tới rời khỏi không bao lâu, nàng dĩ nhiên càng to gan, ngay cả đồng phục cũng không mặc.
Tiểu bảo mẫu thấy điện hạ nhìn chằm chằm vào bản thân, nhất thời tâm hoa nộ phóng, không muốn rời khỏi, cúi đầu đến gần vương trữ, nhỏ giọng nỉ non: "Được rồi, ta phải quấn khăn cho tiểu công chúa."
Trứng Cuốn điện hạ sững sốt, trước nay chưa từng thấy bão mẫu nào thất lễ như thế.
Lấy lại tinh thần, Quyển Quyển cũng không né tránh, thẳng tắp đứng trước cửa, một tay đặt trên khung cửa, ngăn tiểu bảo mẫu ở bên ngoài, nhíu mày nói: "Không cần, ngươi không thấy trên đầu nàng đầy mồ hôi sao?"
Khóe môi của tiểu bảo mẫu nhịn không được mà cong lên, nàng là phụ tá theo bảo mẫu mới cùng nhau vào hoàng cung.
Hai tháng này, nàng không ít lần bị nữ quản gia giáo huấn, nữ quản gia mỗi sáng sớm đến tìm nàng đều nói quá sự việc, nhiều lần nhấn mạnh kết cục của những người vi phạm quy định, còn thường xuyên đột kích kiểm tra, bắt các nàng học thuộc sổ tay hoàng thất.
Tiểu bảo mẫu đối với nàng vừa sợ vừa ghét.
Xem hiện giờ đi!
Vương trữ rõ ràng nghịch ngợm lại nhiệt tình, cố ý trêu đùa nàng, cho dù nàng không để ý lễ tiết xô đẩy vương trữ, cũng không bị trách mắng.
Tiểu bảo mẫu hài lòng hài lòng, cơ hội quả nhiên chỉ dành cho người 'có dũng khí'.
Nàng ôm hài tử, dán sát vào người vương trữ, tựa như làm nũng mà khẩn cầu: "Điện hạ, ngài để ta vào đi thôi..."
Trong phòng Hạ Mộc nhìn thấy mọi việc ngoài cửa, cảm thấy bản thân sắp xù lông rồi.
Bảo mẫu này, khiến cô nhớ đến chuyên viên trang điểm cố ý không dùng thuốc ức chế kia.
Một ngọn lửa nóng xông thẳng lên đầu, Hạ Mộc mặc kệ trốn tránh, một tay cầm lấy chiếc khăn trong nôi, ba bước cũng thành hai bước đi tới cửa, đẩy Đoạn Tử Đồng ra, đưa khăn cho tiểu bảo mẫu ngoài cửa, giương cằm nói: "Cho ngươi."
" Úc!" Tiểu bảo mẫu không nghĩ tới trong phòng bỗng nhiên chui ra một người khác, sợ đến run rẩy lui về phía sau, ngừng thở, mở to hai mắt nhìn về phía Hạ Mộc.
Vài giây sau, nàng khó có thể tin mà nhìn về phía vương trữ, tựa như cáo trạng mà nói lắp: "Nàng... Nàng..."
Người kia là ai? Làm sao dám xông vào phòng công chúa, làm sao dám đơn độc ở chung phòng với điện hạ!
" Ngươi sao lại ra ngoài rồi." Quyển Quyển nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Mộc.
Hạ Mộc dùng khóe mắt liếc nhìn tiểu bảo mẫu một cái, để 'công khai biểu thị chủ quyền', cô mỉm cười nâng tay, chỉnh lại cổ áo của Quyển Quyển, dự định cài nút cổ lại, nhưng lại tìm không được khuyu cài.
Cử chỉ thân mật này, quả thực khiến tiểu bảo mẫu phẫn nộ đến mức cực điểm!
Nàng cấp thiết nhìn về phía điện hạ, muốn đợi vương trữ nổi giận, nhưng lại chỉ thấy đôi mắt hoa đào của điện hạ mang theo ý cười, ôn nhu nhìn chằm chằm nữ nhân lai lịch bất minh kia!
Tiểu bảo mẫu: "...."
Hạ Mộc không cài được cúc áo, cảm thấy có chút xấu hổ, cổ tay bỗng nhiên được Quyển Quyển bắt lấy, nhẹ nhàng kéo một cái, kéo cô vào trong lòng.
" Đây là cúc áo trang trí, không cài lại được." Quyển Quyển mỉm cười, nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc.
Đặt ở trừng hợp bình thường, Hạ Mộc nhất định là muốn giãy dụa, nhưng lúc này lại nhu thuận tựa vào lòng Quyển Quyển, dùng khóe mắt liếc nhìn bên kia, nhìn kỹ thần sắc cực kỳ phẫn nộ của tiểu bảo mẫu.
Trong lòng cô hừ lạnh một tiếng, nét mặt lại hiền lành căn dặn: "Đừng chậm trễ giờ uống sữa của tiểu công chúa."
Nhìn tiểu bảo mẫu thất bại hành lễ rời đi, Hạ Mộc giống như vừa thắng trận.
Nhưng cảm giác vui sướng cũng không duy trì được lâu, bởi vì ngày đầu xuân, trời tối rất nhanh.
Cô và Quyển Quyển nắm, đi bộ trở về nhà.
Lúc đến cửa nhà, trời vẫn chưa tối hẳn, bầu trời màu hổ phách, đèn đường của tiểu khu đã bật sáng.
Người yêu tạm biệt, tựa như hài tử quyến luyến rời khỏi công viên trò chơi.
Mặc dù Quyển Quyển hứa hẹn sẽ lén đến thăm cô, nhưng Hạ Mộc vẫn vô cùng khổ sở, một đường đưa đến cửa tiểu khu, cũng luyến tiếc buông tay.
" Ngươi muốn tiễn ta hồi cung sao?" Quyển Quyển chế nhạo cô.
Hạ Mộc đỏ mặt, buông tay ra, ủy khuất lẩm bẩm: "Ta đây không tiễn, ngươi đi đi."
Quyển Quyển nói: "Ta sẽ đến tìm ngươi, buổi tối gọi điện thoại cho ngươi."
Hạ Mộc cúi đầu, lần này không từ chối, khẩn trương căn dặn: "Ngươi nói, cũng đừng quên."
Quyển Quyển gật đầu, nâng tay nhéo má cô: "Ta về đây."
"Được." Hạ Mộc vẫn đứng ở tại chỗ.
Quyển Quyển xoay người đi vài bước, lại quay đầu, bất đắc dĩ nhìn về phía con mèo ngốc: "Đừng nhìn nữa, về nhà đi, ta đã nói, sẽ đến tìm ngươi."
Hạ Mộc không trả lời, cố chấp đứng yên, thúc giục nói: "Ngươi đi của ngươi đi!"
Quyển Quyển cười ra một hàm răng trắng, đối mặt cô đi lui về phía sau, nâng tay che mắt mình, sau đó lại buông ra, hô to với cô: "Học theo ta!"
"Ấu trí" Hạ Mộc cười rộ lên, nhưng vẫn nghe lời làm theo, nâng tay che mắt, nhưng lúc buông tay ra, Quyển Quyển đã không thấy nữa,
Nụ cười của cô thoáng chốc đong cứng trên mặt, hoảng hốt đuổi theo trên đường, nhưng cái gì cũng không tìm được.
Cô biết Quyển Quyển không muốn để cô đứng lâu trong gió lạnh, nhưng cứ như thế đột nhiên biến mất khiến cô rất hoảng hốt. —
Mẹ cô đồng ý để cô và Hạ Đóa Đóa dọn đi nơi khác, nhưng bản thân lại kiên trì ở lại trong nhà, bởi vì lo lắng cảnh sát sẽ liên hệ số điện thoại nhà.
Hạ Đóa Đóa cũng nghĩa khí ở lại cùng với mẹ.
Hạ Mộc không thể tránh được.
Cũng may Trầm a di chủ động dọn ra ngoài, nhưng ở không xa, chính là một căn nhà nhỏ trong tiểu khu của các nàng.
Trầm a di mỗi buổi trưa còn có thể đến đưa chút thức ăn cho các nàng, có đôi khi là căn dặn Ngao Cốc đưa đến.
Hạ Mộc mỗi lần đều giành mở cửa, mang thức ăn xuống bếp đổ đi, rồi tự mình là một phần tương tự cho mẹ và muội muội ăn.
Hai tuần sau, Hạ Mộc không xuất hiện ảo giác nữa, nhưng thỉnh thoảng sẽ có biểu hiện tham ngủ.
Có một lần, cô đang ngồi trên sô pha xem TV thì bỗng nhiên ngủ gật, lúc tỉnh lại, phát hiện trời đã tối rồi.
Hạ Mộc cảm thấy có chút kỳ quái, nên đặc biệt đến bệnh viện một chuyến, kiểm tra sức khỏe.
Bác sĩ nhìn CT não của cô, vẫn thì thào nói: "Không có vấn đề gì, không có vấn đề."
Hạ Mộc thở phào nhẹ nhõm: "Vậy còn ngày đó xuất hiện ảo giác, cùng với gần đây sẽ thỉnh thoảng ngủ gật."
Bác sĩ ngẩng đầu: " xuyên qua thấu kính nhìn kỹ cô: "Trong nhà ngươi, có người nào có tiền sử bệnh tâm thần không?"
Hạ Mộc sững sốt, vội vàng lắc đầu: "Chưa từng có, tổ tiên cũng không có."
Bác sĩ gật đầu: "Vậy không có vấn đề gì lớn, đại khái là khẩn trương quá độ, hơn nữa mệt nhọc quá độ, chú ý nghỉ ngơi."
Hạ Mộc thở phào nhẹ nhõm, đây là kết quả của muốn.
Trên đường về nhà, mẹ cô bỗng nhiên gọi điện thoại đến.
Hạ Mộc bắt máy: "Alo?"
" Hạ Mộc!" Bên kia truyền đến giọng nói kinh hoảng của mẹ cô: "Buổi chiều ngày thứ hai, ngươi từng đến viện bảo tàng quốc gia sao?"
Hạ Mộc ngẩn người: "Không, cho đến bây giờ ta chưa từng đến viện bảo tàng, đi vào trong đó làm gì?"
Bên kia điện thoại không trả lời, chỉ có tiếng hít thở lo âu của mẹ cô.
Hạ Mộc nhíu mày: "Mẹ, ngươi làm sao vậy?"
Hồi lâu, bên kia truyền đến giọng nói của mẹ cô: "Lại có quốc bảo mất trộm, cảnh sát hiện tại đang ở trong phòng khách nhà chúng ta, ngươi...tạm thời đừng về nhà..."
Hạ Mộc trợn to mắt, vội vàng nói: "Cái gì? Mất trộm thứ gì? Mất trộm rồi bọn họ đến nhà của chúng ta làm gì?"