" Ngươi chỉ là nhất thời xung động." Hạ Mộc ngẩng đầu: "Sau khi thành niên nên chịu trách nhiệm đối với lời nói và việc làm của bản thân, không thể nói gió chính là mưa."
Đoạn Tử Đồng cúi đầu cười một tiếng, giương mắt chăm chú nhìn cô: "Ta xung động không chỉ nhất thời, từ lúc ngươi theo tới Ba Lan Đảo không lâu sau, ta đã cảm thấy..."
" Cảm thấy cái gì?" Hạ Mộc siết chặt nắm tay, để chứng thực hùng ấu tể chỉ là xung động nhất thời, cô không để tâm rụt rè mà truy vấn: "Ngươi đối với ta rốt cuộc có cảm giác gì đây?"
Đoạn Tử Đồng sững sốt, không ngờ cô sẽ trực tiếp truy vấn.
Trứng Cuốn điện hạ đại khái cũng biết xấu hổ, vô thức quay đầu nhìn xung quanh một chút, thấy không ai đi ngang qua, mới dán sát vào khuôn mặt của con mèo ngốc, nhỏ giọng nói: "Ta muốn hôn ngươi, muốn ngủ cùng ngươi."
Hạ Mộc: "..."
Luận đến thẳng thắn mà nói Quyển Quyển vẫn có thể được cho là gương mẫu của giới hùng hài tử, nhưng loại cảm giác này, rõ ràng chính là xung động trong thời kỳ trưởng thành a!
" Vậy ta hỏi ngươi." Hạ Mộc ngẩng đầu ưỡn ngực: "Ngươi không muốn hôn ai? Không muốn ngủ cùng ai? Đổi thành omega khác, xinh đẹp hơn ta, lẽ nào ngươi sẽ không muốn hôn bọn họ nữa sao?"
" Bất luận kẻ nào đều không được." Đoạn Tử Đồng trở lời như đinh đóng cột, nheo đôi mắt hoa đào lại, khó có thể tin mà nghiêng đầu nhìn cô: "Hạ Mộc, ngươi cảm thấy, ta chưa thấy qua người nào xinh đẹp hơn ngươi sao?"
Hạ Mộc chấn động, dáng vẻ bệ vệ nhất thời xẹp xuống một nửa.
Trong lòng cô cảm thấy rất phức tạp, như là được cảnh tỉnh, lại giống như được kẹo đường ngọt ngào bao vây.
Trong đầu có một tia sáng hiện lên, dẫn đến trước trái cấm ngọt ngào của vườn địa đàng.
Cô vội vàng nhắm mắt, không thể nhìn, không thể nghĩ, càng không thể hướng tới.
Cô một mực áp lực tâm tình cuộn trào mãnh liệt trong tiềm thức, bởi vì lý trí biết, một khi mở cửa mặc cho nói tuôn ra, con đường tương lai sẽ mọc đầy bụi gai, cuối cùng khó có thể bứt ra chính là bản thân cô.
" Không!" Hạ Mộc lui ra phía sau một bước: "Chúng ta cần suy nghĩ rõ ràng..."
Đoạn Tử Đồng tiến lên một bước: "Ta không cần suy nghĩ."
" Ta cần!" Hạ Mộc ngẩng đầu lên, thần sắc vô cùng lo lắng, ánh mắt giống như một con nai bị buộc đến trước vực sâu vạn trượng.
Hai người mặt đối mặt, một trận trầm mặc.
Đoạn Tử Đồng gật đầu, hàng mi dài buông xuống, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi muốn suy nghĩ bao lâu?"
Hạ Mộc mất hồn mất vía suy nghĩ, muốn tranh thủ nhiều thời gian một chút, rồi lại sợ nàng không nhịn được, ấp úng trả lời: "Đến lúc bộ phim đóng máy đi."
" Vậy phải đến hai ba tháng, muốn ta chờ lâu như vậy, có cái gì bù đắp?"
"Ngươi muốn bù đắp cái gì?"
Đoạn Tử Đồng ngẩng đầu lên, dường như không có việc ấy cúi người đến gần bên tai cô, hắng giọng nói: "Một ngày hôn môi ba lần, hiện tại bắt đầu."
Hạ Mộc co rụt cổ lại: "Như vậy sao được?"
Đoạn Tử Đồng đứng dậy, nghiêm khắc nhìn cô: "Chút bù đắp này quá đáng lắm sao? Nếu không ngươi muốn thế nào?"
Hạ Mộc bị khí thế của hùng ấu tể dọa sững sốt, trả giá thốt ra: "Tối đa một ngày một lần đi!"
"Thành giao." Đoạn Tử Đồng hé miệng cười, nheo lại mắt.
Hạ Mộc: "..."
Vẫn luôn cảm giác dường như bản thân đã rơi vào tròng?
Một ngày ba lần nghe thế nào cũng giống như cố ý để cô đến mặc cả?
Ánh mắt Hạ Mộc trở nên sắc bén.
Tội phạm lừa đối cưỡng hôn nào đó liếm đôi môi mỏng, mị hoặc nháy mắt với cô.
"Hiện tại không thể!" Khuôn mặt Hạ Mộc đỏ lên: "Đóa Đóa và Ngao Cốc vẫn đang nhìn, chờ kết thúc công việc đi!"
Nói xong cô xoay người bỏ chạy.

Tô Ngữ Mạt và chồng sáu bảy giờ tối mới về nhà, vào đông trời tối rất nhanh, lúc về nhà phát hiện trong nhà không bật đèn.
Hai người lập tức trong lòng sinh cảnh giác, lách qua sân trước, âm thầm vào sân sau, từ cửa sổ nhìn vào trong nhà.
Hai người dùng đèn pin trong lúc làm nhiệm vụ, chiếu sáng cửa số, phát hiện trong phòng một mảnh hỗn độn, quần áo tản lạc khắp sàn nhà.
Không ai đi lại trong phòng, hai người lấy dao găm ra, đi vào từ cửa sau, cẩn thận đảo quanh một vòng, cuối cùng phát hiện Trầm Tiểu Ngọc bị trói trên một cây cột ở góc cầu thang lầu hai!
Nàng đã ngất đi, thái dương bên trái còn đang sấm máu.
"Chị dâu? Chị dâu!"
Xác định trong phòng không có những người khác, hai người đem tất cả đèn mở lên, vội vội vàng vàng mở trói thay Trầm Tiểu Ngọc.
Hạ Thụy An thấy nàng thương thế không nặng, vội vàng cầm hòm y tế đến, giúp nàng xử lý vết xước trên thái dương.
Vài phút qua đi, Trầm Tiểu Ngọc tỉnh lại, lúc mở mắt vẫn là vẻ mặt kinh hoảng.
"Đừng sợ, chị dâu, xảy ra chuyện gì? Ngươi bình tĩnh một chút, cần báo cảnh sát không?"
Trầm Tiểu Ngọc thở dốc một lúc lâu, nhắm mắt lại thống khổ trả lời: "Báo cảnh sát có ích lợi gì? Bọn người đến là đồng đội của A Hằng trước đây?"
Tô Ngữ Mạt nhất thời mở to hai mắt, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: "Là đặc công hoàng gia? Bọn họ đến nhà của chúng ta làm gì."
Trầm Tiểu Ngọc thống khổ nhắm mắt lại: "Tìm lá thư kia ."
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Thế nào lại dính dáng đến đặc công hoàng gia?"
Trầm Tiểu Ngọc thần sắc sa sút, không trả lời.
Hạ Thụy An nhíu mày nói: "Như vậy, ta không cần ngươi trả lời, để ta hỏi ngươi, ngươi gật đầu hoặc lắc đầu, hoặc là không trả lời, có thể nói thì nói ra."
Trầm Tiểu Ngọc do dự chốc lát, gật đầu.
Hạ Thụy An: "Lá thư kia liên quan đến bệ hạ."
Trầm Tiểu Ngọc gật đầu.
Hạ Thụy An: "Cũng có liên quan đến vụ an của hai nhà chúng ta?"
Trầm Tiểu Ngọc gật đầu.
Hạ Thụy An hạ giọng: "Cái chết củaA Hằng, liên quan đến bệ hạ?"
Trầm Tiểu Ngọc dừng một chút, thống khổ nhắm mắt, không trả lời.
Hạ Thụy An: "Vụ án này nếu như bị phá, sẽ bất lợi đối với bệ hạ?"
Trầm Tiểu Ngọc do dự chốc lát, thản nhiên gật đầu.
"Ta chịu không nổi nữa rồi!" Tô Ngữ Mạt nóng lòng khó nhịn: "Thẳng thắn mà nói rõ ràng! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Bệ hạ tại sao lại có nhàn hạ đi một vòng lớn như vậy, đến chỉnh mấy đặc công nho nhỏ như chúng ta!"
Trầm Tiểu Ngọc thần sắc trầm trọng, dừng một lát, nhỏ giọng trả lời: "Nếu như ngươi thật sự muốn biết, hãy nghĩ đến mỏ dầu ở A Khắc Bác."
"Vụ buôn lậu đó, chính là mang quốc gia của bọn họ cùng mấy người được gọi là phản quốc các ngươi liên kết cùng một chỗ, những năm gần đây, những chuyện tranh chấp giữa Phục Áo chúng ta và bọn họ không phải là ít..."
Tô Ngữ Mạt thấy nàng muốn nói lại thôi, nhất thời bách trảo cong tâm: "Ngươi đừng nói một nửa giấu một nửa! Ngươi rốt cuộc có ý gì! Ngươi..."
Hạ Thụy An vội vàng nắm vai thê tử, nhíu mày nhìn Trầm Tiểu Ngọc, thấp giọng lên tiếng: "Bệ hạ là muốn tạo ra mâu thuẫn, tuyên chiến với A Khắc Bác? Cướp đoạt mỏ dầu?"
Trầm Tiểu Ngọc cúi đầu, không trả lời.
Tô Ngữ Mạt ngẩn người, nghe hiểu lời của chồng mình, nhất thời thần sắc trắng bệch: "Ngươi là nói, bệ hạ muốn hi sinh chúng ta, cùng..."
Hạ Thụy An lắc đầu: "Bây giờ còn không thể xác định, bất quá, bức thư kia sợ rằng xác thực rất quan trọng."
"Vậy hiện tại chúng ta nên làm gì?" Tô Ngữ Mạt vặn chặt mi tâm: "Hạ Mộc hiện tại đang quay phim, kiếm nhiều tiền, chỉ cần mọi việc thuận lợi, chúng ta dốc thêm chút sức, trong vòng năm sáu năm, nợ là có thể trả xong, rốt cuộc xem như có thể chấm dứt chuyện này đi?"
Trầm Tiểu Ngọc cười khổ một tiếng: "Chờ hắn chịu buông tha chúng ta, sự tình mới có một ngày chấm dứt. Ta và nữ nhi không hề liên quan đến chuyện này, A Hằng đã chết nhưng cũng không được một ngày yên bình."
...
Ba người mặt ủ mày chau nói chuyện hơn hai giờ, Hạ Thụy An đứng dậy thu thập gian phòng, Trầm Tiểu Ngọc muốn hỗ trợ, nhưng bị Tô Ngữ Mạt đẩy quay về trên giường.
Hai vợ chồng lầu trên lầu dưới thu dọn đến hơn mười một giờ, phát hiện hai hài từ vẫn chưa trở về.
"Lần đầu về trễ như thế..." Tô Ngữ Mạt một bên gấp quần áo một bên lẩm bẩm, trong đầu bỗng nhiên toát lên một ý nghĩ, nhất thời sợ đến tay chân lạnh lẽo!
"Thụy An! Thụy An!" Nàng lao ra khỏi phòng: "Hạ Mộc và Đóa Đóa có thể bị bọn họ bắt đi rồi không?! Ta phải đến phim trường xem sao!"
Hạ Thụy An vội vàng trấn an: "Không nên nghĩ lung tung, đặc công sẽ không dùng cách bắt cóc, nếu thật sự muốn lộ diện, sẽ trực tiếp bí mật đến bắt người."
"Quay phim là không có một thời gian cố định, ta đi gọi điện thoại hỏi một chút."
Điện thoại vài lần, cuối cùng mới có người nghe máy, là trợ lý hoá trang trên xe.
"Ba của Hạ tiểu thư sao? Úc, nàng còn đang quay phim, có một cảnh nhiều lần không thông qua, chúng ta đang chờ kết thúc công việc, có lẽ sẽ nhanh thôi!"
Cúp máy, Tô Ngữ Mạt thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn hoảng hốt vô cùng, đứng dậy lấy áo khoác trên sô pha: "Không thể, ta vẫn nên đi đón các nàng, đã trễ thế này, xe taxi cũng ít, trên đường không an toàn."
"Ngươi xem bộ dạng mất hồn mất vía này của ngươi." Hạ Thụy An đoạt lấy áo khoác của nàng: "Như vậy còn có thể lái xe sao? Nghỉ ngơi đi, ta đi đón các nàng."

Lần đầu quay phim đến đêm khuya, Hạ Mộc thở dài mấy hơi.
Sau vài lần NG, cô phất tay để Hạ Đóa Đóa và Ngao Cốc về nhà trước, nhưng Ngao Cốc từ đầu chí cuối mặt không biểu tình lắc đầu, hiển nhiên đem việc hộ tống cô và Hạ Đóa Đóa trờ thành nhiệm vụ.
Hạ Đóa Đóa càng không cần phải nói.
Bởi vì Quyển Quyển còn đang chờ nụ hôn sau khi kết thúc công việc, cho nên cũng không có rời khỏi đoàn phim, Hạ Đóa Đóa dĩ nhiên tinh thần gấp trăm lần vây quanh thần tượng hùng ấu tể.
Hạ Mộc NG, kéo theo nhiều người phải ở lại.
Cô vài lần nhìn xung quanh, vẫn luôn thấy Quyển Quyển ngửa đầu uống nước khoáng, dường như đêm nay đặc biệt khát nước, cũng không biết đã uống bao nhiêu chai.
Gần mười hai giờ ba mươi, Quyển Quyển xoa hốc mắt, đi vào trong xe, dáng vẻ buồn ngủ mơ hồ.
Hạ Mộc nghĩ thầm đại khái là bị Hạ Đóa Đóa phiền đến choáng váng, nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Cầu khẩn hùng ấu tể quên đi nụ hôn kia, sớm về nhà ngủ đi.
Lại quay vài lần, đạo diễn rốt cuộc cho qua.
Lúc kết thúc công việc, Hạ Mộc nhìn điện thoại một chút, một giờ ba mươi sáng.
Đoàn phim làm đêm có vẻ đặc biệt nặng nề, nhân viên công tác cũng dường như cái xác không hồn, tan việc cũng không có bao nhiêu động tình, bầu không khí trầm lặng một mảnh.
Hạ Mộc có dự cảm bất tường.
Hạ Đóa Đóa chạy tới phủ thêm áo lông cho cô.
Nên trở về nhà rồi.
Quyển Quyển không xuống xe, chiếc xe kia cũng không rời khỏi.
Không biết có phải đang đợi cô chủ động lên xe không, Hạ Mộc không dám trực tiếp rời đi.
Thật sự làm người ta quấn quýt, Hạ Mộc xấu hổ chủ động chạy vào xe của vương trữ trước mặt mọi người, nên không thể làm gì khác hơn là ma thặng thu dọn đồ đặc, để Hạ Đóa Đóa và Ngao Cốc ra đường đón taxi trước.
Chờ mọi người dần tản đi hết, Hạ Mộc đến bên ngoài chiếc xe kia, nhẹ giọng nói: "Quyển Quyển, quá muộn rồi, ta về nhà trước."
"Hạ Mộc?"
Trong xe truyền đến một tiếng rầu rĩ, rất kỳ quái, giống như giọng nói của Quyển Quyển lần trước lúc uống say.
"Quyển Quyển?" Hạ Mộc nhíu mày, nghi hoặc nhìn về phía cửa sổ xe.
Lẽ nào hùng ấu tể uống nước khoáng còn có thể uống say?
Vẫn chưa nhìn thấy người, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng hô hoán của Hạ Đóa Đóa: "Tỷ! Ngươi mau đến đây!"
Hạ Mộc xoay người: "Làm sao vậy?"
Hạ Đóa Đóa lo lắng hô to: "Của của ba đỗ ở bên đường! Nhưng người không ở trong xe!"
Hạ Mộc sững sốt, nói với Hạ Đóa Đóa: "Ba tại sao lại đến đây? Ngươi nhìn rõ biển số rồi sao? Nói không chừng chỉ là loại xe giống nhau."
Hạ Đóa Đóa nhanh chân chạy đến, gần như là sắp bật khóc: "Xem qua rồi! Chính là xe của chúng ta! Xe còn không tắt máy, chìa khóa vấn cắm trên xe, móc chìa khóa còn là trước đây ta tặng cho hắn, trên tay lái còn có... Có máu!"
Hạ Mộc trong nháy mắt cảm thấy da đầu tê rần, lập tức chạy ra đường, trong miệng hoảng loạn hô: "Cảnh sát đâu! Báo cảnh sát chưa! Ngao Cốc đâu! Có phải là va chạm bị thương không, đến cửa hàng tiện lợi mua miếng dán rồi?"
Hạ Đóa Đóa nức nở lắc đầu: "Ngao Cốc ở phụ cận tìm một vòng, vết máu từ cửa xe kéo dài vào một con hẻm nhỏ không người! Ta vừa rồi đã báo cảnh sát, Ngao Cốc theo vết máu, đi vào con hẻm hướng Đông rồi!"
Phía sau bỗng nhiên truyền đến âm thanh mở cửa xe, Quyển Quyển thất tha thất thểu xuống xe, trầm giọng nói: "Hạ Mộc?"
"Điện hạ!" Hai người giúp việc lập tức theo đến: "Chúng ta hay là mau hồi cung đi, lúc này hiệu thuốc cũng sắp đóng cửa..."
"Quyển Quyển..." Hạ Mộc ánh mắt phát sáng, xoay người, giống như nắm được rơm rạ cứu mạng chạy về phía chiếc xe, kéo cánh tay Quyển Quyển: "Ba ta đã xảy ra chuyện, có thể là bị người nào đó bắt đi, Quyển Quyển! Ngươi phi hành tốc độ rất nhanh, trên mặt đất có vết máu, ngươi có thể hay không theo vết máu giúp ta tìm người không!"
"Hạ tiểu thư!" Hai người giúp việc vội vàng muốn ngăn cản.
Trong lúc hoảng loạn, Hạ Mộc kéo cánh tay Quyển Quyển chạy về phía đường lớn.
Tốc độ truy tung của Địch Hách Lạp nhanh hơn so với cảnh sát, cũng không biết ba cô đã gặp phải người nào, cô không thể để Quyển Quyển đi.
Mới vừa chạy đến ven đường, Hạ Mộc thấy xe của ba cô vẫn nghiêng lệch đỗ lấy, dưới đèn đường mờ nhạt, vết máu phiếm đen, từ ghế lái, gián đoạn kéo dài đến trước một con hẻm.
Hạ Mộc gấp đến độ tay chân lạnh lẽo, thở hổn hển xoay người: "Quyển Quyển! Đây là xe của ba ta, ngươi xem... Quyển Quyển?"
Cô bỗng nhiên phát hiện Quyển Quyển thần sắc rất cổ quái, có cảm giác gần như say không còn biết gì.
Hạ Mộc sững sốt chốc lát, tỉnh táo lại, lúc này mới cảm thấy có một cổ tin tức tố xa lạ đang mãnh liệt bao phủ xung quanh.
Cô nhất thời trợn to đôi mắt, giống như bị điện giật mà buông cổ tay Đoạn Tử Đồng ra!
Sẽ không phải là vỡ lòng đi?
Sao lại chọn đúng thời điểm chết tiệt này!
Hạ Mộc lui về phía sau vài bước, lắc tay trước mắt Đoạn Tử Đồng: "Quyển Quyển? Ngươi còn nhận ra ta sao? Có thể giúp ta tìm xem ba ta..."
"Quyển Quyển?"
Giọng nói của con mèo ngốc giống như cách vài lớp bông vải, gián đoạn, nghe không rõ.
Đoạn Tử Đồng cố sức lắc đầu, dụi mắt, nhưng không cách nào khôi phục thanh tỉnh, giống như bị dung vào một mộng cảnh mơ hồ, tựa như đầm lầy càng lún càng sâu.
Thính giác và tư duy cũng bắt đầu trở nên không rõ.
Cổ hương khí thơm ngọt trên người Hạ Mộc, lần đầu tiên không chỉ chui vào mũi Đoạn Tử Đồng, mà dường như dung nhập vào mỗi một tấc da thịt, mỗi một tế bào cũng giống như bị thức tỉnh, điên cuồng gào thét.
Chiếm lấy nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play