Edit: Kim Hằng

---

 

Vốn dĩ mấy ngày gần đây đều nắng đẹp nên mọi người mới ngủ ở đây, nhưng trời về đêm đột ngột thay đổi, mưa rơi một trận, nhiệt độ trên núi xuống thấp, tạo thành những hạt tuyết, đường xá mờ mịt trắng xóa.

 

Thấy trời sắp có tuyết nên mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc rời đi.

 

Tư Cẩn mang đến rất nhiều ấm áp cho trẻ sơ sinh, phần lớn là đồ đã qua sử dụng, số còn lại đưa cho Tư Kình.

 

Tư Cẩn nhai kẹo sữa và nghĩ: Ông ta đã tương đối già, không thể chống lại việc bị lạnh.

 

Mọi người cùng nhau đi một đoạn, đến phía trước chỗ đậu xe thì đột nhiên vang lên tiếng ai đó té ngã, sau đó là giọng nói tức giận của cô gái.

 

"Sao trời lạnh thế? Con đã nói không muốn đến mà một hai cứ bắt con phải đến đây, phiền muốn chết, đi mau!"

 

"Lâm Lâm, con không sao chứ? Ngoan, lại đi một đoạn nữa là đến chỗ đậu xe rồi."

 

"Phiền quá đi, sau này tự ba đi đến cái núi chết tiệt này đi."

 

Tư Cẩn đi cùng Tư Kình ở phía sau, cầm di động chụp một bức ảnh, anh cảm thấy ngoài việc núi này khá lạnh thì phong cảnh còn rất đẹp, chủ yếu là do cách biệt với thế giới và không có quá nhiều hỗn loạn, anh nghĩ thỉnh thoảng có thể đưa Cố Nguyễn lên chơi.

 

Trước tiên nên chụp một vài bức ảnh gửi cho cô.

 

Đã đến chỗ đậu xe, kính cửa sổ của mọi người đều bị băng bao phủ.

 

Mọi người khởi động hệ thống phun gió ấm để làm tan băng của xe, nhưng rất chậm và tiêu tốn nhiên liệu, hơn nữa, dầu trong thùng của mọi người có hạn, một số người đã bắt đầu sử dụng các phương pháp vật lý để làm tan băng.

 

Là một chiếc xe địa hình bọc thép siêu sang, về mặt này, Cavaliers XV rất xứng đáng với mức giá hơn 1800 vạn của nó, mỗi hệ thống đều duy trì mức độ hoạt động tốt ở nhiệt độ thấp.

 

Xuống núi còn xa và nguy hiểm hơn lên núi rất nhiều, bây giờ tốc độ của Tư Kình còn không so được với xe ba gác, cũng chỉ ngang ngửa với xe đạp điện.

 

Rõ ràng là khởi hành sớm hơn những người khác mười lăm phút, kết quả lại bị người phía sau đuổi kịp, Tư Kình đạp phanh, nhìn những chiếc xe lướt qua ông ta từng chiếc một.

 

Ông ta sợ Tư Cẩn ghét bỏ tốc độ lái xe của mình: "Tiểu Cẩn à, cẩn thận là trên hết, bọn họ chạy như vậy thì sớm muộn gì cũng xảy ra tai nạn, giống như chúng ta mới có thể đi đến cùng. Tiểu Cẩn, để ba dạy con điều này, đây đều là kinh nghiệm làm ăn rất nhiều năm của ba, con cần phải học hỏi nó, chờ đến khi con bước ra xã hội thì sẽ hiểu, chuyện gì cũng phải cẩn thận, đoạn đường này đều đã đóng băng mà còn dám lái nhanh như vậy, không ổn định chút nào, khi lái nhanh sẽ dễ bị trơn trượt, muốn không chế tay lái lại cũng không khống chế được, ba không giống những người khác, chúng ta cứ chạy chậm rãi, ba đây đảm bảo đưa con trở về nhà an toàn..."

 

Tư Cẩn: "......" Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy Tư Kình... ba của anh còn có thuộc tính nói nhiều.

 

Đã lâu không nói tiếng nào đột nhiên nói không ngừng, Tư Kình lại có biểu hiện tiếp tục nói lảm nhảm, Tư Cẩn thở dài, lấy trong túi ra hai viên kẹo, không hề có chút tình cảm mà hỏi ông ta, "Ăn kẹo không?"

Tư Kình: "......" Được rồi, không cần phải nói, ba biết con chê ba phiền.

 

Tư Kình yên tĩnh trở lại, sau lưng đột nhiên có tiếng còi dồn dập, còn có tiếng kêu khóc kêu cứu.

 

Mơ hồ có thể nghe thấy: "Giúp chúng tôi với——"

"Phanh của chúng tôi bị hư——"

 

Giọng nói bị gió thổi bay đi, Tư Kình cũng nghe thấy âm thanh, mắt thấy chiếc xe kia sắp đụng vào họ, ông ta không có thời gian để suy nghĩ nhiều, dứt khoát xoay chuyển tay lái.

 

Đúng như lời ông ta nói vừa rồi, thân xe bắt đầu lao vun vút trên đường trơn trượt và không thể kiểm soát được nữa.

 

Xe sắp đâm vào vách đá, trong chớp nhoáng, Tư Kình lại đột ngột bẻ lái.

 

"Bang——"

 

Khoảnh khắc xe va chạm, trong đầu Tư Kình chỉ còn sót lại một câu, làm người thật sự không nên ăn nói bừa bãi.

 

Bệnh viện dưới chân núi Nam Sơn.

 

"Mau tránh ra, cấp cứu ..."

Các bác sĩ và y tá đẩy nhiều giường chạy đến phòng cấp cứu, trên người mỗi người đều bê bết máu.

 

Bệnh viện nhỏ này là bệnh viện tuyến huyện, quy mô nhỏ, mổ nhiều ca một lúc các bác sĩ không sắp xếp được, ngoài ra còn có hai bệnh nhân bị thương không thể điều trị tại đây vì vết thương quá nặng, nên các bác sĩ chỉ có thể chuyển lên bệnh viện lớn hơn.

 

Tư Cẩn có thương thế nhẹ nhất, đứng ở đó một lúc không ai để ý đến.

 

Tư Cẩn không hề cảm thấy đau đớn, anh chỉ cảm thấy khó tin, có một cảm xúc phức tạp và xa lạ đang lan tỏa trong lòng anh.

 

Rõ ràng là lúc đó, người bị đụng vào vách đá là anh đang ngồi ở ghế phụ.

 

Rõ ràng là lúc đó, Tư Kình không cần bẻ lái.

 

Rõ ràng là lúc đó, trong trường hợp khẩn cấp như vậy, trong tiềm thức mọi người đều tự bảo vệ lấy chính mình.

 

Rõ ràng anh cho rằng, Tư Kình ghét đứa con trai của ông là anh đây, ông ta trở lại lần này và làm các loại lấy lòng với anh cũng chỉ giống như lúc trước, muốn anh giúp đỡ công ty của ông ta.

 

Rõ ràng là ... Anh cho rằng cho dù Tư Kình có làm gì đi nữa, anh sẽ không lại ôm ảo tưởng về cái gọi là tình cha.

 

Nhưng bây giờ, anh cảm thấy, ba anh cũng có thể rất yêu thương anh.

 

Đến nỗi đối với những chuyện trước kia, anh cũng có thể tha thứ.

 

Tư Cẩn cảm thấy có người đang từ từ đến gần, là một y tá trẻ.

 

Cô y tá là y tá trẻ mới vào, chưa đủ tư cách tham gia phẫu thuật, vừa thay nước cho bệnh nhân trong phòng truyền dịch.

 

Cô ấy nhìn thấy chàng trai đẹp trai quá mức này đang ngồi một mình trước phòng mổ, trên trán có một vết thương nhỏ, không sâu, máu đã ngừng chảy nhưng tóc vẫn bị dính vào cái trán, trong vô cùng đáng thương.

 

Khuôn mặt và đôi môi của anh rất nhợt nhạt, nếu nhìn kỹ, cánh tay được bọc trong chiếc áo khoác còn đang run rẩy.

 

 

"Anh ổn chứ? Có khó chịu ở đâu không?" Cô y tá hỏi.

 

Tư Cẩn ngẩng đầu, tầm mắt có chút mơ hồ.

 

Anh lắc đầu rồi lại gật đầu, giọng đã khàn đi: "Tôi có thể mượn di động của cô dùng một lúc không?"

 

Trong quá trình ngồi trên xe cấp cứu, chiếc điện thoại di động của anh đã bị rơi vào gầm xe.

 

Anh phải gọi cho Cố Nguyễn.

 

Ngoài chiếc xe của họ, còn có chiếc xe bị mất kiểm soát kia và một số chiếc xe khác cũng bị va chạm từ phía sau do mất lái. Một vụ tai nạn lớn như vậy hẳn là đã truyền tin tức ra ngoài. Nếu Cố Nguyễn nhìn thấy nó, liên lạc không được với anh chắc chắn cô sẽ lo lắng.

 

Quả thực, thông tin Nam Sơn gặp tai nạn xe nghiêm trọng do mất kiểm soát vì đường kết băng đã được lan truyền trên các phương tiện truyền thông lớn, Cố Nguyễn lúc đó vô cùng hoảng loạn và vội vàng gọi điện nhiều lần cho Tư Cẩn nhưng không được.

Cô vốn định đi thẳng đến thành phố B, nhưng mấy ngày nay ở thành phố H tuyết rơi dày đặc, rất nhiều con đường bị đóng băng. Máy bay, đường sắt và đường cao tốc và thậm chí cả việc đi lại đều bị hạn chế, nhất thời không còn cách nào để đi đến thành phố B.

 

Cô cực kì hoảng loạn, đi qua đi lại xung quanh ghế sô pha, bà nội Cố cũng hoảng loạn, nhưng bà vẫn an ủi cháu gái: "Nguyễn Nguyễn à, đừng lo lắng, Tiểu Cẩn chắc chắn sẽ không có việc gì đâu."

 

Cố Thành gọi cho một người bạn ở thành phố B, nhưng cũng không thể nào thu được thông tin chính xác.

 

Khi Cố Nguyễn đi qua đi lại đã được tám mươi tám vòng thì di động đột nhiên vang lên, là một dãy số xa lạ.

 

Cô nghe máy, một giọng nói quen thuộc phát ra từ bên trong điện thoại, ngay lúc này, nước mắt Cố Nguyễn lập tức rơi xuống.

 

"Anh thế nào rồi? Anh có bị thương ở đâu không?" Cô vội vàng hỏi.

 

"Anh không sao, cũng không bị thương, em đừng lo lắng." Thiếu niên trả lời.

 

Cố Nguyễn thở phào nhẹ nhõm: "Thế chú Tư đâu? Chú ấy cũng không sao chứ?"

 

"Ông ấy —— bị thương, vì anh."

 

Lúc này, sự tự trách và lo lắng, nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng anh.

 

"Bảo bảo, anh đừng sợ, không sao đâu, chú Tư nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, dưới hoàn cảnh như vậy anh cũng không có cách nào khống chế được, đừng tự trách bản thân." Cố Nguyễn nói, cô không biết chuyện gì đang xảy ra, Tư Cẩn đột nhiên nói với câu này, cô hơi hoảng.

 

Chẳng lẽ Tư Kình bị thương rất nghiêm trọng sao?

 

Tư Cẩn không trả lời, bởi vì bác sĩ đã đi ra, "Người nhà bệnh nhân đâu?"

 

Tư Cẩn đứng lên: "Tôi ở đây."

 

"Bệnh nhân bị gãy xương chân và tay, đồng thời còn chấn động não nhẹ, có thể chuyển đến phòng bệnh để nghỉ ngơi, sau khi bệnh nhân tỉnh lại thì tiếp tục tĩnh dưỡng vài ngày là có thể xuất viện."

 

Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên, con trai của bà ấy cũng cỡ tuổi Tư Cẩn, thấy Tư Cẩn ưa nhìn lại còn ngoan ngoãn như thế mà bây giờ lại xanh xao như vậy thật khiến người ta đau lòng, bà ấy nhịn không được mà nói thêm: "Được rồi, cháu là con trai của bệnh nhân đúng chứ? Bệnh nhân không có việc gì, đừng lo lắng, vết thương trên trán của cháu cũng nên kêu y tá băng bó lại, cũng đi kiểm tra thêm xem còn có vết thương gì trên người hay không."

 

Tư Cẩn lễ phép trả lời: "Cháu hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ."

 

Điện thoại vẫn chưa cúp máy, anh vẫn còn cầm trên tay, Cố Nguyễn đều đã nghe thấy, nghe xong lời bác sĩ nói hẳn là Tư Kình không bị thương nặng, cũng không có chuyện gì lớn xảy ra.

 

Sau khi nghe bác sĩ nói rằng Tư Cẩn bị thương, cô nhanh chóng kêu anh đi băng bó rồi cúp máy.

 

Trước khi cúp điện thoại còn không quên dặn dò anh: "Trước tiên đi xử lý vết thương, sau đó đi kiểm tra, ngoan ngoãn nghe lời."

 

Tư Cẩn trả lại điện thoại cho y tá, nói lời cảm ơn, sau đó mở miệng, đôi mắt to vẫn còn đỏ bừng vì một loạt việc đã xảy ra: "Có thể làm phiền cô xử lí vết thương cho tôi không?"

 

Cô y tá vội vàng gật đầu, thầm nghĩ, cậu chàng này thật ngoan, thật biết nghe lời bác sĩ.

 

Tư Kình ngủ không bao lâu đã tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, ông ta nhìn Tư Cẩn đang quấn băng gạc trên đầu trước giường bệnh, câu đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là: "Tiểu Cẩn, con sao rồi? Không sao cả chứ?"

Tư Cẩn sững người một lúc rồi trả lời: "Con không sao." Im lặng một lúc lại nói tiếp, "Ba à, cảm ơn ba."

 

Đây là lần đầu tiên anh nói điều này, khuôn mặt tái nhợt đều đã đỏ bừng lên.

 

Tư Kình cũng sững sờ, sau đó cười ha ha, "Con là con của ba, cảm ơn cái gì chứ——" Nhưng ông ta còn chưa có cười xong thì tự nhiên đầu hơi choáng váng.

 

Một y tá bước vào đổi thuốc, lần đầu tiên nhìn thấy một bệnh nhân vui vẻ như vậy khi vừa mới tỉnh dậy, lạnh lùng nói: "Bệnh nhân chấn động não thì cảm xúc không nên quá kích động, bệnh nhân cần phải kiềm chế."

 

Tư Kình: "......"

 

So với những người trên xe khác, cha con Tư Kình thật sự rất may mắn, tất nhiên là nhờ một chiếc xe bọc thép, không thể không kể đến công lao của Cavaliers XV.

 

Năm nay Tư Cẩn ở lại ăn tết tại Tư gia, qua năm cũng không lập tức trở về, thay vào đó, anh ở lại đây để giúp Tư kình đối phó với những người đến thăm.

 

Vốn dĩ Tư Kình khá lo lắng và có chút tự trách, con trai của một gia đình giàu có, người nào không phải từ nhỏ đã thuê một người thầy dạy lễ nghi, dạy những thứ cần có để nối nghiệp, nhưng Tư Cẩn thì không như thế, cái gì đều chưa học qua.

 

Tính khí của Tiểu Cẩn nhà ông ta có vẻ không được tốt lắm, nếu làm cho người khác khó chịu thì làm sao đây?

 

Ông ta nằm trên giường bệnh, hối hận đến ruột gan có chút xanh, ông ta quyết định, nếu có ai bên ngoài dám nói Tư Cẩn không tốt, sau này ông ta sẽ không bao giờ hợp tác với người đó, cho dù có đưa tiền thì ông ta cũng nhất định không hợp tác.

 

Kết quả khi ông xuất viện, mọi người nhìn thấy ông ta câu đầu tiên đều là: "Ai nha, Tư tổng, con trai anh được dạy dỗ thật tốt, anh có kinh nghiệm gì hay không, có thể truyền thụ lại cho chúng tôi một chút không?"

 

"Tư tổng, ngài xem, con trai ngài đã có đối tượng chưa? Tuy con gái tôi không tài giỏi, nhưng ngoại hình và tính cách đều rất tốt, ngài xem có thể cho hai đứa nhỏ tiếp xúc với nhau thử hay không?"

 

"Tư tổng, ngài mời vị danh sư nào cho con trai ngài thế? Tôi cũng muốn mời người đó về dạy dỗ con trai nhà tôi."

 

Tư Kình: "???"

 

Tôi nói tôi cái gì cũng không biết, các người có tin không?

 

Những bậc cha mẹ có con cái trong gia đình vô kỷ luật lại thích phá của: "......"

 

Sau này khi Tư Cẩn tốt nghiệp, anh đã xuất hiện tại hội nghị ra mắt sản phẩm mới của Tư Cố.

 

Mọi người: "!!!"

 

Tất nhiên đây đều là chuyện của sau này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play