Edit: Yann

Beta: Kim Hằng

---

 

Ban đêm, nhiệt độ bên ngoài vẫn còn khá thấp, hơn nữa ánh trăng lành lạnh chiếu trên người làm cảm giác lạnh lẽo tăng thêm vài phần.

 

Thiếu niên khí chất lạnh lùng đứng trên hành lang, trong ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.

 

Tư Cẩn hỏi Cố Nguyễn: "Bánh kem làm thế nào rồi?"

 

Cố Nguyễn nhớ đến hiện trường nhà bếp lại nghĩ tới lòng trắng trứng vẫn chưa đánh bọt được, vẫn còn mạnh miệng nói: "Sắp thành công rồi."

 

Tư Cẩn cong môi, trong mắt tràn đầy ý cười: "Vậy chờ anh trở về sẽ nếm thử bánh của em nhé?"

 

"Vài ngày nữa, anh sẽ trở về." Tư Cẩn nói tiếp.

 

Cố Nguyễn vội cầm điện thoại trên tay vẫn còn dính bột mì chưa kịp rửa.

 

Nghe vậy, cô có chút vui vẻ: "Được nha, anh đi đã mấy ngày rồi, ông ấy còn chưa cho anh về."

 

Cố Nguyễn lẩm bẩm, Tư Cẩn đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngữ khí phức tạp nói: "Nguyễn Nguyễn, ngày mai ông ấy muốn đưa anh đi Nam Sơn tế tổ."

 

Cố Nguyễn ngây người, chuyện tế tổ này đời trước không được anh nhắc tới, nhưng từ lúc cô sống lại, mọi chuyện hoàn toàn khác kiếp trước mà cô cũng không để ý lắm.

 

Cô chỉ hỏi: "Làm sao vậy bảo bảo, không muốn đi sao?"

 

Tư Cẩn mím môi, chưa nói tới có muốn đi hay không, chung quy vẫn có điểm tò mò.

 

Anh nhớ rõ, lúc anh hôn mê tiến vào mộng cảnh kia, từ đầu đến cuối anh đều không được phép tiến vào từ đường ở Nam Sơn.

 

Nói cách khác, Tư Kình chưa từng để ý đến anh.

 

Không nghĩ tới, hiện tại Tư Kình lại chủ động muốn dẫn anh đi Nam Sơn.

 

Tư Cẩn cảm thấy có chút không chân thật, ở nơi đó đến cuối cùng anh với Tư Kình vẫn như nước với lửa, Tư Kình đến chết vẫn nguyền rủa anh chết không được tử tế.

 

Mà bây giờ Tư Kình lại giống như mới tỉnh khỏi mộng lớn, muốn bồi thường cho đứa con trai mà ông không dám đối mặt.

 

Cố Nguyễn thấy vẻ mặt phức tạp của Tư Cẩn, nhưng cô nghĩ đến đó cũng không phải là không tốt, Cố gia cũng có tế tổ, trước đây cô đã từng tham gia, nhưng nơi đó đa số là những người họ hàng xa không thân thiết. Thắp hương, cúng bái đọc tế văn, sau đó cùng mấy người họ hàng uống trà tâm sự, mỗi người đều thổi phồng tiểu bối nhà mình.

 

Tư Cẩn nhà cô tốt như vậy, Tư gia kia thiếu một tiểu bối như anh đúng là thiếu sót.

 

Cho nên cô chỉ dặn dò: "Biết rồi, nhưng trên núi nhiệt độ rất thấp, anh nhớ mặc dày một chút, đừng để bị cảm, phải mang theo áo khoác... Còn có còn có, nếu anh không thích không cần quan tâm tới mấy chị em họ xinh đẹp của anh, cái gì mà chị với em, lại không phải thân thiết gì..."

 

Tư Cẩn lặng lẽ lắng nghe cô gái nhỏ đầu bên kia lải nhải, cô gái nhỏ máu ghen còn rất lớn, bất quá nghe xong lòng anh lại mềm mại hẳn, nghiêm túc nghe cô nói xong: "Ừm, đã nhớ kỹ."

Ngày hôm sau bọn họ xuất phát rất sớm, Tư Cẩn mặc áo bông thật dày, vẫn có chút buồn ngủ chưa tiêu tán.

 

Đại khái là đêm qua có gió lạnh thổi qua nên sáng sớm anh bị ho khan, môi phiếm đỏ không bình thường, sắc mặt cũng không được tốt, nhìn qua có vẻ uể oải.

 

Quả thực giống hệt mỹ nhân ốm yếu, diễm lệ lại yếu ớt.

 

Đường đi vào Nam Sơn rất nguy hiểm, Tư Kình không yên tâm nên tự mình lái xe.

 

Ông đổi thành chiếc xe kỵ sĩ XV thích hợp đi đường núi, nhưng lại không hợp với khí chất của ông, Tư Kình mặc tây trang áo khoác dài, quàng khăn nhung lông dê cashmere, chính là kiểu văn nhã, khác hoàn toàn với kiểu hoang dã của chiếc xe bây giờ.

 

Đương nhiên, người đàn ông văn nhã đầu đã có vài sợi tóc bạc, là lão nam nhân văn nhã.

 

Tư Kình nghe thấy Tư Cẩn lại ho khan vài tiếng, vành tai đỏ bừng, giống như Tư Cẩn tái nhợt trong mộng lại hiện lên trước mắt, ông có chút lo lắng: "Tiểu Cẩn, có phải bị cảm không? Hay là đến bệnh viện khám trước?"

 

Tư Cẩn sinh bệnh nên không muốn nói chuyện, bất quá ngữ khí của Tư Kình quan tâm không giống làm bộ, anh cũng không đến mức nóng nảy với ông ta.

 

Anh khụ hai tiếng rồi đáp lời: "Không có việc gì, ngủ một giấc là được rồi."

 

Tư Kình không nói chuyện, yên lặng chỉnh độ ấm lên cao.

 

Nam Sơn cách thành phố B nói đúng là không xa lắm, nhưng đi tới đó vẫn tốn không ít thời gian, loanh quanh lòng vòng.

 

Hơn nữa có đoạn xe không vào được, đành phải đi bộ, chiếc xe kị sĩ XV của ông sàn xe tương đối cao nhưng đi rất ổn định, ông đang suy nghĩ có đi được tiếp hay không.

 

Nhìn thân thể con trai nhất định không thể chịu lạnh.

 

Trong gia tộc cũng có người khuyên nên chuyển từ đường ra ngoài, chẳng qua là nể tình mấy lão nhân trong họ nên chuyện này cũng bỏ qua.

 

Dù sao một năm cũng chỉ tới đây một chuyến như hôm nay.

 

Tư Cẩn nuốt viên thuốc trị cảm, ôm bình giữ nhiệt uống từng ngụm, sương mù mờ mịt bốc từ bình nước lên, làm đôi mắt như dính thêm một tầng hơi nước, cả người đều mềm mại đi rất nhiều.

 

Bây giờ tác dụng của thuốc mới từ từ ngấm ra, anh mê mang dựa đầu vào ghế thiếp đi.

 

Chờ xe chậm rãi dừng lại, ý thức của anh mới bắt đầu thanh tỉnh.

 

"Đến rồi?" Giọng nói khàn hơn trước một chút.

 

Tư Kình lái xe từ đường hầm đi qua, dừng lại ở khu phục vụ.

 

"Ở khu phục vụ, chờ đổ đầy xăng, chúng ta tiếp tục vào núi."

 

Nói xong duỗi tay sờ trán anh, Tư Cẩn không được tự nhiên khẽ di chuyển, rốt cuộc cũng không tránh đi.

 

Tư Kình cau mày, nhiệt độ hơi cao: "Có chút sốt nhẹ."

 

Tư Cẩn không để bụng, trước kia anh bị thương cũng quen rồi, sốt nhẹ đối với anh là chuyện xảy ra thường như cơm bữa, chỉ sợ bây giờ nói ra Cố Nguyễn sẽ lo lắng kéo anh đến bệnh viện mất.

 

 

Nhớ tới Cố Nguyễn, anh cười một chút, mở cửa xe: "Tôi đi nhà vệ sinh."

 

Anh cầm di động hướng tới nhà vệ sinh, trên Wechat là tin nhắn của Cố Nguyễn, là một meme hình con mèo lăn lộn cầu ôm với một chiếc bánh kem.

 

Anh trả lời: "Nhanh như vậy đã thành công?"

 

Cố Nguyễn chắc là đang cầm di động chơi, nhanh chóng trả lời "Đương nhiên, còn không nhìn xem em là ai."

 

Tư Cẩn cười, nói với cô: "Em là ai?"

 

"Em là bạn gái của Tư Tiểu Cẩn lợi hại nhất, đương nhiên cũng phải lợi hại."

 

Đường vào Nam Sơn gập ghềnh lại thêm nguy hiểm, bình thường rất ít người lên đây, nhưng khung cảnh xung quanh con đường lại vô cùng tươi đẹp.

 

Thời tiết mùa đông không tốt, thời điểm đến giữa núi, sương mù đã dần dần hiện lên, Tư Cẩn dùng ngón tay xoa xoa cửa sổ xe, nhìn cảnh núi, cành cây bị đóng băng, nhìn cả tòa núi trắng tuyết.

 

Chiếc xe cuồng dã cũng bị ông tăng tốc ba lần.

 

Tư Cẩn ngáp một cái, móc di động ra nhìn, haiz, quả nhiên là bị rớt mạng.

 

Trong núi nhiệt độ âm độ, sương mù phảng phất đều kết thành vụn băng thấm sâu vào trong cơ thể.

 

Lúc Tư Kình xuống xe cũng mặc một chiếc áo bông dày như Tư Cẩn.

 

Dọc đường đi, Tư Kình không chịu nổi giá lạnh, hai đùi như bị kim châm, bất quá nghĩ tới con trai đang bệnh, run rẩy hỏi: "Tiểu Cẩn, có ổn không?"

 

Tư Cẩn nghe lời Cố Nguyễn, trong áo khoác dán không ít miếng giữ nhiệt, tuy rằng có chút sốt nhẹ, nhưng không cảm thấy lạnh lắm.

 

Nhưng nhìn mặt Tư Kình trắng bệch, anh mím môi, lấy ra một xấp miếng giữ nhiệt, lạnh lẽo mà giương mắt liếc ông: "Nơi nào lạnh?"

 

Tư Kình run run nói: "Đầu gối."

 

Người già rồi, xương khớp không chịu nổi lạnh giá.

 

Tư Cẩn bóc hai mảnh, ngồi xổm xuống, dán ở trên đầu gối cho ông.

 

Tư Kình cúi đầu nhìn Tư Cẩn, thiếu niên cao gầy lãnh đạm không thích nói chuyện, dường như không quan tâm đến chuyện gì, chỉ khi nào làm nũng với Cố Nguyễn mới kêu đau, lúc bấy giờ anh mới giống một chàng thiếu niên bình thường. Hiện tại nhìn anh ngồi xổm trước mặt, đầu cúi xuống, gương mặt vì sốt nhẹ mà ửng đỏ, Tư Kình thế nhưng lại cảm thấy đứa nhỏ này có điểm đáng yêu.

 

Tư Cẩn dán miếng giữ nhiệt cho ông thật tốt, phát hiện ánh mắt Tư Kình tràn ngập từ ái nồng đậm, làm anh cảm thấy không được tự nhiên.

 

Anh đem mấy miếng giữ nhiệt còn lại trong tay đưa hết cho ông, quay đầu, đi nhanh về phía trước.

 

Chờ bọn họ đến, đồ vật tế tổ đã sắp chuẩn bị xong, họ hàng ở đây hình như là bác của ông nội Tư Cẩn, quan hệ rất xa.

 

Bọn họ nhiều thế hệ sinh hoạt ở chỗ này, chỉ có một căn nhà cũ và một mẫu ba ruộng đất, có phần thanh bần.

 

Tính ra một cuộc sống tự cung tự cấp, sống xa thế giới bên ngoài lại cảm thấy thoải mái.

 

Qua cửa không ít xe đã đỗ lại, xem ra cũng có khá nhiều người tới.

 

Trước cửa nhà, một người đàn ông mặc áo khoác sẫm màu, bị đông lạnh phải dậm chân, thấy bọn họ tới, vội vàng chào đón: "Ngài chính là chú Tư Kình? Mọi người rốt cuộc cũng tới, ông nội bảo cháu tới đây, mời mọi người vào."

 

Người đàn ông tên Tư Lý, cũng là một chi con cháu, tính ra cùng bối phận với Tư Cẩn, Tư Kình yên lặng so sánh hắn với con trai nhà mình, làn da không trắng bằng Tư Cẩn, lộ ra làn da ngăm đen vì lao động quanh năm, trong xương cốt cũng không giống Tư Cẩn thiên theo kiểu thư sinh, ngũ quan mặt mày tinh xảo đẹp đẽ, nghĩ đến hắn không thông minh như Tư Cẩn, con trai ông còn học đại học B.

 

Tư Kình trong lòng sách một tiếng, quả nhiên, vẫn là con trai nhà mình ưu tú.

 

Hai cha con Tư Kình đến muộn nhất, bọn họ tới rồi đơn giản nói vài câu, uống miếng nước liền bắt đầu cử hành nghi thức.

 

Lần này tới con cháu tương đối nhiều, từng người dâng hương đều tốn không ít thời gian, Tư Cẩn bối phận không cao, xếp ở phía sau.

 

Dáng người Tư Cẩn cao ráo, khung xương thon dài, một khuôn mặt lại đẹp đẽ, khi còn nhỏ tuy rằng chưa từng được nhiều ưu đãi, nhưng trong xương cốt vẫn là lộ ra vài phần thanh quý.

 

Còn Tư Kình tuy rằng ông đã có tuổi, nhưng vẫn đẹp trai, dù hai người đứng ở trong một góc vẫn hấp dẫn không ít ánh nhìn.

 

Tư Cẩn có chút không thoải mái, bước chân đi tới sau lưng Tư Kình, ông cho rằng anh phát sốt khó chịu, quay đầu nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Rất khó chịu?"

 

Tư Cẩn không nói chuyện, cau mày, sắc mặt trắng bệch.

 

Chờ nghi thức xong, sắc trời cũng tối đen, ban đêm trong núi tới sớm hơn bình thường, Tư Lý được dặn phải đốt một đám lửa lớn cạnh từ đường, thấy vậy một đám người liền vây quanh lò sưởi sưởi ấm nói chuyện phiếm.

 

Tới cửa ải cuối năm, chủ nhà dọn được kha khá trái cây, khoai lang, hạt dẻ đều mời khách nướng ăn.

 

Tư Cẩn không thích ăn đồ ăn vặt, ngày thường Cố Nguyễn đưa tới anh mới ăn hai miếng, Tư Kình không biết đi đâu, anh đành tìm một chỗ gần lò sưởi ngồi xuống, yên lặng tìm kẹo sữa trong túi lột ra ăn.

 

Trước khi đi Cố Nguyễn cho anh hai túi kẹo, đây là mấy cái cuối cùng.

 

"A, xin chào." Có một cô gái bước tới, chào hỏi với anh.

 

Anh nhìn cô ta một cái, hôm nay anh thấy cô ta vài lần, rất phiền.

 

Anh không trả lời, rụt gần về phía ghế nhựa, lại móc ra một chiếc kẹo, lột giấy gói kẹo thả vào trong miệng.

 

"Này, tôi đang nói chuyện với cậu đấy, sao lại không để ý, tôi là Tư Lâm đến từ thành phố L, cậu ở đâu?"

 

Tư gia ở thành phố L làm về bất động sản, mấy năm gần đây phát triển cũng không tệ lắm, mấy cái bất động sản nhà anh mới mở hình như cũng khá tốt.

 

Trong đầu Tư Cẩn đột nhiên toát ra.

 

"Kẹo sữa này của anh rất ngon sao? Có thể cho tôi một cái không, cái mâm trái cây ngọt kia thật khó ăn."

 

"......"

 

Tư Cẩn vẫn không đáp lại, Tư Lâm cảm thấy xấu hổ, nhưng nhìn thiếu niên đang mặc áo bông, con ngươi nhảy lên một ngọn lửa, sườn mặt góc cạnh, cô ta cảm thấy không phải không thể tha thứ.

 

Cô ta vẫn nói mấy lời ngon ngọt, Tư Cẩn thì hoàn toàn im lặng.

 

Lúc này Tư Kình đã trở lại, trên tay cầm một chiếc ly: "Tiểu Cẩn, ba pha cho con nước trị cảm, mau nhân lúc còn nóng thì uống đi."

 

"Chào chú, cháu là Tư Lâm, tới từ thành phố L." Tư Cẩn còn chưa nói một lời, người con gái ở ngoài đang lên tiếng, âm thanh trong trẻo vang lên.

 

Tư Kình nhìn mắt con trai, thấy anh không có gì phản ứng, liền khô khan đáp: "À, chào cháu."

 

"Ba."

 

Tư Cẩn hô một tiếng, thanh âm không lớn, còn hàm chứa đường, có chút mơ hồ không rõ.

 

Tư Kình sửng sốt một chút, Tư Cẩn đã bao lâu chưa gọi tiếng ba này, ông cảm giác tầm mắt mình có chút mơ hồ.

 

"Ai, ba ở đây, làm sao vậy?" Người đàn ông tay run run, Tư Cẩn sợ ông tự làm bỏng mình, vội cầm ly giấy dùng một lần trong tay ông.

 

Nhìn thoáng qua, bên trong vẫn còn màu nâu của đường, còn rất nóng.

 

"Phiền, đau đầu." Anh mở miệng.

 

Tư Kình tốt xấu cũng là thương nhân trà trộn trong thương trường nhiều năm, sao có thể không hiểu ý tứ của con trai mình, lấy tư thế gia trưởng, ra vẻ hiền lành nói: "Cái kia, cô gái nhỏ, con trai của chú đang bị bệnh, muốn an tĩnh một chút, cháu có thể đi nơi khác chơi hay không?"

 

Tư Lâm cũng nghe hiểu, cảm thấy cha con hai người này thật quá đáng, uổng phí cho vẻ ngoài của họ, đứng lên, dậm đôi ủng, hầm hừ mà rời đi.

 

Tư Cẩn cầm chiếc ly, uống từng ngụm nhỏ, Tư Kình thật cẩn thận nghiêng tới hỏi: "Tiểu Cẩn à, có thể nói một tiếng ba nữa được không?"

----

Tác giả có lời muốn nói: Lão nam nhân văn nhã bại hoại hèn mọn hiện tại trở thành liếm cẩu.

 

Tôi cảm thấy Tư Cẩn vẫn nên có tình cảm gia đình, đời trước đến lúc chết cậu ấy vẫn cho rằng ba cậu ấy rất hận mình, đời này tôi muốn cho cậu ấy cảm nhận được tình thế của ba.

 

Tình yêu ngọt ngào, quan hệ gia đình tốt đẹp, đơn giản hữu nghị, thân thể khỏe mạnh, cậu ấy đều xứng đáng có được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play