Diệp Phàm ở trên quảng trường luyện chế đan dược bảy ngày bảy đêm.

Các loại đan dược Linh cấp, Huyền cấp ra lò một sọt lại một sọt, tức khắc giảm bớt vấn đề thiếu đan dược của tông môn.

Sác xuất luyện đan thành công của Diệp Phàm nghe mà rợn cả người, làm cho một chúng đan sư hâm mộ không thôi.

Cùng một loại đan dược, Diệp Phàm có thể đổi vài loại phương pháp luyện chế, đan thuật của Diệp Phàm làm một chúng đan sư càng xem càng cảm xúc mênh mông.

Diệp Phàm luyện chế xong đan dược liền trở về Thúy Vân Phong nghỉ ngơi.

Bên trong Đan Đường của Bích Vân Tông, một chúng đan sư tụ tập lại, trên mặt đều mang theo thần sắc phấn khởi.

Các tu sĩ vừa nhắc tới Diệp Phàm liền không ức chế nổi sắc mặt sùng kính.

Linh thảo trong tông môn bị tranh mua hết sạch, một chúng tu sĩ đành phải đi đến phường thị xung quanh Bích Vân Tông mua sắm thêm.

“Thi đạo hữu, muốn mua đan dược sao?” Một chưởng quầy hồng y hỏi.

Thi Á Trạch là một trong số những đan sư của Bích Vân Tông, lúc trước Bích Vân Tông thường xuyên gặp phải tình trạng thiếu đan dược, Thi Á Trạch là người phụ trách chuyện thu mua.

“Là Ninh lão bản a! Không cần, hiện tại tông môn có Diệp đan sư tọa trấn, đan dược dự trữ không thành vấn đề.” Thi Á Trạch nói.

Thi Á Trạch là đan sư Linh cấp, trình độ này ở Bích Vân Tông không nhiều lắm, Thi Á Trạch khá là được coi trọng.

Mấy năm trước từng có thế lực hứa hẹn với Thi Á Trạch truyền thừa đan thuật càng cao hơn, dụ dỗ hắn chuyển phái, Thi Á Trạch cảm thấy đãi ngộ của Bích Vân Tông dành cho hắn không tệ, liền cự tuyệt.

Mấy đạo hữu đồng kỳ lại không chống trụ lại nổi dụ hoặc, đã có mấy người rời đi.

Thi Á Trạch thầm cảm thấy may mắn với lựa chọn của chính mình, nếu lúc trước hắn rời đi, vậy hiện tại liền không thể nào được nhị thái tử chỉ điểm, Thi Á Trạch mơ hồ cảm thấy bình cảnh luyện đan của mình đã dần buông lỏng, ẩn ẩn có xu thế đột phá tới Linh cấp trung giai.

Ninh Vũ cười nói: “Nhị thái tử của quý tông sao? Đó đúng là một nhân vật tuyệt đại, ta nghe nói, nhị thái tử luyện chế đan dược liên tục bảy ngày bảy đêm, mở 170 lò đan dược, sác xuất làm lỗi lại nhỏ tới không đáng kể, thật sự quá lợi hại!”

Thi Á Trạch gật đầu: “Đúng vậy!” Diệp Phàm chẳng những xác xuất thành công cao, số lượng đan dược của mỗi lò đan cũng rất nhiều.

Số lượng đan dược mà tất cả mọi người trong Đan Đường bọn họ luyện chế một năm này so với một mình nhị thái tử luyện chế bảy ngày bảy đêm thật sự không khác gì muốn bỏ bể, đây chính là thực lực của đan sư Thiên cấp sao, nhưng nghe nói, đan sư Thiên cấp bình thường cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, nhị thái tử sở hữu cửu sắc thần hồn, cho nên là có chỗ khác biệt đi.

“Ta nghe nói hiện tại có rất nhiều đan sư muốn gia nhập Bích Vân Tông, Bích Vân Tông còn nhận người không?” Ninh Vũ hỏi.

Thi Á Trạch lắc đầu: “Không biết.”

Số lượng đan sư của Bích Vân Tông thiếu nghiêm trọng, hẳn là nên chiêu thêm một nhóm người mới tới, nhưng bởi vì lo lắng có người lòng dạ khó lường trà trộn vào, cho nên tạm thời tông môn không có ý định nhận thêm người, tiểu thiếu tông chủ có ý là, nhóm người đã rời đi trước đó tuyệt sẽ không thu nhận lại.

“Nếu Bích Vân Tông muốn nhận người, Thi đạo hữu nhất định phải nói cho ta một tiếng nha!” Ninh Vũ nói.

Thi Á Trạch gật đầu: “Được, thế nào, Ninh đạo hữu muốn đề cử ai sao?”

Ninh Vũ gật đầu: “Ta có đứa cháu trai là đan sư Huyền cấp, hắn ngưỡng mộ Diệp đan sư lắm.”

Thi Á Trạch cười cười: “Cháu trai của Ninh đạo hữu nhất định là bất phàm.” Thời gian này có không ít thế lực muốn nhét người vào trong Bích Vân Tông, đây không phải là lần đầu tiên Thi Á Trạch gặp phải loại tình huống như này.

Thi Á Trạch thầm nghĩ thế sự vô thường, mười năm trước, Tiền Cẩm Lượng nguyên bản quan hệ với hắn không tồi, sau khi rời khỏi Bích Vân Tông liền đầu quân cho Tinh Hà Kiếm Phái.

Hai năm trước, Tiền Cẩm Lượng còn từng hẹn hắn ra uống rượu, nói đãi ngộ ở Tinh Hà Kiếm Phái tốt bao nhiêu, nói hắn quá cổ hủ, một hai muốn thắt cổ chết ở lại Bích Vân Tông, lãng phí chậm trễ thời gian của chính mình, trong ngôn từ không thể thiếu được ý tứ khoe mẽ.

Nhưng cái tên này thời gian trước lại trộm liên hệ với hắn, hỏi Bích Vân Tông có muốn thu người hay không.

Thi Á Trạch cúi đầu, thầm nghĩ: Nhị thái tử không phải người keo kiệt, mọi người có vấn đề gì hắn đều nguyện ý giải đáp, lấy trình độ của nhị thái tử, đan sư Thiên cấp của Đan Cốc cũng chưa chắc đã phải là đối thủ.

“Diệp Phàm thật sự là một kỳ nhân, ta nghe nói, hắn tuy chỉ có tu vi Kim Đan, nhưng thực lực có thể so với Nguyên Anh hậu kỳ.” Ninh Vũ nói.

Thi Á Trạch cười cười: “Nói quá đi, nhị thái tử cho dù lợi hại thì cũng chỉ là một Kim Đan mà thôi.” Thi Á Trạch thầm nghĩ: Đồn đãi khoa trương như thế, khó tránh khỏi có hiềm nghi phủng sát (theo từ điển Hán ngữ từ này mang nghĩa: Bề ngoài tán dương khích lệ hoặc thổi phồng quá mức khiến cho người ta tự mãn kiêu ngạo, dẫn đến đình trệ thụt lùi, thậm chí làm cho người kia sa đọa, thất bại).

Ninh Vũ gật đầu: “Cũng phải, lời đồn mà, luôn sẽ khoa trương hơn một chút.”

“Thi đạo hữu cần mua cái gì?” Ninh Vũ hỏi.

“Ta tới mua một ít linh thảo.” Thi Á Trạch nói.

Ninh Vũ khá là ngoài ý muốn: “Linh thảo, làm sao vậy, Bích Vân Tông không có đủ linh thảo sao?” Theo nàng biết, số lượng đan sư của Bích Vân Tông không nhiều lắm, linh thảo trước nay vẫn luôn rất đầy đủ.

“Gần đây lượng dùng linh thảo có hơi lớn một chút.” Thi Á Trạch đơn giản giải thích.

Xem Diệp Phàm luyện chế đan dược xong, linh thảo trong tông môn liền bị tranh mua hết sạch, mọi người đều vội dùng linh thảo, nghiệm chứng cho sở ngộ của chính mình, bất đắc dĩ, Thi Á Trạch đành phải ra ngoài mua linh thảo.

Diệp Cẩm Văn đáp xuống Thúy Vân Tông, nhìn bầu rượu đổ đầy bàn, sắc mặt Diệp Cẩm Văn tức khắc thay đổi.

Diệp Phàm đứng trên đỉnh núi, cầm một lá cờ kỳ quái huy tới huy đi, “*5000 năm gió mưa chứa đựng bao nhiêu giấc mơ! Màu vàng của khuôn mặt màu đen của đôi mắt. Nụ cười là mãi không đổi……”

* Bài này có thể là “Người Trung Quốc”, các bạn nghe thử gu âm nhạc của Phàm ca nhé XD Link

Diệp Cẩm Văn nhìn Diệp Phàm gào thét hát, đầu đầy hắc tuyến.

Diệp Cẩm Văn không khỏi nhớ tới cảnh tượng gặp Diệp Phàm ở Mộ Dạ Sâm Lâm, lúc ấy Diệp Phàm cũng uống say, gào cổ họng rống, khi đó Diệp Cẩm Văn từng nghĩ, cái tên này khả năng uống rượu kém như vậy mà cũng dám uống nhiều rượu mạnh như thế.

Diệp Khải Hiền vẫy vẫy tay với Diệp Cẩm Văn: “Cẩm Văn tới rồi! Có muốn uống chút rượu không? Nhị ca ngươi thật có bản lĩnh, rượu lợi hại như vậy cũng có thể mua được, rượu này uống ngon thật!”

Diệp Cẩm Văn: “……” Có thể uống không ngon sao? Rượu này chính là dùng đan dược Thiên cấp đổi lấy.

“Đại ca, ngươi uống say?” Diệp Cẩm Văn nhìn Diệp Khải Hiền hỏi.

Diệp Khải Hiền lắc đầu: “Không có.”

Diệp Cẩm Văn: “……”

Diệp Cẩm Văn thầm nghĩ: Đại ca kỳ thật không hay uống rượu, trừ phi là trường hợp đặc thù, nếu không một giọt rượu đại ca cũng không động tới, hắn từng hỏi nguyên nhân, đại ca không nói, nhưng gần đây, Diệp Cẩm Văn có một chút suy đoán, có thể là đại ca từng uống quá nhiều rượu, đái dầm, cảm thấy mất mặt, cho nên sau này mới không uống nữa.

Diệp Phàm hai má hồng hồng, thoạt nhìn có vẻ đã uống không ít.

“Gậy quét một vùng lớn, súng chọn một đường, thân thể như mây, hào khí ta ngất trời, ngoại luyện gân cốt da, nội luyện khí, cương nhu đều có, trong lòng chúng ta có thiên địa.” (Bài này thì tui chịu TvT)

Diệp Cẩm Văn nhìn Diệp Phàm giống con khỉ nhảy tới nhảy lui, hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Trong tông môn có bao nhiêu tu sĩ sùng bái nhị ca như thần, nếu nhìn thấy bộ dáng này của nhị ca, khẳng định sẽ thoát fan.

……

Ngao Tiểu No nhảy tới trên người Diệp Cẩm Văn, Diệp Cẩm Văn biết Ngao Tiểu No là quỷ linh Diệp Phàm nuôi, không có kháng cự Ngao Tiểu No tới gần.

“Làm sao vậy?”

Ngao Tiểu No vung vung móng vuốt, nói: “Mau mau mau, ca ngươi hát quá khó nghe, ta sắp nôn rồi, ngươi nhanh kêu hắn câm miệng.”

Diệp Cẩm Văn chớp chớp mắt, nói: “Ta không dám!” Kêu nhị ca câm miệng, hắn có còn muốn sống hay không, đùa gì thế.

Ngao Tiểu No nhìn Diệp Cẩm Văn: “Ngươi không dám, sao ngươi lại không dám, lấy khí thế lúc trước ngươi nói với hắn, ngươi là cha hắn ra đây xem nào! Ngươi ở Kim Đan hậu kỳ đã dám nói như vậy, hiện tại thành lão tổ Nguyên Anh, sao có thể càng ngày càng nhát như thế, ngươi không thể càng sống càng thụt lùi được!”

Diệp Cẩm Văn: “……” Lúc ấy hắn không phải là không hiểu chuyện sao? “Đó đều là chuyện trước kia.” Hảo hán không đề cập tới chuyện cũ mà!

Ngao Tiểu No không vui nói: “Đồ nhát gan! Không có tiền đồ, mất công ta còn tưởng rằng ngươi có cốt khí hơn đại ca của ngươi chứ.”

Diệp Cẩm Văn: “……” Quỷ linh này quá coi trọng hắn, hắn kỳ thật cũng không có cốt khí gì.

……

Thân ảnh mập mạp của Hoàng Chấn Nham đáp xuống ngọn núi, “Hai vị thiếu tông chủ cũng ở đây a!”

Diệp Cẩm Văn nhìn Hoàng Chấn Nham, hỏi: “Hoàng trưởng lão sao lại tới đây?”

Hoàng Chấn Nham xấu hổ cười: “Không có gì, chỉ là sau khi Diệp tiền bối làm mẫu luyện đan, các đan sư trong tông môn đều đầu nhập đi nghiên cứu đan dược, tu vi cùng đan thuật đều có tiến bộ vượt bậc, nhưng cũng bởi vậy mà nảy sinh ra rất nhiều vấn đề, ta góp nhặt một ít tới thỉnh giáo nhị thái tử.”

Diệp Cẩm Văn gật đầu: “Thì ra là thế, nhưng nhị ca uống say, để hôm khác rồi nói đi.”

Diệp Phàm nghe được lời này của Diệp Cẩm Văn, lảo đảo đi tới, nói: “Ngươi nói ai uống say? Ta ngàn chén không say!”

Diệp Cẩm Văn: “……”

Diệp Phàm khiêng lá cờ, đoạt lấy ngọc giản trên tay Hoàng Chấn Nham, đảo qua một vòng, sắc mặt khinh thường nói: “Đều là một ít vấn đề nhược trí, hoàn toàn không có chút hàm lượng kỹ thuật nào, thua xa Lâu Nguyệt Hoa, trong tông môn đều là một đám ngu xuẩn, nhân vật tuyệt thế thiên tài như ta biết đi tìm ai để giao lưu đan thuật đây!”

Hoàng Chấn Nham cười khan: “Là chúng ta sai, nhị thái tử, Lâu Nguyệt Hoa là ai?”

Diệp Phàm nhún vai: “Cũng không phải ai, một đan sư Thiên cấp sơ giai mà thôi.”

Hoàng Chấn Nham: “……” Thì ra là đan sư Thiên cấp sơ giai, lấy trình độ của mấy người bọn họ, làm sao có thể so với đan sư Thiên cấp sơ giai được chứ.

Diệp Cẩm Văn đảo đảo mắt, thầm nghĩ: Đan sư Thiên cấp a! Nói không chừng có thể mời chào một chút, tuy rằng đan thuật của nhị ca đã đủ xuất sắc, nhưng có môn phái nào lại ngại có nhiều đan sư Thiên cấp đâu.

Sau khi Diệp Phàm trở về, Diệp Cẩm Văn liền hỏi rõ ràng vị trí của Truyền Tống Trận, trộm phong bế nơi đó lại, chỉ cần có người từ Đông Đại Lục truyền tống tới, Diệp Cẩm Văn liền có thể được nhắc nhở.

Nhị ca từng nói hắn nổi tiếng khắp Đông Đại Lục, nếu người từ Đông Đại Lục truyền tống qua là bằng hữu của nhị ca, nói không chừng có thể mời chào người nọ vào tông môn.

Diệp Phàm tùy ý khắc đáp án vào trong ngọc giản, ném qua cho Hoàng Chấn Nham.

“Đây, đều giải rồi.” Diệp Phàm nói.

Diệp Cẩm Văn nhìn tướng đi như vịt của Diệp Phàm, cau mày lại, truyền âm cho Hoàng Chấn Nham: “Kiểm tra trước một chút rồi hẵng truyền ra ngoài.”

Hoàng Chấn Nham gật đầu: “Vâng.”

Diệp Cẩm Văn thầm nghĩ: Nhị ca say khướt như vậy, cũng không biết đã viết cái gì vào trong đó, nếu viết loạn một hơi, làm người khác hiểu lầm liền không tốt.

……

Hoàng Chấn Nham vừa xuống núi liền bị một chúng đan tu vây quanh lại.

“Đường chủ, hỏi chưa?”

“Đường chủ, thế nào?”

Hoàng Chấn Nham còn chưa kịp kiểm tra nội dung bên trong ngọc giản liền bị mấy đan sư đọat mất.

“Đường chủ, trong này viết, thời điểm luyện chế Dung Hồn Đan có thể xoay tròn linh hồn lực, linh hồn lực phải xoay tròn thế nào? Linh hồn lực có thể xoay tròn sao?”

Hoàng Chấn Nham: “……” Vấn đề này hắn cũng không biết a! Hắn quả nhiên vẫn nên chờ Diệp Phàm tỉnh rượu rồi mới hỏi.

“Linh hồn lực có thể xoay tròn, ta từng nhìn thấy linh hồn lực của nhị thái tử xoay tròn.” Một đan sư nói.

“Cái này hình như đề cập tới hồn luyện chi thuật, đối với chúng ta mà nói quá khó khăn.”

……

Mấy đan sư nhìn ngọc giản, bắt đầu thảo luận kịch liệt lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play