Diệp Phàm đi tới trước cửa một kho chuyên để hàng hóa, mấy tu sĩ đang phân nhặt linh cốt của hải thú.
Diệp Phàm cầm lấy mấy cây linh cốt kiểm tra, theo bản năng nói: “Phẩm tướng không tồi!”
“Đây là linh cốt của Bạch Tầm Thú, nghe nói rất thích hợp dùng để luyện chế trận kỳ.” Lục Hãn đi tới bên người Diệp Phàm nói.
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng là như thế.”
“Những thứ này ta đều muốn, dùng đan dược hay linh thạch trả tiền.” Diệp Phàm tùy tiện hỏi.
“Không cần, không cần, những thứ này là dùng để khen thưởng cho tu sĩ, lúc trước Diệp đan sư nâng cấp trận pháp hộ thành, đã có một vạn tích phân.” Một tu sĩ phụ trách đáp.
Diệp Phàm gật đầu: “À, đúng, ta đúng là có cái tích phân gì đó kia, tích phân còn có thể dùng như vậy sao!”
Diệp Phàm lấy ra lệnh bài trên người, dò hỏi: “Cái này phải dùng thế nào!”
“Diệp đan sư chọn đồ mà ngài muốn lấy, sau đó tính toán khấu trừ tích phân tương ứng là được.” Tu sĩ phụ trách vội vàng đáp.
“Ta có 25000 tích phân, vậy có nhiều không?” Diệp Phàm hỏi.
Viên Nghĩa cười cười: “Đương nhiên là nhiều.”
Trong lòng Viên Nghĩa thầm nghĩ, lệnh bài tích phân hoạt động tự động, sau khi giết một đầu hải thú Nguyên Anh kỳ mới cộng thêm được một vạn tích phân, Diệp Phàm có nhiều tích phân như vậy, thật sự làm cho người ta phải sợ hãi, Viên Nghĩa nhìn về phía Lục Hãn, Lục Hãn tiền bối hình như cũng mới chỉ có 8000 tích phân.
Toàn bộ Thiên Hải Thành chỉ sợ có mỗi Diệp Khải Hiền là có nhiều tích phân hơn Diệp Phàm, huynh đệ Diệp gia, ai cũng không phải người dễ chọc!
“Diệp đan sư thu thập tài liệu là muốn luyện chế trận kỳ sao?” Viên Nghĩa hỏi.
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy.”
“Diệp đan sư không vẽ phù?” Viên Nghĩa thầm nghĩ: Trình độ phù chú của Diệp Phàm hình như cũng không thấp, thời điểm Diệp Phàm mới bắt đầu bán phù ở Thiên Hải Thành, một ít tu sĩ vì muốn bám víu quan hệ với Diệp Phàm mới tới tìm Diệp Phàm mua phù, chờ phát hiện phù chú không tệ, người mua liền càng nhiều.
Diệp Phàm lắc đầu: “Thời gian này không rảnh.”
Lục Hãn khâm phục nói: “Phù chú mà Diệp đan sư họa rất được các tu sĩ Kim Đan săn đón a!”
Diệp Phàm gật đầu: “Đó là đương nhiên rồi, phú chú ta họa chất lượng tốt mà!”
“Diệp đan sư biết thật nhiều thứ, đan thuật, trận pháp thuật của ngươi đều đạt tới trình độ Thiên cấp, phù thuật không phải là cũng tới rồi đi?” Lục Hãn hỏi.
Diệp Phàm gật đầu: “Tự nhiên là có.”
Lục Hãn nhìn Diệp Phàm: “Thật lợi hại, ngươi rốt cuộc làm sao làm được?”
Diệp Phàm: “Trời cao cho ta trí tuệ vô thượng, ta đương nhiên phải dùng nó tới làm một ít chuyện mà người bình thường không làm được, không cô phụ danh xưng thiên tài của ta!”
Lục Hãn: “……”
Diệp Phàm chờ ở tòa nhà hình tháp năm ngày mới thấy Diệp Khải Hiền phong trần mệt mỏi trở về.
“Đại ca, ngươi chạy đi đâu vậy?” Diệp Phàm nhìn Diệp Khải Hiền hỏi.
“Ta đi tìm ngươi, nửa đường bị lạc.” Diệp Khải Hiền nói.
Diệp Phàm: “…… Đại ca, ngươi không cần lo lắng cho ta như vậy.”
Diệp Khải Hiền cười cười: “Ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng ai bảo ngươi là đệ đệ của ta đâu.”
Hai người ở lại trong thành một tháng, thấy thời kỳ hung mãnh nhất của hải thú triều đã qua, ở lại Thiên Hải Thành cũng không giúp được gì, Diệp Khải Hiền liền mang theo Diệp Phàm trở về tông môn.
“Đại ca, liên minh bên kia khấu trừ ba phần khen thưởng của ngươi!” Diệp Phàm nhìn ngọc giản trên tay nói.
Diệp Khải Hiền thần sắc nhàn nhạt: “Khấu trừ thì khấu trừ, cũng không có gì ghê gớm, đó đều là vật ngoài thân.”
Diệp Phàm nhìn Diệp Khải Hiền: “Ba phần khen thưởng đúng là không đáng cái gì, nhưng đại ca, ngươi không cần phải đánh Nguyên Nhu.”
“Nữ nhân kia không phải thứ gì tốt, nàng khẳng định là cố ý, nếu không phải hiện tại đang trong thời kỳ đặc thù, ta liền trực tiếp làm thịt nàng.” Diệp Khải Hiền lạnh lùng nói.
Diệp Phàm chống cằm: “Đúng là cũng có khả năng này.”
Trước mặt Thất Đầu Xà, tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ bình thường căn bản không phải là đối thủ, kỳ thật Diệp Phàm không quá để chuyện này ở trong lòng, nhưng sau đó, mấy tu sĩ của Hỏa Luyện Đường đặc biệt tới tìm Diệp Phàm giải thích, nói bọn họ rõ ràng đã báo cáo lại yêu thú là Thất Đầu Xà, hơn nữa trong ngọc giản truyền tin cũng thỉnh cầu phái một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ hoặc là Nguyên Anh hậu kỳ tới.
Diệp Khải Hiền nhìn Diệp Phàm: “Ta nghe nói trên tay ngươi có một cái tháp?”
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy, ta tìm được ở Đông Đại Lục.”
Diệp Khải Hiền khá là kinh ngạc: “Mọi người đều nói Đông Đại Lục là nơi man di, không ngờ lại còn có không ít thứ tốt.”
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy, nhưng Đan Tháp vốn là đồ vật của Trung Đại Lục, bị người ta đưa tới Đông Đại Lục mà thôi.”
“Ngươi vừa nói như vậy, ta mới nhớ ra, Tiên Đan Môn ở Trung Đại Lục hình như đang tìm thứ này.” Diệp Khải Hiền nói.
Diệp Phàm gật đầu: “Chính là nó, dựa theo môn quy của Tiên Đan Môn, người thu phục Đan Tháp liền có thể lên làm môn chủ Tiên Đan Môn, nói không chừng tương lai tới Trung Đại Lục, ta còn có thể vớt được một cái chức môn chủ, thật là phong quang vô hạn.”
Ngao Tiểu No nằm trên vai Diệp Phàm cười đánh ngã.
Ngao Tiểu No cười hì hì đáp: “Ngươi còn muốn làm môn chủ, để ta nói cho ngươi đi, lấy trình độ gà mờ này của ngươi, tới Trung Đại Lục rồi liền bị giết người đoạt bảo.”
Diệp Phàm: “……”
Diệp Phàm vừa định cãi lý với Ngao Tiểu No, ngọc giản đưa tin đột ngột kêu ong ong lên.
Diệp Khải Hiền nhìn Diệp Phàm: “Làm sao vậy?”
“Là Hoàng trưởng lão, hỏi ta khi nào về tông môn, nói là nhân thủ trong tông môn không đủ, tiền tuyến lại yêu cầu quá nhiều đan dược, muốn tìm ta trở về luyện đan” Diệp Phàm nói.
Diệp Khải Hiền không vui cau mày lại: “Nhị đệ, ngươi đã vất vả như vậy, mấy tên đó còn muốn nghĩ hết biện pháp sai phái ngươi.”
Diệp Phàm thong dong nói: “Luyện chế một ít đan dược Linh cấp mà thôi, chuyện nhỏ, lại nói tiếp, sao ta lại cảm thấy đan sư trong tông môn có hơi ít!”
Diệp Khải Hiền nhíu mày: “Đúng là có hơi ít, kỳ thật nguyên bản không ít như vậy, nhưng đan sư bị các thế lực khác đào đi rồi.”
“Đào đi?” Diệp Phàm nhíu mày hỏi.
Diệp Khải Hiền gật đầu: “Đan sư ở đại lục Thương Huyền đều lấy đan sư của Đan Cốc làm chuẩn, mấy năm trước, quan hệ của Đan Cốc cùng Bích Vân Tông chúng ta không tốt lắm, rất nhiều đan sư đều cảm thấy ở lại Bích Vân Tông không có tiền đồ, liền rời đi.”
Diệp Phàm gật đầu, “À” một tiếng, “Ta đã nói mà, lần này trở về, có mấy đan sư Linh cấp đều không thấy đâu, thì ra là đi ăn máng khác, ánh mắt của bọn họ đúng là chẳng ra gì!”
Diệp Khải Hiền gật đầu: “Đúng vậy! Hoàng trưởng lão nói cho ta, gần đây có mấy đan sư muốn trở lại, nhưng đều bị Cẩm Văn đuổi đi rồi.”
Diệp Phàm gật đầu: “Cẩm Văn làm đúng, mấy cái tên ở thời khắc mấu chốt lại lặn mất đó không thể cần nữa, hoàn toàn không có chút cảm giác vinh dự về tông môn nào cả ……”
Diệp Khải Hiền nhàn nhạt gật đầu: “Nói không sai.”
Diệp Phàm vuốt cằm: “Nhưng đan sư trong tông môn vẫn luôn ít như vậy cũng không được, tìm thời gian, ta lên lớp cho đám người kia một chút đi, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu liền xem chính bọn họ.”
Diệp Khải Hiền: “Như vậy cũng được.”
……
Diệp Phàm vừa trở về tông môn liền được các tu sĩ hoan nghênh nhiệt liệt.
Những chuyện Diệp Phàm làm ở Thiên Hải Thành hiển nhiên đã truyền lưu về Bích Vân Tông, các tu sĩ của Bích Vân Tông tự nhiên đều cảm thấy có chung vinh dự.
“Nhị thái tử, ngài rốt cuộc cũng đã trở lại.” Hoàng Chấn Nham tràn đầy kích động nói.
Diệp Phàm gật đầu: “Ừm!”
“Nhị thái tử, những chuyện ngài đã làm ở bên ngoài ta đều nghe nói tới, ngài thật sự là quá ghê gớm!” Hoàng Chấn Nham nói.
Diệp Phàm gật đầu: “Đó là đương nhiên, ta tựa như vầng thái dương, tới nơi nào cũng có thể phát quang phát lượng.”
Hoàng Chấn Nham cười khan: “Đương nhiên, đương nhiên, ngài quang mang vạn trượng, có thể chiếu rọi tới Đan Đường chúng ta một chút không?”
Diệp Phàm xoa xoa cằm: “Cũng có thể, trong tông môn chúng ta hiện tại có bao nhiêu đan sư Linh cấp, bao nhiêu đan sư Huyền cấp?”
Hoàng Chấn Nham xấu hổ nói: “Bích Vân Tông dù sao cũng là môn phái kiếm tu, bên trong tông môn chút yếu luyện kiếm, đan thuật chỉ là phụ trợ.”
Diệp Phàm gật đầu: “Như vậy đi, ngươi triệu tập mọi người tới, mấy ngày này ta sẽ luyện chế một lượng lớn đan dược Linh cấp, Huyền cấp, bọn họ có thể ở bên cạnh quan sát, lĩnh ngộ được bao nhiêu liền xem các ngươi.”
Hoàng Chấn Nham vội vàng nói: “Tốt, tốt.”
Hoàng Chấn Nham hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Có thể ở khoảng cách gần quan sát đan sư Thiên cấp luyện đan, khẳng định là có trợ giúp không nhỏ với đan thuật, nói không chừng trong mấy đan sư Huyền cấp có thể sẽ trở thành đan sư Linh cấp, nếu tông môn có thể ra mấy đan sư Linh cấp, vậy cũng là một chuyện không tồi.
……
Chuyện Diệp Phàm muốn làm mẫu luyện đan rất nhanh liền truyền khắp tông môn, các đan sư trong tông môn đều kích động muốn nhảy dựng.
Vì để các tu sĩ trong tông môn đều thấy rõ ràng, Diệp Phàm lựa chọn luyện đan ở trên đài cao giữa quảng trưởng trong tông môn.
Sáng sớm, trên quảng trường đã tụ tập mấy trăm luyện đan sư, tất cả đan sư trong tông môn đều tới.
Một chúng đan sư tràn đầy nóng bỏng nhìn đài cao giữa quảng trưởng.
Diệp Phàm đáp xuống đài cao, không nói thêm lời gì vô nghĩa liền bắt đầu luyện đan.
Diệp Phàm liên tục luyện chế các loại đan dược, Diệp Phàm là đan sư Thiên cấp, luyện chế đan dược Huyền cấp, Linh cấp đối với Diệp Phàm mà nói hoàn toàn không có chút lực khiêu chiến nào, vì để các tu sĩ dưới quảng trường thấy rõ, Diệp Phàm chỉ có thể thả chậm tốc độ luyện đan, luyện chế từng bước một.
Vương Tổ An huyền phù giữa không trung, nhìn về phía đài cao, ánh mắt lộ ra tán thưởng.
“Hiện tại nhị thiếu gia thật là lóa mắt!” Chuyện Diệp Phàm giết Thất Đầu Xà vừa truyền về tông môn, Vương Tổ An liền bị dọa cho chấn kinh.
Có Diệp Khải Hiền châu ngọc ở trước, các tu sĩ cấp thấp trong tông môn không biết Thất Đầu Xà lợi hại cỡ nào, đối với chuyện Diệp Phàm giết Thất Đầu Xà cũng không có bao nhiêu khiếp sợ, chỉ cảm thấy có huynh tất có đệ, Diệp Phàm cũng lợi hại giống như Diệp Khải Hiền.
Sắc mặt Đinh Nguyên Khôi một hồi xanh một hồi trắng, Diệp Phàm rất hào phóng với người thân cận, đối với Vương Tổ An tuy rằng kém một chút nhưng cũng coi như là cung kính, thời điểm Vương Tổ An đi mua đan dược, Diệp Phàm vẫn có thể cho một cái giá hữu nghị, đối với hắn liền không được, cứ việc công mà xử theo phép công.
Đáng tiếc năm đó hắn có mắt không tròng! Vô duyên vô cớ đắc tội Diệp Phàm, làm cho hiện tại cũng không có ai đồng tình hắn.
Vương Tổ An cười cười nhìn Đinh Nguyên Khôi: “Lão Đinh a, sắc mặt không cần khó coi như vậy, ngươi cũng không phải là không biết tính tình của nhị thái tử, nghe gió liền là mưa, tới nhanh đi cũng nhanh, ngươi đi đưa một phần lễ vật nhận lỗi, hắn tự nhiên cái gì cũng sẽ quên.”
Đinh Nguyên Khôi xấu hổ cười cười: “Hy vọng như thế đi.”
Một chúng đan sư như si như say nhìn Diệp Phàm, có mấy đan sư nhìn Diệp Phàm luyện đan, đương trường liền ngộ đạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT