Dịch: Naomi

“Thế rốt cuộc cậu vẫn bắt tay với anh ta à?

“Hết cách mà,” Dư Thanh khẽ thở dài, “Ai bảo người ta là Diệp tổng nhỏ của Giải trí Thiên Hành cơ chứ?”

Lăn lộn trong cái ngành này bao nhiêu năm nay, cô đã không còn là đứa thơ ngây chẳng biết gì, cầm micro cũng run rẩy kia nữa, điều đáng được ăn mừng đó là thời gian và sự trưởng thành không khiến cô trở nên lõi đời, trong cô vẫn giữ được trái tim như thủa ban đầu.

Mai Nhiễm nhớ tới điều gì đó, im lặng một lát rồi mới khẽ hỏi, “Thanh Thanh, lúc… cậu và anh ta bắt tay có cảm giác kì lạ gì không?”

“Có thể có cái cảm giác gì chứ?” Dư Thanh nói, “Mình cảm thấy giống như đang nắm một cái giò heo ý.”

Bỗng nhiên trong đầu Mai Nhiễm xuất hiện hình ảnh người đàn ông béo lùn, cả người toàn thịt khiến cô nghẹn họng.

Cũng đúng, đối tượng khác nhau nên không thể so sánh như vậy được.

Từ trước tới nay chẳng có chuyện gì là cô không tâm sự với Dư Thanh vậy nên cô cũng không định giấu, “Gần đây mình tiếp xúc với một bệnh nhân, lúc giúp anh ta mát xa hình như có một cảm giác kì lạ… giống như cả người bị điện giật ấy, tim đập dữ dội không khống chế nổi luôn, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt anh ta nữa.”

“Ối dời ơi!” Dư Thanh hết lên kinh hãi, “Cậu đang có chuyện hả?”

“Nói nhanh, nói nhanh!”

Mai Nhiễm bị phản ứng quá khích của cô nàng làm cô ngơ ngác không hiểu, mờ mịt nói, “Nói cái gì?”

“Đương nhiên là người đàn ông khiến cậu bị điện giật chứ còn gì nữa!”

“Thật ra mình và anh ta cũng chẳng quen thân lắm,” Mai Nhiễm ngập ngừng, “Có thể bởi vì…”

“Hí hí hí, hình như mình ngửi thấy mùi vị mùa xuân đang đâu đây rồi!” Dư Thanh cười gian, “Đúng rồi, anh ta có đẹp trai hông?”

“Nói như nào nhỉ,” Mai Nhiễm nghĩ ngợi, “Mình cảm thấy cái từ này không đủ để miêu tả.”

“Chậc chậc, người yêu trong mắt hóa Tây Thi à nha.”

Đúng là càng nói càng xa. Mai Nhiễm nhanh chóng ngưng đề tài này lại, “Mình còn có bệnh nhân, không nói với cậu nữa. Thi cố lên nha!”

Tâm trạng Dư Thanh mới tốt lên được một chút lại tụt hết cảm xúc chỉ vì bốn chữ cuối cùng của cô, do không lâu trước đó Diệp Khởi Hàn cũng đã nói câu nói như vậy với cô, nhưng không hiểu tại sao, câu nói này thật ra là có ý “châm biếm” nhiều hơn.

Một người không thiếu tiền bị người ta ném chi phiếu vào mặt, mặt mũi mất sạch thì còn vui vẻ cư xử với người ném chi phiếu hay sao? Huống hồ tin tức cô nghe ngóng được người đàn ông này căn bản không đơn giản như những gì anh ta biểu hiện bên ngoài.

Nếu không thì sao Diệp tổng có ba đứa con với hai người vợ trước và một người vợ hiện tại lại cứ chọn anh ta là người kế nghiệp của Giải trí Thiên Hành cơ chứ?

Từ xưa tới nay Dư Thanh không có hứng thú với những bí mật của giới nhà giàu, tuy nhiên vẫn bị những quan hệ loạn cào cào này làm cho khó chịu, cô xoa mi tâm rồi chuẩn bị đi nghỉ ngơi một lát, buổi tối còn phải xuất hiện ở một hoạt động.

Sức khỏe của cô không tốt lắm, sau khi làm xong phẫu thuật vẫn dựa vào thuốc Bắc để điều dưỡng thân thể, lại cộng thêm áp lực của The Best Chinese Singer nên gần đây càng không chịu nổi nữa.

Trang Mộng đều thấy hết cả, nóng lòng nóng dạ hỏi chuyên gia dinh dưỡng đặc chế một biểu đồ đồ ăn vừa phong phú vừa cân đối, ngày ba bữa đích thân giám sát Dư Thanh ăn uống.

Trừ chuyện đó ra thì những hoạt động tập luyện thường ngày bắt đầu dần gia tăng cường độ.

Hôm nay vừa sáng sớm Dư Thanh đã bị chuông gọi hồn của cô nàng quấy nhiễu, “Cưng à bây giờ là sáu giờ sáng, kết hoạch tập luyện của em hôm nay là…”

“Tút tút tút.”

Dư Thanh lại ngã vật ra giường nướng thêm chục phút nữa rồi mới lăn từ đầu giường tới cuối giường đấu tranh một lúc lâu mới chịu dậy tắm rửa.

Sức khỏe vốn quý của cách mạng, mất đi nó thì đồng nghĩa mất đi tất cả, đạo lý này cô đã được đích thân lĩnh ngộ.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Dư Thanh được lái xe đưa tới một câu lạc bộ tư nhân tập gym một tiếng rưỡi, cô mệt đến độ lưng không thẳng lên nổi.

Sau khi tắm xong để gột sạch mồ hôi dớp dính, cô đứng trên ban công ngắm phong cảnh phía xa, vừa mới mở nắp chai nước khoáng thì sau lưng liền vang lên giọng nói của một người đàn ông, “Cô Dư thật là hăng hái.”

Dư Thanh nhíu mày quay lại nhìn, Diệp Khởi Hàn rạng ngời như ánh mặt trời đang đi về phía cô, cô nặn ra một nụ cười, “Diệp tổng.”

Trong lòng lại thầm nghĩ: “Sao đi đến đâu cũng gặp phải người này thế? Đúng là… âm hồn bất tán mà!”

Trong lúc phân tâm thì Diệp Khởi Hàn đã đi đến bên cạnh cô cùng đứng sóng vai, Dư Thanh thản nhiên nhích sang bên cạnh một bước.

“Tình cờ quá,” Diệp Khởi Hàn nghiêng đầu nhìn cô, “Không ngờ sẽ gặp cô ở đây, mới tập xong à?”

Lúc này Dư Thanh mới phát hiện ra tóc anh ta ướt, trên người vẫn mặc áo choàng tắm của câu lạc bộ giống cô, nhìn giống y như đồ đôi, quả thực là xấu hổ.

Người đàn ông này rõ ràng đã phát hiện ra điều này từ sớm, vuốt cằm cười càng tươi hơn.

Dư Thanh hắt xì, cái này không phải giả vờ, cô mới ốm dậy nên rất mẫn cảm với mọi thứ xung quanh, câu lạc bộ này non xanh nước biếc, lúc này đây khu vực núi còn bị che phủ bởi một màn mây mờ.

Cô xoa mũi, câu nói “Tôi đi trước nhé” vẫn chưa kịp nói ra miệng thì Diệp Khởi Hàn đã nói, “Nếu đã có duyên như vậy thì chúng ta cùng đi ăn sáng đi.”

Anh ta làm ra vẻ quý ông, “Không biết cô Dư có đồng ý thưởng Diệp mỗ cái vinh dự này không?”

“Ha, ha…” Dư Thanh cười yếu ớt, nhưng bản lĩnh cũng không thua kém, “Diệp tổng đã nhiệt tình như vậy thì đương nhiên bằng lòng rồi.”

Bữa sáng rất phong phú, phần lớn đều là khẩu vị cô thích, nếu như không phải ngồi đối diện một người cô không ưa cho lắm…

Diệp Khởi Hàn vẫn không có động tĩnh gì mà chỉ uống mấy ngụm trà, từ đầu đến cuối không hề thấy động đũa, Dư Thanh hiếu kì hỏi, “Sao anh không ăn?”

Anh ta nhìn thẳng cô rồi chậm rãi mở miệng, “Ngắm người đẹp nên no rồi.”

Dư Thanh suýt chút nữa bị lời nói của anh ta khiến cho phun đồ ăn trong miệng ra, tuy nhiên nghĩ tới anh ta bị cô phun đầy vỏ bánh chẻo và nhân vào mặt, cảnh tượng đó quả thực càng nghĩ càng buồn cười.

Cô cố gắng giữ nghiêm túc, bình tĩnh đặt đũa xuống, “Ngại quá… hình như tôi ăn nhiều quá.”

Ồ, cô đang phản kích câu nói “Ngắm người đẹp nên no” ban nãy của anh sao? Bởi vì anh không đẹp nên sự nhiệt tình và lực chú ý của cô đều đặt vào đồ ăn trước mặt?

Cô gái này quả thực quá hay ho.

Anh nên biết điều này từ sớm, từ lần đầu tiên gặp anh đã đã nên biết điều này rồi, cô không giống với những người phụ nữ anh gặp trước đây, cô có móng vuốt, cho dù đối phương là anh thì cũng không do dự mà khoe ra.

Không ngờ rằng nó lại khiến trái tim của anh ngứa ngáy.

Bầu không khí có phần ám muội bị cô xua tan thành công, Dư Thanh thầm cho mình một like rồi càng thêm nỗ lực cúi đầu ăn uống.

Diệp Khởi Hàn mặt không biến sắc ngồi ngắm cô ăn, thỉnh thoảng còn bồi thêm, “Thích thì ăn nhiều một chút.”

Bữa ăn sáng này quả thực là thỏa lòng thỏa dạ, Dư Thanh còn không kìm được mà ngân nga hát.

“Tâm tình tốt thế sao?” Một giọng nói khe khẽ truyền tới.

Không phải đi thanh toán sao? Sao quay lại nhanh thế?

Dư Thanh phản ứng rất nhanh, “Đây là bài hát tôi sẽ thi ở tập sau, đặc biệt mời người ta biên khúc lại nữa cho nên vẫn chưa thuần thục lắm.”

“Thì ra là thế.” Anh ta gật đầu.

Dư Thanh thở phào. Nói chuyện với người thông minh đúng thật là thoải mái, vì vậy cô đã “từ chối” rõ ràng như thế anh ta chắc cũng có thể lĩnh hội được chứ nhỉ?

Những người đàn ông có gia thế giống như anh ta đây có ai là thật lòng trong tình yêu? Cô cũng không phải là trang giấy trắng, sao lại không nhìn ra anh ta đang có mục đích gì cơ chứ, đáng tiếc quá, Dư Thanh cô chơi không nổi trò chơi nam nữ này.

Nếu như đã định trước là không có kết quả thì hà tất để nó bắt đầu, chẳng phải là lãng phí thời gian của đôi bên sao?

“Tôi đã xem tập trước rồi, nói thật cô là người đứng thứ nhất trong lòng tôi.”

Vẻ mặt của anh ta rất nghiêm túc, giống như không phải là lời khen ngợi nhất thời nghĩ ra mà là xuất phát từ sự thật lòng. Dư Thanh bị đôi mắt trong vắt của anh làm giao động một chút, trong một thoáng đầu óc trống rỗng, anh ta mới nói cái gì ấy nhỉ?

Thế mà nhớ không nổi. Người đàn ông này có thuật cấm sao?

Dư Thanh hơi mất tự nhiên nên đành ho nhẹ, nhìn thời gian cố làm ra vẻ kinh ngạc, “Muộn thế này rồi á? Tôi phải đi rồi, lái xe vẫn còn đang đợi ở bên ngoài.”

“Được,” Anh ta cười nho nhã nhưng trong đáy mắt lại có một sự nham hiểm khó mà thấy được, “Thế thì lần sau gặp nhé.”

“… Tạm biệt.”

Dư Thanh đánh thắng trận, như trút được gánh nặng ngồi vào trong xe, rồi về đến nhà ngủ một giấc ngon lành. Điều mà cô không ngờ tới đó là, lần gặp mặt sau lại tới nhanh đến như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play