“Ba, mẹ còn chưa dậy sao?” Người bạn nhỏ Mai Cửu vùi đầu ở trong ngực ba mình, vừa dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, vừa hỏi.
“Ừ.” Mai Lương Giác đang cầm một cái lược chải tóc cho con gái, sau đó bện thành hai bím tóc, anh nở nụ cười, “Mẹ nói muốn nằm trên giường thêm một lát.”
Người bạn nhỏ hình như không cảm thấy lạ, “Mẹ là một heo lười lớn.” Tiếng Trung của cô bé nói không chuẩn lắm, một câu nói xen lẫn mấy từ tiếng Nga, để diễn đạt chính xác hơn, còn vung cánh tay nhỏ, vẽ một hình tròn rất lớn, “Heo lớn như vậy nè!”
Mai Lương Giác bật cười, hôn một cái lên gò má non mềm của con gái, ngón tay thon dài quấn dây chun vài vòng, cột chặt hai bím tóc.
“Ba.” Người bạn nhỏ nghiêng đầu sang, bàn tay nhỏ cầm hai cái kẹp tóc pha lê xinh xắn, lắc lư cánh tay của ba mình, “Còn phải cài cái này nữa.” Cô bé dễ thương nghiêng đầu đối diện với tấm gương cười một tiếng, “Đẹp quá!”
Mức độ tự luyến lớn như này, cũng không biết là di truyền từ ai, dù sao nghe người ta nói, hồi nhỏ anh rất nghiêm túc, đối với bề ngoài của mình cũng không tập trung quan tâm quá nhiều.
Kẹp xong kẹp tóc, cuối cùng cô bé cũng hài lòng, nhảy xuống từ trên đùi ba, xung phong, “Con đi gọi mẹ dậy.”
Mấy ngày nay Moscow liên tục có vài trận tuyết, rừng cây gần như bị bao phủ trắng xóa, len xẫn là những mảnh rừng do gió đã thổi rơi tuyết, khắp nơi là một mảnh trắng xóa, đơn điệu lại sạch sẽ.
Mai Lương Giác kéo con gái lại, nhìn đồng hồ, đoán chắc người trong phòng ngủ vẫn đang ngủ, cũng tại anh, giày vò cô hơi quá, tuy nhiên, thật sự khó có thể chống lại sự nhiệt tình của cô.
“Con yêu, để mẹ con ngủ thêm một lát.” Anh giúp con gái đi tất, “Không phải hôm qua dạy con học thuộc ghép vần tiếng Trung sao? Bây giờ thuộc được bao nhiêu rồi?”
Người bạn nhỏ trực tiếp dán sát mặt vào trong ngực anh, cọ xát lại cọ xát, “Ba, bữa sáng hôm nay chúng ta ăn gì ạ?”
Mai Lương Giác làm sao lại không nhìn ra tâm tư nhỏ của cô bé, cũng không nói ra, chỉ cưng chiều hỏi cô bé, “Con muốn ăn gì nào?”
Có điều, vẫn có phần đau đầu. Ở phương diện này, con gái thực sự rất y như mẹ, nhớ lại lúc trước, vì để vợ anh học tiếng Trung, không biết anh đã phải hao tốn bao nhiêu thời gian và tinh lực…
“Muốn ăn rất nhiều thứ ạ.” Người bạn nhỏ Mai Cửu bẻ ngón tay đếm, “Kaшa (cháo), bánh sừng bò, bánh kếp kẹp trứng gà…”
“Vậy bây giờ cục cưng học thuộc vài câu ghép vần đi, ba đi làm bữa sáng cho con, được không?” Người đàn ông hơn ba mươi tuổi dỗ con gái, giọng nói dịu dàng đến mức có thể chảy nước.
Người bạn nhỏ giương giương cái miệng nhỏ nhắn, “…Vâng ạ.” Buồn bực cầm lên cuốn sách ảnh nhỏ đầy màu sắc ở bên cạnh, lật xem.
Mai Lương Giác vuốt tóc cô bé rồi đứng dậy đi vào phòng bếp.
Nửa tiếng sau, anh bưng bữa sáng nóng hổi đi ra, bóng dáng nho nhỏ ở trong nhà ăn đã không ở đây nữa, đồ sách ghép vần vẫn mở ở trang đầu, anh để bữa sáng xuống, quen cửa quen nẻo đi vào phòng ngủ.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, trên giường hai mẹ con một lớn một nhỏ nằm sát nhau, ngủ say, tư thế ngủ quả thực giống nhau như đúc, anh cười một tiếng, ngồi xuống ở bên mép giường.
Tuyết ngoài phòng vẫn còn đang rơi, bữa sáng cũng dần dần nguội mất.
“Dậy đi.”
Mai Lương Giác cầm bàn tay cô thò ra khỏi chăn, vừa mềm vừa ấm, anh cúi người hôn lên trán cô một cái, “Tỉnh rồi?”
Triệu Du “Ừ” một tiếng, đang chuẩn bị ôm anh mới phát hiện trong ngực còn có một cô bé đang ngủ, cũng bởi vì động tác vừa rồi của cô, trong mũi phát ra tiếng “hừ hừ” hơi bất mãn, tay nhỏ chân nhỏ bắt đầu quấn chặt hơn, cô không khỏi mỉm cười một tiếng.
Thấy vậy, tay dài của Mai Lương Giác vươn tới, hai mẹ con cùng nhau nằm trong ngực anh, anh thuận tiện nằm lên trên giường, “Anh ngủ cùng hai mẹ con một lát.”
Sáng sớm này, cả phòng ấm áp, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng tuyết rơi.
Đợi đến khi bữa sáng hoàn toàn nguội ngắt, một nhà ba người mới bắt đầu có động tĩnh, từng người rửa mặt đâu vào đấy, Mai Lương Giác lại lần nữa hâm nóng bữa sáng, sau khi ăn xong, lại ngồi ở trước cửa sổ tết tóc cho hai mẹ con.
Lại nhắc tới kỹ năng này vẫn do vợ con rèn luyện ra được.
Anh vẫn nhớ cô mười bảy tuổi khi đó, ấn tượng sâu nhất là cặp mắt trong veo đó, khuôn mặt còn mang theo sự ngây thơ chưa hoàn toàn trưởng thành, lại còn học người ta trang điểm tô son, có điều, trái lại rất dễ nhìn.
Nhưng mái tóc vừa dài vừa đen như vậy, phần lớn thời gian đều để xõa, nếu không sẽ dùng dây buộc tóc tùy tiện buộc lên.
Lúc đó anh vẫn chỉ là giáo viên tiếng Trung của cô, danh không chính ngôn không thuận, cũng không tiện nói ra, chỉ là trong đầu cảm thấy, mái tóc đẹp như vậy bị cô đối đãi tùy ý như thế này, có phần phung phí cuối trời.
Sau này từ từ mới biết, mẹ cô mất sớm, ba cô một thân một mình nuôi cô khôn lớn, còn kinh doanh một quán rượu nhỏ làm ăn rất tốt, tự nhiên ở những phương diện này chăm sóc không quá chu toàn.
Sau này khi bọn họ ở bên nhau, tự nhiên liền đem mái tóc dài này tiếp nhận, sau khi sinh con gái, càng là…
“Ba.” Người bạn nhỏ lau miệng, “Ba kéo đau tóc của con rồi.”
Mai Lương Giác hồi phục tinh thần, “Xin lỗi con, ba sẽ chú ý hơn.”
Anh ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt dịu dàng của vợ, không cần nói gì cả, một chữ cũng không nói liền hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của đối phương.
Triệu Du cũng nhớ lại thời gian thầm mến ngọt ngào lại thấp thỏm kia, cô vừa gặp đã yêu giáo viên tiếng Trung của mình, trang điểm ăn diện, giữa mùa đông lạnh còn mặc váy đẹp, bản thân bị lạnh cóng gần chết, còn bị anh nói, sau đó không biết lén lút trốn trong chăn khóc bao nhiêu lần.
Tâm sự của thiếu nữ, không phải bản thân từng trải qua, sẽ có bao nhiêu người có thể hiểu? Có thể cho dù trong miệng không nói, người khác hơi để ý một chút, liếc mắt liền có thể dễ dàng nhìn ra, giấu cũng không giấu được.
Sau đó cô lấy dũng khí bày tỏ, không nghĩ tới anh lại giành trước đâm thủng lớp giấy kia, chứng thực giữa hai người nảy sinh tình cảm không rõ ràng, cũng không phải chỉ có một mình cô… đang động lòng.
“Loại chuyện bày tỏ này, hẳn là để đàn ông làm.”
Một đoạn thầm mến vốn cho rằng sẽ không bệnh mà chết, phải dùng dũng khí thấy chết không sờn mới có thể bày tỏ, có thể nhận được sự đồng ý của anh, đối với cô mà nói, có lẽ là chuyện tốt đẹp nhất trên đời này.
Giống như hầu hết nam nữ, yêu đương kết hôn sinh con, đi theo quỹ đạo sống của con người bình thường, nhưng bởi vì người đi cùng nhau cả đời là anh, cô liền cảm thấy hạnh phúc hơn rất nhiều người.
Nhớ lại kỷ niệm ngày xưa một chút.
Ánh mắt của bọn họ vẫn giằng co không ai nhường ai.
Người bạn nhỏ Mai Cửu nhìn thấy ba không có động tĩnh, môi trề lên sắp có thể treo cả cái bình, “Ba…”
Có chút tủi thân.
Sáng sớm ba ngủ với mẹ, buổi trưa ngủ với mẹ, buổi tối cũng ngủ với mẹ, mà cô bé thì sao, chỉ được nghe một câu chuyện trước khi đi ngủ, có điều mỗi lần đều nghe được một nửa — thanh âm của ba rất dễ nghe, nghe một hồi đã ngủ mất, hôm sau tỉnh dậy, trên giường nhỏ lại chỉ có một mình.
Cô bé thật sự rất muốn rất muốn có một em trai nhỏ chơi đùa với cô bé!
Vừa nghĩ như thế, trong lòng cô bé càng thêm tủi thân, “Ba, lúc nào con mới có em trai nhỏ?”
Mai Lương Giác cười nhìn vợ mình, “Ba đang cố gắng, rất nhanh thôi.”
“Rất nhanh là nhanh bao nhiêu?”
“Cái này.” Ánh mắt của Mai Lương Giác sâu sa, thẳng đến khi mặt của người bị anh chăm chú chậm rãi đỏ lên, anh mới cong môi cười một tiếng, “Chờ con học xong toàn bộ ghép vần tiếng Trung?”
Người bạn nhỏ Mai Cửu nhịn không được “òa” một tiếng nhào vào trong ngực mẹ.
Lời cuối sách
Nếu như bạn đang đọc dòng chữ này, HNC hi vọng đã mang lại cho bạn một thời gian giải trí có ích. Và cũng hi vọng bạn cảm nhận được tình yêu của HNC qua từng con chữ.
Vậy thì bạn còn ngại ngùng gì mà chưa nhanh tay vào fanpage Hội Nhiều Chữ, nhấn ‘thích’ và bình luận động viên tiếp lửa cho chúng tớ nhỉ?
Hi vọng, dù truyện có hay hay dở thì các bạn cũng sẽ yêu mến HNC nhiều thiệt nhiều nhé.
From HNC with love.
Admin HNC./.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT