Chương 114 Những cú đã Nơi ánh sáng chiếu vào có một vài cái hố đã được đào rất sâu, bên trong cũng bốc lên mùi hôi thối.

“Hố dành cho các người đã được đào xong rồi”

“Con mẹ nó muốn chết à! Giết chúng nó cho tao!” Kèm theo đó là tiếng hét của người đàn ông cường tráng bên cạnh Mã Nam Lăng.

Đột nhiên, một đoàn người xông về phía Lý Hàng và Lưu Đức Luân.

Ngay khi đám người đông đảo này lao về phía Lý Hàng và Lưu Đức Luân, trong bóng tối phía sau hai người có một nhóm người chầm chậm bước ra.

Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi lần lượt dẫn đầu hai đội, từ hai bên trái phải đi lên.

Họ như những con sói hung ác lao ra khỏi khu rừng nguyên sinh.

Mỗi người đều mang theo một sự hung dữ hoang dã.

Ngay sau trận đấu đó, Mã Nam Lăng lập tức bị thương.

Các thuộc hạ do Lý Hàng huấn luyện giống như những chiếc xe bọc thép lao về phía đám người này.

Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi lại giống như hai chiếc xe tăng, tiện tay đều có khả năng quật ngã một người.

Nắm đấm của họ lần lượt giáng xuống mặt đối phương.

Sống mũi xẹp xuống! Xương gãy vụn! Răng cũng bay!

Giống như chốn không người vậy.

Những nắm đấm, vô số nắm đấm cứ thế nện vào cơ thể của đám côn đồ An Hải.

La hét, hết tiếng than khóc này đến tiếng than khóc khác vang lên khắp công trường.

Chỉ thấy những cú đấm giáng xuống!

Chỉ nghe những âm thanh kêu la thảm thiết!

Đây đâu phải một cuộc chiến giữa các băng đảng, đây chính là một cuộc thảm sát!

Mã Nam Lăng sợ rồi.

Là ác bá hàng đầu của An Hải, vậy mà anh ta lại đang cảm thấy hoảng sợ.

Bởi vì anh ta thấy thuộc hạ của mình ngày càng ít đi.

Tốc độ giảm xuống giống như có người đang dùng liêm không ngừng cắt hẹ vậy!

Đúng, họ chính là hẹ!

Bọn họ còn đích thân dâng hẹ đến tận cửa cho Lý Hằng thu hoạch!

Trong vòng chưa đầy mười phút, không ai trong số hơn ba trăm người còn đứng vững.

Mặc dù Lý Nhị Ngưu và các đội viên ai cũng đều bị thương.

Mặc dù tất cả đều dính đầy máu của kẻ địch, nhưng không ai trong số họ ngã xuống.

Mỗi một người trong số họ đều tỏa ra một loại thú tính mà con người không thể cảm nhận được.

Đây là bầy sói ăn thịt người không nhả xương.

Còn Lý Hàng vẫn luôn đứng đó không động đậy, đây mới thực sự là vua sói!

Rốt cuộc Mã Nam Lăng cũng hiểu vì sao vừa rồi Lưu Đức Luân nói Lý Hàng là đại ca của mình!

Chỉ là bây giờ muốn đi thì cũng đã quá muộn!

Mã Nam Lăng như một cái cây trong sa mạc, trơ trọi đứng đó.

Xung quanh anh ta không còn một ai.

Hai chân anh ta run rẩy.

Hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Bởi vì bầy sói đã nhanh chóng bao vây lấy anh ta.

“Chúng… chúng mày đừng làm bậy, tao nói cho chúng mày biết, sau lưng tao vẫn còn người chống lưng!”

“Phía sau tao chính là người ở Kinh thành phía Bắc, nếu mày dám động vào tao, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”

“Mày cho rằng hô mưa gọi gió ở nơi nhỏ bé như Ninh Châu này có thể phô trương sức mạnh của mình ư?”

“Trong mắt những đại ca phương Bắc kia thì mày cũng chỉ là một con kiến mà thôi!”

Lý Hàng cử động!

Anh đi từng bước về phía Mã Nam Lăng.

“Để tôi tính món nợ này với anh”

“Người của anh chạy đến đây đánh công nhân của tôi”

“Trong số đó, người phụ trách công trình bị đánh nặng nhất, hiện đã phải nhập viện”

“Bác sĩ nói rằng anh ta phải ở lại bệnh viện để theo dõi ít nhất là ba ngày”

“Chi phí điều trị, thuốc men, tổn hại tinh thần, còn có chỉ phí không thể làm việc, tất cả cộng lại”

“Không nhiều đâu, tôi tính anh hai triệu”

Nghe thấy Lý Hàng đòi tiền, Mã Nam Lăng không khỏi thở dài nhẹ nhõm.

Anh nghĩ nếu Lý Hàng chỉ đòi tiền thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều rồi.

Hơn nữa, vừa nghe Lý Hàng chỉ đòi hai triệu, trong lòng Mã Nam Lăng không nhịn được mà cười khinh bỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play