Chương 113 Néi nhảm nhiều quá “Người đâu? Chết ở xó xỉnh nào rồi hả?”

Từ trong đám người truyền đến tiếng hét của một người đàn ông cao lớn.

Người đàn ông đang đứng bên cạnh Mã Nam Lăng.

Ánh mắt Mã Nam Lăng sắc bén nhìn chằm chảm mọi thứ trước mặt, anh ta dẫn người chậm rãi đi về phía Trước.

Lúc này, đèn phía trước đột nhiên bật sáng.

Một chùm sáng chiếu từ trên xuống dưới, vừa hay rọi xuống mặt đất.

Lý Hàng đang đứng trong ánh đèn.

Mã Nam Lăng thấy Lý Hàng chỉ có một người thì cười chế nhạo.

“Oắt con, đừng giả thần giả quỷ ở đó nữa, mau gọi đại ca Lưu Đức Luân của mày ra đây”

Lý Hàng không đáp, Mã Nam Lăng nói tiếp: “Lưu Đức Luân, tao là Mã Nam Lăng đến từ An Hải, hôm nay tao đến đây chỉ có hai việc”

“Thứ nhất, cứu những người anh em của tao. Thứ hai, đánh gãy tay chân của mày”

“Ninh Châu chỉ có nhiêu đây, mày có là con rùa rụt đầu thì lát nữa tao cũng sẽ lôi mày ra lột da rút gân.”

Hung dữ và độc đoán!

Đây chính là ác bá số một của An Hải!

Ngay khi Mã Nam Lăng vừa dứt lời, một nhóm người phía sau liền không ngừng la hét đòi chém đòi giết.

Mã Nam Lăng lập tức vung tay lên.

Lúc này, anh ta nhìn thấy Lưu Đức Luân từ xa đi tới, đứng sau lưng Lý Hàng quan sát.

“Lưu Đức Luân, mày đứng sau một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch là có ý gì?”

“Sao, không lẽ mày sợ à? Nếu sợ thì mau quỳ xuống cho tao: Lưu Đức Luân đứng sau lưng Lý Hàng, lạnh lùng nói: “Qủa nhiên Mã Nam Lăng mày ở An Hải này chỉ là một con chó hung ác chuyên cắn người”

“Nhưng trước mặt đại ca tao thì mày cũng chỉ là một con chó chỉ biết ngoe nguẩy cái đuôi mà thôi.”

“Con mẹ nó, mày muốn chết à!”

Đám anh em phía sau Mã Nam Lăng kích động.

Còn Mã Nam Lăng chỉ khẽ giơ tay lên, đám người sau lưng lập tức dừng lại.

Mã Nam Lăng cau mày nhìn Lưu Đức Luân.

“Mày vừa nói thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này là đại ca của mày?”

Lưu Đức Luân đang định đáp thì Lý Hàng mới nhàn nhạt lên tiếng: “Nói nhảm nhiều quá rồi đấy”

Lưu Đức Luân ngay lập tức ngậm miệng.

Đến lúc này Mã Nam Lăng mới để ý đến Lý Hàng: “Oắt con, mày vậy mà lại là đại ca của Lưu Đức Luân, vậy tao sẽ nói thật rõ cho mày biết, mau thả anh em tao ra.”

“Còn cả miếng đất hiện tại nữa, mau giao ra đây. Nếu không, ông đây sẽ đánh gãy chân tay khiến mày thành kẻ tàn phết”

Mã Nam Lăng lại nói tiếp: “Nhà họ Tô đã bán hết toàn bộ tài sản của tập đoàn Thái An cho tao rồi”

“Khu đất này cũng thuộc khu công nghiệp của Tập đoàn Thái An”

“Nếu mày biết điều thì lấy hợp đồng ra đây ngay”

“Nếu không thì, ha ha ha, nghe nói mày có một cô vợ rất xinh đẹp…”

Mã Nam Lăng chưa kịp nói xong thì Lý Hàng đột nhiên trừng mắt nhìn.

Ngay lúc Mã Nam Lăng và Lý Hàng nhìn nhau, Mã Nam Lăng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.

Gã là bá chủ của An Hải!

Vậy mà khi nhìn nhau với một thằng nhóc như Lý Hàng, tim gã liền trở nên yếu ớt!

Lưu Đức Luân bất ngờ võ tay.

Đột nhiên, một cột sáng xuất hiện ở vị trí cách tay phải Lý Hàng không xa.

Ở đó xuất hiện một hố đất.

Lúc này có một mùi hôi thối nồng nặc từ trong hố đất bốc lên.

Mã Nam Lăng cử hai đàn em đến kiểm tra.

Hai người đó vừa tới gần thì lập tức lùi lại, vừa ôm mũi vừa hét lớn.

“Đại ca! Cậu hai ở dưới đó, thối quá! Bọn chúng đã đổ hết phân xuống dưới đó!

Mã Nam Lăng chỉ vào Lý Hàng: “Oắt con, rốt cuộc mày muốn thế nào?”

Cuối cùng Lý Hàng cũng lên tiếng.

“Rất đơn giản, tôi sẽ đứng ở đây, nếu anh và đám người của anh có thể chạm vào bất kỳ chỗ nào trên cơ thể tôi thì tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của anh”

“Còn nếu các người không thể chạm vào…”

Vừa nói anh vừa búng tay một cái, bên cạnh liền sáng lên vài ngọn đèn nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play