Editor: Hari

"Hả?"

Hứa Thuận Kỳ theo hình tượng cún con chớp chớp mắt, có chút khó xử: "Wendy bé nhỏ tại sao lại nói như vậy......"

"Cậu không phải là yêu anh trai của mình hay sao?" Lâm Kiều mặt không đổi sắc hỏi lại.

...?

WTH??? Cái chuyện quái quỷ gì thế vậy.

"Tuy tôi cũng rất ngạc nhiên khi biết cốt truyện lại đi theo chiều hướng này, nhưng tôi nghĩ chắc hẳn là không sai đâu nhỉ." Cô nhẹ nhàng hạ mi mắt, "Có phải bây giờ cậu muốn giết người diệt khẩu hay không?"

"......" Hứa Thuận Kỳ mím môi, dựa một nửa người trên cửa, chớp chớp hàng lông mi: "Tại sao lại cho rằng là tôi?"

"Wendy là con gái của tôi, làm sao một người cha lại có thể hại chính con gái của mình chứ, cô đang sợ điều gì?" Cậu ta thở dài một hơi, rũ mắt: "Tôi là một đứa con riêng. Từ nhỏ mẹ tôi đã không thích tôi, thậm chí ngầm đồng ý để đám người hầu nói những lời nhục nhã tôi. Dần dần bọn họ càng lúc càng quá mức, thậm chí còn dám dùng kim đâm tôi, cha tôi tuy rằng biết hết mọi chuyện, nhưng ông ta hoàn toàn không quan tâm để ý đến tôi, chỉ có anh trai là người duy nhất đối xử tốt với tôi."

"Có phải cô nghe được lời đồn đại gì không? Nói tôi gián tiếp hại chết anh trai? Đúng là tôi muốn hồi sinh anh trai, nhưng mầm bệnh không phải do tôi phát tán." Cậu ngẩng đầu, chân thành đi về phía Lâm Kiều, "Dù thế nào, tôi đều hy vọng cô có thể tin tưởng tôi."

"Haiz, thảm như vậy à?" Lâm Kiều cúi đầu, lật lật quyển sách trong tay, sau đó, cô chỉ vào một trang trong sách, giương mắt hỏi: "Chỗ này viết là ý gì?"

"Chỗ nào?"

Lâm Kiều đưa sách cho cậu ta.

Trong nháy mắt khi cậu ta nhận lấy quyển sách, cậu ta đã ấn vào chiếc đồng hồ treo tường ngay cạnh giá sách, một cái lồng sắt lớn bỗng từ phía trên rơi xuống.

Cũng cùng lúc đó, Lâm Kiều dường như cũng ấn vào một chỗ nào đó, ở phía sau cô xuất hiện một cánh cửa nhỏ, một bàn tay kéo người cô vào trong.

Lâm Kiều gảy sợi tóc dính trên trán, có chút tức giận nhìn cánh tay kia. Sau đó, cô ngước mắt, mỉa mai nói: "Sao thế, xem diễn đủ rồi hả?"

Lục Chính Đông không nói gì.

"Để một mình tôi ở đó đối phó địch nhân, thế mà gọi là đồng đội à, anh đối với tôi như vậy thật nhẫn tâm a, Lục Chính Đông."

Mật thất này là trong lúc vô tình phát hiện được, bình thường, rất ít khi có kiểu mật thất trong mật thất như vậy. Nơi này cũng không giống như là một bộ phận của mật thất, mà giống như một không gian ban đầu được chọn nhưng cuối cùng lại không được sử dụng. Nó rất nhỏ, lại không được trang trí, tổ chương trình hiển nhiên cũng đã để sót nơi này, bởi vì trên tường hoàn toàn không gắn camera.

Lâm Kiều trước khi vào mật thất lần thứ hai đã gặp Lục Chính Đông, khi ấy anh đang từ nơi này đi ra, làm cô giật cả mình.

Đằng sau lưng truyền đến tiếng động.

Hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, Lâm Kiều đi theo vào nhìn một vòng, phát hiện đây là một không gian rất nhỏ. Cô suy tư một hồi, cảm thấy ở cùng một chỗ với người này càng có vẻ không an toàn, vì vậy lại lùi lại.

Chỉ là không nghĩ tới Lục Chính Đông ở phía sau xem diễn nửa ngày, không hề có một chút động tĩnh nào. Tên kia rõ ràng có ý đồ với Wendy, Lâm Kiều bình tĩnh nói chuyện với hắn, nhưng thực ra trong lòng không hề nắm chắc.

Nghĩ đến chuyện này, cô có chút không kiên nhẫn kéo kéo cổ áo, nơi này không gian quá nhỏ, hai người ở trong đây có chút chật chội, cô hơi dựa vào trên vách tường, đá đá giày Lục Chính Đông: "Này, sao không nói gì vậy? Anh không sợ bạn gái của anh bị bắt cóc mất sao?"

Bắt cóc?

Lục Chính Đông cười lạnh một tiếng.

"Hai người các cô nói chuyện hung phấn như vậy, tự dưng tôi xuất hiện không phải là làm mất hứng của hai người sao?"

"Anh nói gì vậy hả? Anh đừng có suốt ngày âm dương quái khí như vậy có được không?"

Lâm Kiều nâng người dậy, có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, cố ý nói: "Không biết có chỗ nào chọc tới vị công tử này, tiểu nữ ở đây xin bồi tội, mong rằng đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, xin cho tiểu nhân chút sắc mặt tốt đi, nha. Anh xem anh đi," Lâm Kiều vươn người lại gần, nhăn mũi lắc đầu: "Ngày nào cũng xị cái mặt ra, nhìn cũng phát chán."

"Vậy còn cô?" Lục Chính Đông đột ngột hỏi ngược lại một câu.

Lâm Kiều không hiểu gì, ngây ngốc "A" một tiếng: "Làm sao?"

Lục Chính Đông ngẩng cổ, đường cong quai hàm rõ ràng, anh nhấc tay cởi một chiếc cúc áo. Nơi này chật chội nhỏ hẹp, không khí lại không lưu thông, hô hấp khó khăn làm người không thoải mái. Anh hơi nheo mắt, cúi đầu nhìn Lâm Kiều. Cô dường như cũng do hoàn cảnh ở đây mà cảm thấy có một tia bực bội, hai má bất giác nổi lên một tầng đỏ ửng động lòng người.

Cô sao có thể không biết bản thân đang làm điều gì? Sắc đẹp là tài năng xuất sắc nhất của cô. Lục Chính Đông lạnh mặt nắm lấy cằm cô: "Hao hết tâm tư, tìm mọi cách câu dẫn tôi, cô nói thử xem cô có ý gì?"

Lâm Kiều chớp chớp mắt.

Ồ, câu dẫn.

Cô giơ ngón tay chọc chọc cánh môi dưới của anh, sau đó, hết sức làm càn mà chu môi lên.

Sắc mặt Lục Chính Đông trầm xuống, cánh tay đang nắm lấy cằm của cô chuyển thành giữ lấy gáy cô, hung hăng kéo người lại gần.

Khi hai cánh môi sắp chạm vào nhau, lại bị một bàn tay lạnh lẽo chắn ngang.

Trong mắt Lâm Kiều tràn đầy cảm xúc phức tạp, cô chậm rãi ngồi thẳng lên, lạnh lùng chất vấn: "... Lại là như vậy."

"Lại là như vậy, nụ hôn của hai năm trước, anh còn chưa cho tôi một lời giải thích đâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play