Editor: Hari

Thảm lông cừu phủ kín toàn bộ nền trong lâu đài, hoa hồng bằng kim loại được khảm trên cánh cửa phòng, dây mây uốn lượn, quấn lấy tay nắm cửa.

Không thể nghi ngờ, đây là một căn phòng tượng trưng cho thân phận cao quý của chủ nhân.

Mở cửa phòng ra, đập ngay vào mắt là bức rèm cửa dày nặng màu đỏ như máu, những đường trang trí màu lạnh, ở giữa phòng treo một cái đèm chùm thủy tinh cực lớn.

Có lẽ là do thủy tinh màu đen, cả căn phòng toát ra một loại cảm giác âm trầm. Công tước phu nhân sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, nhìn qua dường như bệnh khá nghiêm trọng.

Lâm Kiều:... Thật giống như mấy lâu đài ma cà rồng ở Trung Âu.

Khuôn mặt của công tước phu nhân như phủ một tầng sương lạnh, nằm trên giường, hơi ngước mắt, thấy người tới, bà ta dường như muốn chống khuỷu tay ngồi dậy, nhưng công tước vội vàng đỡ lấy, còn đắp lại chăn cho bà ta.

Vị bác sĩ trẻ bình tĩnh tiến tới, giả đò xem mạch cho công tước phu nhân. Tiếp theo, anh ta chậm rãi mở miệng.

"Nhiều năm trước, một quả phụ trẻ tuổi trong một thôn nhỏ trên đảo San Bia cũng từng đột nhiên mắc bệnh này, ban đầu triệu chứng bệnh cũng không có gì rõ ràng, cho nên cũng không gây ra chú ý. Đợi đến khi mọi người phát hiện ra và trở nên cảnh giác thì đã chậm."

"Căn bệnh này bắt đầu lây lan với một tốc độ chóng mặt trên khắp hòn đảo, vô số người đã chết vì căn bệnh này. Đúng lúc này, thần y xuất hiện."

"Ông ta nói cho mọi người trên đảo biết phương pháp chữa bệnh ——ngài công tước vĩ đại, phu nhân của ngài, bệnh trạng hoàn toàn giống với căn bệnh khi đó. Ta muốn..."



Sau khi rời khỏi phòng của công tước và công tước phu nhân, Lâm Kiều có chút mệt mỏi.

Cô ngáp một cái, ngữ khí uể oải: "Có vẻ như sẽ phải điều tra tương đối lâu."

"Anh cảm thấy bác sĩ nói có thật không?"

Lục Chính Đông: "Bối cảnh sẽ không xuất hiện mà không có mục đích."

Hai bên hành lang treo đủ loại tranh, Lâm Kiều không hiểu về nghệ thuật cho lắm, cô không phân biệt được những bức tranh này xuất hiện từ thời đại nào, là phong cách gì.

Nhưng lúc nói chuyện, bọn họ vừa lúc đi qua một bức tranh trông không có gì nổi bật. Bút pháp thô ráp, không ghi tên trường phái, giống như chỉ là một tác phẩm nghệ thuật tam lưu. Trong bức tranh là một người con trai trẻ tuổi, mặc trang phục cưỡi ngựa, dáng người ưu việt, điểm hấp dẫn người nhất chính là đôi mắt, cho dù được thể hiện bằng một bút pháp có chút kém, nhưng đôi mắt ấy vẫn cực kỳ quyến rũ, thu hút sự chú ý của người xem.

Lâm Kiều đứng lại nhìn bức tranh một lúc lâu, cô có chút cảm thán: "Người trong bức tranh này nhất định là một người cực kỳ ôn nhu." Bức tranh này chỉ thoáng phác hoạ chút hình dáng, nhìn không ra được thân phận là gì.

Khi cô quay đầu lại, đúng lúc đụng phải ngực Lục Chính Đông đang bước lại gần, tầm mắt hướng lên trên, Lục Chính Đông hơi chau mày, ánh mắt dừng lại thật lâu trên bức tranh. Lâm Kiều không nhịn được, hỏi: "Anh phát hiện ra điều gì sao?"

Lục Chính Đông cũng không giấu diếm: "Vừa rồi ở trong phòng của công tước nhìn thấy bức tranh có thủ pháp khá giống với bức tranh này."

"Là cùng một người vẽ sao? Có vẻ như công tước rất thích anh ta."

"Không rõ nữa."

Lâm Kiều chớp chớp mắt: "Lại nói, vừa rồi ở trong phòng của công tước tôi cũng phát hiện ra một thứ."

"Thứ gì?"

"Keo trong." Cô dừng một chút, "Lúc ấy không nghĩ ra, nhưng tôi cũng không rõ ràng lắm, vẽ loại tranh này cần dùng đến keo trong không? Nếu như không phải là họa sĩ khác, vậy những bức tranh này rất có thể là do chính công tước vẽ?"

Lục Chính Đông hơi suy tư: "Người vẽ tranh mặc dù vẽ không được tinh tế cho lắm, nhưng không khó nhận ra đằng sau là một trường đua ngựa tư nhân, kết hợp với cách ăn mặc của hắn, suy nghĩ theo phương hướng này có thể nhìn ra rất nhiều bất đồng. Người này hẳn là có thân phận cao quý, hơn nữa còn có mối quan hệ cá nhân không hề nhỏ với công tước. Tôi vừa có hỏi người hầu ở đây, cô ta nói, công tước trước đây có một anh trai."

"Anh trai?"

"Ừm." Lục Chính Đông nói, "Nhưng hơn hai mươi năm trước, anh trai của ông ta ngoài ý muốn đã tử vong."

"Cho nên anh suy đoán đây là anh trai của ông ta?"

"Có lẽ vậy."

Tình tiết của kịch bản tiến triển rất chặt chẽ, bởi vì đang là buổi tối, tổ chương trình cũng muốn tăng tốc độ phát triển tình tiết. Lâm Kiều và Lục Chính Đông tính toán phân chia hành động, tìm các nơi xem có những gợi ý liên quan gì không.

Có lẽ là đánh bậy đánh bạ, Lâm Kiều không biết đụng phải thứ gì trên cái kệ trong một gian phòng để đồ linh tinh ở tầng một, chỉ nghe thấy một tiếng lộp bộp rất nhỏ, tiếp theo, tiếng đẩy cửa trầm thấp vang lên, Lâm Kiều nổi hết cả da gà. Cảnh tượng trước mắt biến hóa, trong phòng xuất hiện một lối đi nhỏ, bên trong tối đen như mực, không nhìn thấy cái gì với cái gì.

Lâm Kiều chà xát cánh tay, lấy cây nến gắn ở trên vách tường xuống. Cô cẩn thận dò xét, từng bước từng bước đi vào. Bóng tối nháy mắt bao phủ lấy cô, điên cuồng hấp thu một chút ánh sáng yếu ớt mỏng manh, Lâm Kiều không tự chủ giơ cao ngọn nến lên một chút.

Cô bám theo vách tường, cẩn thận bước từng bước, rất nhanh đã đi xuống phía dưới.

Nơi này là một gian phòng lớn. Trong phòng rất lộn xộn, bên trong chất đầy các thứ linh tinh. Trên giá sách từng đống sách để lung tung, Lâm Kiều đi qua dùng ngón tay quệt thử. Ánh nến soi rọi, trên tay cô không hề có bụi.

Chứng tỏ nơi này thường xuyên có người lui tới.

Trong lòng cô có chút sợ. Tuy rằng trò chơi này không có npc, đều là những người quay gameshow cùng nhau, nhưng dưới ảnh hưởng của bầu không khí như này, cô vẫn cảm thấy có có chút sợ hãi, sợ có ai đó đột nhiên đẩy cửa bước vào. Nơi này tuy bí mật, nhưng không sâu, không có chỗ nào có thể trốn. Lâm Kiều khẽ cắn môi, muốn quay trở ra. Nhưng vừa cất bước lại dừng lại.

Cô nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân.

Nhận ra điều này làm cho da gà của cô lại một lần nữa nổi lên.

Cô nín thở, vừa nhìn quanh tìm chỗ ẩn thân, vừa lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.

Cũng may người bên ngoài dường như cũng không phát hiện ra mật thất này, ở căn phòng phía ngoài lượn vài vòng rồi rời đi, trong lòng Lâm Kiều mới nhẹ nhàng thả lỏng.

Thời gian ở đây có hạn, Lâm Kiều không muốn bị những người khác phát hiện ra, nhanh chóng rời khỏi mật thất.

Người hầu đang ở phòng bếp, nhìn thấy cô, cung kính hô một tiếng: "Tiểu thư."

Lâm Kiều:......

Cặp đôi này diễn lố như nhau.

Cô cảm giác có chút cạn lời, nghịch nghịch quả anh đào trong tay: "Kỳ Kỳ, cô có biết chút gì về chuyện của anh trai công tước không?"

Kỳ Kỳ "Ừm" một tiếng: "Biết a."

"Hắn chết như thế nào?"

"Cái này tôi chỉ biết một chút...... Dù sao chuyện này nói ra cũng không quang vinh gì, người trong gia đình của công tước đều muốn giấu đi, chúng tôi cũng không được phép nhắc tới."

"Tại sao? Ông ta bị công tước hại chết sao?"

"Cũng không đến mức đó...... Nhưng cũng không khác là bao, ông ta chết vì tình. Tranh chấp chuyện kế thừa trong gia tộc, đại phu nhân uy hiếp ông ta thoái vị, người hầu cũng không biết đã làm chuyện gì, vậy mà không ngờ lại bất cẩn giết chết phu nhân của ông ta."

"Không bao lâu sau anh trai của công tước lâm bệnh qua đời. Chỉ đáng thương phu nhân của ông ta lúc ấy đã mang thai bảy tháng, một thi hai mệnh, anh trai công tước khổ sở cũng phải."

Cho nên cảm thấy hổ thẹn với anh trai, nên mới vẽ bức tranh kia?

"À...... Bình thường công tước có thích vẽ tranh không?"

"Công tước?" Kỳ Kỳ sửng sốt một chút, "Không biết, thông tin được cung cấp không thấy nhắc đến, nhưng hình như có nhắc đến người anh trai thì phải, làm sao vậy?"

Lâm Kiều bĩu môi: "Thấy trên bàn của công tước có chút dụng cụ vẽ tranh, còn tưởng rằng là ông ta vẽ. Cô có tìm được manh mối gì không?"

Ngoài thẻ nhân vật, mỗi người bọn họ còn lấy được một quyển sổ nhỏ về chuyện xưa. Thẻ nhân vật tương ứng với gợi ý thứ nhất, còn trong quyển sổ là một số thông tin tương ứng với từng nhân vật.

Phần lớn thông tin là cùng chung bối cảnh, còn phần nhỏ là mỗi người mỗi khác, Lâm Kiều từ những thông tin này đã sắp xếp lại một ít phỏng đoán của bản thân.

Kịch bản cũng không quá khó, trong lòng cô cũng đã chậm rãi hiện lên cốt truyện. Đặc biệt là vừa nãy trước khi Kỳ Kỳ rời đi, đã nói với cô: "Cẩn thận công tước phu nhân."

Cô nhớ ra khi nãy ở trong mật thất, hình như có bỏ sót gì đó, vì thế muốn trở lại kiểm tra xem.

Một lần nữa đi vào trong mật thất, cô mới nhớ ra đã bỏ sót điều gì.

Phía trên!

Cô giơ ngọn nến lên cao, muốn nhìn xem phía trên có gì đáng chú ý hay không. Sau đó, cô đã phát hiện ra điều bất đồng.

Sự khẩn trương lúc này không giống như trước đó, có một loại cảm giác biến thái vừa kỳ dị vừa ghê tởm từ ngón chân lan tràn khắp toàn thân. Trên vách tường phía trên của mật thất, dùng đủ các loại màu sắc điên cuồng vẽ rất nhiều người, tư thế những người này khác nhau, thậm chí còn trần truồng......

Quan trọng nhất là, mặt của những người này đều giống nhau.

Lâm Kiều ở trong lòng âm thầm mắng một câu.

Sách trên giá sách phần lớn đều là một ít vu thuật tà môn ngoại đạo. Lâm Kiều suy đoán có thể là công tước muốn hồi sinh anh trai của ông ta. Loại tình cảm này quả thực là dị dạng đến biến thái, nói không chừng trận ôn dịch này cũng là trong lúc ông ta điên cuồng mà gây ra, Lâm Kiều nghĩ thầm.

Lần này cô kiểm tra kỹ càng hơn lần trước, cô không muốn phải tiến vào trong mật thất này một lần nào nữa. Sau khi đã có manh mối tương đối rõ ràng, cốt truyện đã dần dần hiện ra, nhưng càng nghĩ càng thấy ghê tởm, Lâm Kiều lắc đầu, lại một lần nữa hướng tới phía giá sách.

Manh mối lúc trước có nói, trên giá sách có thuốc.

Chẳng lẽ là ở đây?

*

Kẽo kẹt ——

Công tước với khuôn mặt âm trầm đẩy mở cửa phòng.

Ông ta ngựa quen đường cũ tìm được cơ quan, mở cửa mật thất.

Hiển nhiên ông ta đã biết nơi này có người, lại không vội vàng, chỉ chậm rãi tiến vào.

Lâm Kiều trấn định xoay người.

Hứa Thuận Kỳ sắm vai công tước có một loại sắc thái vừa cố chấp vừa điên cuồng, không biết có phải muốn hướng tư duy của quần chúng theo hướng ma cà rồng hay không, mà trên mặt anh ta được tạo hình theo kiểu tái nhợt không bình thường.

Hắn hơi hơi gật đầu, gọi một câu: "Wendy bé nhỏ."

Lâm Kiều:......

Cô không thể nào nhập vai nhân vật được, cảm thấy dùng cái tên này gọi cô làm cả người cô đều không thoải mái, vì thế theo bản năng mang theo một tia xa cách chán ghét, lãnh đạm mở miệng: "Làm sao vậy?"

Cô dường như không coi đây là trò chơi —— nhưng điều này cũng không quan trọng, cún con Hứa Thuận Kỳ lập tức thay một biểu tình ủy khuất: "Chị gái sao dữ vậy. Tôi chỉ qua đây hỏi xem cô có tìm được manh mối gì hay không thôi."

Lâm Kiều:......

Tuy đang quay cùng một chương trình, nhưng tổ chương trình muốn hướng đến chemistry của từng CP, Lâm Kiều tuy cũng có nói chuyện với những người khác, nhưng trong mắt cô, Hứa Thuận Kỳ cũng chỉ là một tiểu sinh đang hot, hợp tác trong cùng một gameshow, ở trong lòng Lâm Kiều, chỗ đứng của cậu ta cũng chỉ hơn Chu Lệnh một chút mà thôi.

Cho nên đối mặt với sự ủy khuất tới bất thình lình này, Lâm Kiều chỉ thờ ơ "ồ" một tiếng. Cô vỗ vỗ quyển sách trong tay: "Trong này viết cái gì? Sao tôi xem không hiểu."

Cô hỏi rất trực tiếp: "Cậu muốn hồi sinh anh trai cậu, mới phát tán bệnh dịch sao?"

Lần này đến phiên Hứa Thuận Kỳ:......

Đánh giá của showbiz quả nhiên không sai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play