Đối với người ba đẻ ra mình, Minh Hoài Văn có mâu thuẫn rất lớn.

Đúng là trong cuộc sống hằng ngày ông rất quan tâm con cái, nhưng về những phương diện khác, ông không hề có năng lực, điều này rất khó có thể chấp nhận.

Ai cũng hy vọng ba mình cũng có thể đủ to lớn, mà Minh Chính Trí lại không làm được.

Cậu vừa đi, vừa nhìn chị gái.

Minh Tiểu Kiều kiên định nói: “Đi.”

Minh Hoài Văn nhẹ nhàng thở ra, dù cậu cũng không biết sao phải thở hắt ra như vậy.

Hứa Tĩnh Lâm và Minh Chính Trí mang theo Minh Cảnh Hoằng ra ngoài tìm một ngôi nhà, ngôi nhà này trên danh nghĩa thuộc vào bất động sản của Hứa Tĩnh Lâm.

Ngôi nhà có hoa cỏ, nhìn cũng được lắm.

Bọn họ tới cửa nhà thì gặp Hứa Tĩnh Lâm chuẩn bị ra ngoài.

“Vừa lúc dì phải ra ngoài mua đồ ăn, hai đứa vào trong nhà nói chuyện với ba đi, dì quay về sẽ nấu cơm tối.”

Nói xong, bà còn dẫn theo Minh Cảnh Hoằng ra ngoài.

Minh Cảnh Hoằng chui vào ngực mẹ, nhìn Minh Tiểu Kiều và Minh Hoài Văn, không vui vẻ nói: “Con không muốn ra ngoài đâu ạ.”

Hứa Tĩnh Lâm lôi kéo con trai nhà mình, nói: “Ngoan nào, ra ngoài cùng mẹ đi.”

Minh Cảnh Hoằng ra ngoài cùng mẹ, khi đi qua Minh Hoài Văn cậu nhóc còn lườm một cái.

Minh Hoài Văn hỉ mũi xem thường, không thèm so đo với trẻ con.

Thân thể Minh Chính Trí không tốt, thời trẻ vất vả bôn ba bên ngoài cùng Kiều Nhân Văn, sau này đã tĩnh dưỡng nhiều nhưng vẫn không được tốt cho lắm.

Ông đang nằm trên chiếc ghế nhỏ ở ban công, nghe thấy tiếng động, cố hết sức đứng lên.

Minh Tiểu Kiều nhanh chân tới đỡ: “Ba…….”

Cô rất khổ sở.

Trong trí nhớ của cô, cô nhìn thấy ông không khỏe vài lần, đều vì hai chị em không nghe lời ông cụ Minh, sau đó ba đứng ra che chở, nhận lấy cơn tức giận đó.

Năm năm gần đây ông luôn cẩn thận bảo vệ sức khỏe bản thân, chỉ có điều cứ mãi như thế.

Động một cái là bị giam lỏng, thậm chí còn bị bỏ đói, sức khỏe ngày càng giảm sút.

Nghĩ đến đây, Minh Tiểu Kiều càng đau lòng.

Minh Hoài Văn đứng từ xa trông thấy cảnh này, đã không chịu nổi nhưng không biết mở miệng như thế nào.

Bởi vì áy náy.

Khi ấy cậu nổi nóng, làm loạn với Minh Chính Trí một phen, sau này Minh Tiểu Kiều đã kể mọi chuyện cho cậu biết, chuyện năm đó không thể trách ba cậu được, ba cậu cũng là người bị hại, không thể đổ mọi trách nhiệm lên đầu ông ấy được. Cho nên sau khi nghĩ ngợi thông suốt, cậu đã bắt đầu hối hận.

Minh Chính Trí cười với Minh Tiểu Kiều, lại tiếp đón Lục Thịnh: “Cháu cũng tới à, mau ngồi xuống đây, nhà hơi lộn xộn, mới dọn qua đây nên chưa kịp thu xếp, cháu thông cảm nhé.”

Lục Thịnh nhanh chí nói: “Ba vợ đừng khách khí.”

Minh Chính Trí: “……..”

Ông nhìn thoáng qua Minh Tiểu Kiều, câu ba vợ này nói cũng thật trôi chảy.

Hành động lần này của nhà họ Lục khiến ông rất vui mừng, cuối cùng thì ông ông cũng không thấy ngứa mắt vì cái tình sử của anh nữa, hơn nữa lại còn cảm thấy anh rất tốt.

Minh Tiểu Kiều đỡ ông ngồi xuống xuống sô pha, nhìn quanh nhà một lượt đã đã thấy Lục Thịnh mang nước từ phòng bếp bếp ra.

“Mấy đứa ngồi xuống đi.” Minh Chính Trí nói.

Bốn người ngồi quanh chiếc bàn, lúc này Minh Tiểu Kiều không nhịn được nữa bèn hỏi: “Ba, trong nhà….rốt cuộc cuộc đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”

Minh Chính Trí cười khổ: “Cứ coi như không có gì đi.”

Như vậy đối với ông cụ Minh đúng là không hiếu thảo, dù sao ông cụ cũng đã lớn tuổi rồi.

“Vậy chuyện của bác ba là sao ạ, còn cả nhà bác cả nữa ạ?” Minh Tiểu Kiều hỏi.

Tiền tài và quyền lực phần lớn ở trong tay bác cả, Minh Chính Thư đảm nhiệm chính trị, Minh Chính Nghĩa phụ trách buôn bán.

Chỉ có Minh Chính Trí, không thể trông cậy vào ông làm chuyện lớn được, thậm chí mọi người người còn hy vọng ông không có dã tâm để gia gia đình yên ổn, chỉ biết hội họa, coi như là thừa hưởng tài năng của bà cụ Minh.

Lại nói, hôn nhân trong nhà nhà bọn họ họ đúng là là thảm hại.

“Aizz, ba ba cũng không rõ, dì Lâm nói với ba, mấy năm nay ông cụ tính tình quá táo bạo, gần đây đã quá nóng nảy rồi, mọi người đều nhường nhường nhịn, nhưng không có nghĩa là không có thành kiến. Chuyện lần này coi như là quả bom, thực ra hành động của hai đứa con không tinh tính là gì nhưng bên nhà Lục Thịnh từ chối hủy hôn làm ông cụ tức giận. Con xem bác cả, bác ba ở ngoài làm việc, đâu phải là công cụ để cho ông nội con trút giận, bọn họ không vui chút nào cả.”

Chỉ cần có một sự việc nhỏ xảy ra nữa thôi, bọn họ đều đứng lên cả.

Hứa Tĩnh Lâm đã muốn rời nhà cũ nhà họ Minh từ lâu, lần này bà nói chuyện với nhà mẹ đẻ hồi lâu, cảm thấy đây cũng là một cơ hội không tồi để chuyển ra ngoài, và lại có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, cuộc sống của bà và Minh Chính Trí cũng không tới nỗi nào, tương lai của Minh Cảnh Hoằng được đảm bảo, như thế thì tại sao còn ở lại ngôi nhà này để bị khinh bỉ?

Minh Tiểu Kiều hiểu được, những gì cô làm là chất dẫn, quan trọng là thái thái độ nhà Lục Thịnh.

Không chừng trong mọi người đã có oán hận không nhỏ, chỉ là đã quen nên đành phải nhẫn nhịn.

Mà lần này, Lục Xương luôn luôn lễ phép với ông cụ Minh lại từ chối từ bỏ hôn ước, ông hoàn toàn không thèm để ý đến mặt mũi ông cụ Minh.

Kết quả này, đúng là không lường trước trước được, nhưng cẩn thận nghĩa lại, thì mọi việc đã có ẩn tình bên trong.

Trên đời này làm làm gì đều có có nhân quả, nói chung cũng là do ông cụ Minh tạo nghiệt.

Nói xong chuyện nhà họ Minh, Minh Chính Trí nhìn về phía Minh Hoài Văn, hỏi han: “Tiểu Văn, con… con còn giận ba sao? Xin lỗi con, là do ba vô dụng.”

Minh Hoài Văn nói nhỏ: “Không đâu ba, con xin lỗi vì đã không suy suy nghĩ mà nói như vậy… Những lời ngày đó con nói đều là nói hươu nói vượn, ba đừng để trong lòng nhé.”

Minh Chính Trí vui vẻ, những nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra nhiều: “Con không giận ba ba thì tốt rồi, ba cũng biết, là ba vô dụng, cho nên các con mới chịu ấm ức như vậy.”

“Ba.” Minh Tiểu Kiều nói: “Ba đã làm tốt lắm rồi.”

“Con cũng đừng đừng an ủi ba, ba tự biết mình mà.” Nụ cười của Minh Chính Trí thực sự chua xót.

Ông còn không bằng vợ của mình, Hứa Tĩnh Lâm đã tính toán từ lâu, đã sớm mua nhà, khi ông theo bà tới đây, ngay khi khi mở cửa ông hơi giật mình.

Nơi này đầy đủ mọi thứ, thoạt nhìn là một căn nhà nhà ấm áp, chắc chắn bà ấy không chỉ chuẩn bị bị trong một hai ngày, hơn nữa thực tế bà rất để bụng, nhưng nhưng vẫn ở lại nhà cũ nhà họ Minh.

Không chỉ Hứa Tĩnh Lâm, ông không giống như Kiều Nhân Văn, nếu không năm đó sẽ không………..

Nghĩ đến đây, ông lại thở dài.

Minh Hoài Văn cảm thấy không yên, nhìn tinh thần của a sa sút, cậu nhóc cảm thấy thật khó chịu.

Minh Tiểu Kiều cũng thế, hai chị em nhìn nhau, chỉ có thể làm ông vui vẻ thoải mái hơn.

Hứa Tĩnh Lâm về nhà, nhìn mọi người người trong nhà đang vui vẻ với nhau.

Bà gật đầu với mọi người một cái.

Minh Cảnh Hoằng không vui vẻ gì lắm, chỉ phụng phịu nhìn bọn họ.

Luc Thịnh nhìn tình huống huống này, nhanh trí đứng lên, đi qua cầm đồ trên tay Hứa Tĩnh Lâm, nói: “Dì Lâm, ngồi xuống xuống đi ạ.”

Hứa Tĩnh Lâm cười nói: “Cháu có biết nấu cơm đâu? Để dì làm là được rồi.”

Minh Tiểu Kiều nói: “Anh ấy thực sự biết nấu cơm đó ạ, dì để anh ấy làm đi ạ.”

Minh Hoài Văn còn bổ sung: “Đúng, anh ấy nấu cơm ngon lắm.”

Hứa Tĩnh Lâm lắp bắp kinh hãi, bà ấy đương nhiên biết Lục Thịnh được nuông chiều từ nhỏ, đi nước ngoài học tập cũng chỉ suốt ngày vùi đầu trong sách vở, mười ngón tay không dính nước.

Mà bây giờ lại biết nấu cơm?

Bà nhìn Lục Thịnh đặt túi to túi nhỏ vào bếp, thuần thục đem những nguyên liệu nấu ăn ra xử lý, đúng là bây giờ bà phải nhìn anh với cặp mắt khác xưa rồi.

Người có thể làm cho cậu ấm này này thay đổi chỉ có Minh Tiểu Kiều.

Baf không thể tin được, thế mà Minh Tiểu Kiều lại làm cho Lục Thịnh lăn vào bếp làm đồ ăn được.

Minh Cảnh Hoằng sà vào lòng Minh Chính Trí, lại còn đưa ngón tay nhỏ xíu ngoắc tay với Minh Hoài Văn.

Minh Hoài Văn: “…”

Đứa bé này đúng là không biết lớn nhỏ.

Minh Chính Trí không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Minh Cảnh Hoằng, chỉ hiền lành sờ đầu nhóc con nhà mình, cười nói: “Lớn như thế này rồi còn làm nũng.”

Minh Cảnh Hoằng rầu rĩ nói: “Con vẫn còn là trẻ con mà.”

“Được được được, con là trẻ con.”

Minh Tiểu Kiều nhíu mày, dường như Minh Cảnh Hoằng rất có thành kiến với hai chị em cô.

Trước kia thằng bé khá thân thiết với cô, cũng khá sùng bái Minh Hoài Văn, mà bây giờ…..

Cô liếc mắt nhìn phòng bếp, lại phủ định suy nghĩ của mình.

Chắc không phải là Hứa Tĩnh Lâm, bà là người thông minh, nếu muốn châm ngòi chia rẽ bà đã làm từ lâu rồi, sao phải đợi tới bây giờ?

Chẳng lẽ là vì những chuyện xảy ra gần đây….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play