Trong phòng, tiếng điện thoại vang lên “leng keng”, một bàn tay trắng nõn duỗi ra từ đống chăn lộn xộn, cầm lấy chiếc điện thoại rồi ấn nút nhận.
“Em đây, anh Tống.” Minh Tiểu Kiều cào loạn mái tóc bù xù của mình. Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu sáng cả căn phòng, khiến cô không tài nào mở mắt ra được.
Tống Ngôn cực kỳ không có thành ý, hét lớn vào điện thoại: “Minh Tiểu Kiều! Bây giờ mà cô vẫn còn ngủ được! Cô còn muốn lăn lộn trong giới này nữa không?”
Tống Ngôn bị lời nói của cô chọc tức đến nỗi không thở được, cũng lười tranh cãi thêm, liền đi thẳng vào vấn đề: “Hứa tổng tìm cô! Sắp xếp thời gian đi!”
Nghe nói là boss Hứa Nghiệp Châu tìm gặp mình, cô lập tức trả lời: “Em sẽ tới ngay.”
Cô tắt điện thoại, chuẩn bị mặc quần áo thì phát hiện ra máy tính của cô mở cả đêm, trên màn hình máy tính đang hiển thị phần bình luận trong một trang web.
“A…A…A…Minh Tiểu Kiều đến cùng có diễn được hay không? Cả quá trình mặt đều cứng đờ như vậy! Mặc dù cô ta lớn lên cũng có chút nhan sắc nhưng cũng không thể nào chịu được.”
“Minh Tiểu Kiều còn từng ca hát với nhảy múa nữa, thật quá mất mặt đi!”
“Rõ ràng là liếc mắt đưa tình với người yêu mà cô ta lại trực tiếp diễn thành đang nhìn kẻ thù giết cha, có phải bị bệnh rồi không?”
“Mấy người này cũng thật biết nhả đạn, có biết hay không Nữ thần nhà chúng tôi cũng đã rất cố gắng.”
Mặt cô không có biểu hiện gì.
Ba năm trước cô dùng thân phận nhóm thần tượng Flowers để ra mắt. Cả bốn người các cô đều có bề ngoài tốt, da trắng, chân dài, hơn nữa bọn cô phải vượt qua biết bao nhiêu thực tập sinh trong công ty mới được ra mắt cho nên thực lực cũng không tồi. Chỉ trong thời gian ngắn bốn người đã làm lung lạc một lượng Fans hâm mộ không nhỏ, cực kỳ thành công.
Ngành giải trí luôn đổi mới rất nhanh, càng khiến thị trường âm nhạc thêm suy yếu. Chỉ chưa đến hai, ba năm, nhóm nhạc Flowers danh tiếng ngày nào bắt đầu xuống dốc, ra đĩa nhạc không thu được nhiều lợi nhuận, công ty bắt đầu sắp xếp các cô chạy show kiếm tiền.
Tuy các cô vẫn còn khá trẻ nhưng cũng hiểu rõ được đây không phải là con đường lâu dài, nên cả bốn người đều bắt đầu tìm kiếm con đường phát triển khác.
Minh Tiểu Kiều muốn bước chân vào vòng tròn phim điện ảnh và truyền hình. So sánh với thị trường âm nhạc hiện nay, thị trường phim ảnh, bởi vì nhận sự đầu tư rất lớn, lại giống như đang nghênh đón mùa xuân mới vậy.
Cô tự mình lăn lộn ba năm trong giới nghệ sĩ, nhân khí không tệ cũng không phải tự nhiên mà có. Nhưng sau đó cô giành được vai nữ ba trong một kịch bản phim tiên hiệp, suốt cả quá trình quay đạo diễn đều cảm thấy không hài lòng, thật vất vả bộ phim mới được trình chiếu thì lại được khán giả không chịu nể mặt mũi.
Đúng thật là kỹ năng diễn xuất của cô nát bét, rõ ràng trong phim cùng với nhân vật nam chính là bạn thanh mai trúc mã, cử chỉ bình thường giữa hai người đều rất tình cảm,rất mờ ám. Đến khi cô diễn lại trở thành nhân vật phản diện “người người ghét bỏ, chính bản thân cũng cảm thấy đáng ghét”.
Minh Tiều Kiều cầm lấy chìa khóa ra khỏi khu ký túc, trong lòng vẫn còn trăn trở chuyện này.
Cô còn có biện pháp gì đây? Cô cũng cảm thấy rất tuyệt vọng! Suốt hai mươi năm cuộc đời, cô chưa một lần thầm mến ai, ngay cả đến một mảnh tình vắt vai cũng không, có quỷ nó mới biết được phản ứng hóa học giữa hai người yêu nhau là gì.
Tại tòa nhà cao tầng khu ký túc xá của nghệ sĩ ở Diệu Tinh, tầng mười sáu chính là văn phòng của Tổng giám đốc.
Thang máy vừa mở ra, một khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp như hoa đào đã lọt ngay vào mắt cô, đây chính là một thành viên khác của Flowers – Lý Giai Ngọc.
Người ngoài đều cho rằng các thành viên của Flowers rất yêu quý lẫn nhau, tình cảm chị em sâu sắc, kỳ thật….
Mặt mày cô co quắp lại, đi ra khỏi thang máy. Lúc vừa đi qua người Lý Giai Ngọc, chợt nghe thấy cô ta vênh váo, tự đắc nói: “Tôi cũng vừa mới đi ra từ chỗ Hứa tổng đấy.”
Cô ta lộ ra vẻ tươi cười xinh đẹp, rồi nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cô: “Tôi ấy à, vừa mới ngây người hai giờ trong văn phòng anh ấy đã lấy được vai nữ hai trong phim “Thịnh Đường ngày không đêm”. Tôi nghe nói cô cũng muốn nhận vai diễn này, thật là ngại quá! Ha ha ha, biết đâu cô ngồi trong đó nghỉ ngơi ba tiếng đồng hồ, lại đoạt được về vai diễn này thì sao?”
Minh Tiểu Kiều né người, nhìn nụ cười khiêu khích của cô ta, môi nở nụ cười: “Cũng cực nhọc cho cô quá, mệt mỏi những hai giờ đồng hồ mà cũng chỉ được vai diễn hạng hai.”
Lý Giai Ngọc sa sầm mặt xuống: “Dù sao diễn xuất của người nào đó cũng quá nát bét, hiển nhiên là đang làm lãng phí tài nguyên của công ty. Không biết có đủ khả năng diễn vai nữ hai nữa không ấy chứ?”
Minh Tiểu Kiều cười rộ lên nói: “Diễn xuất chán thì đã sao? Dù sao thì tôi vẫn có tài nguyên trong tay!”
Nói xong, cô nán lại thêm quan sát vẻ mặt Lý Giai Ngọc tối sầm lại, rồi mới đi vào văn phòng Tổng giám đốc.
Cô gõ cửa rồi đi vào, nhìn thấy Hứa Nghiệp Châu đang ngồi ngay sau một chiếc bàn làm việc lớn.
Trên mặt anh vẫn còn thoang thoảng dư vị sau cơn kích tình, khóe mắt ửng đỏ, hơi có ánh nước; chiếc cà vạt được cởi ra nằm vắt vẻo trên ghế. Anh nhìn thấy cô tiến vào, chỉ hơi nhếch mí mắt, rồi lười biếng nói một tiếng: “Tiểu Kiều tới à.”
Minh Tiểu Kiều cười nói: “Hứa tổng, sếp tìm tôi có việc gì?”
Hứa Nghiệp Châu khoát tay nói: “Không cần khách khí như vậy, cứ gọi là anh họ đi!”
Nói cho cùng, bác gái anh cũng là mẹ kế của cô, chứ không phải mẹ ruột.
Chuyện cũ nhốn nháo của thế hệ trước, Hứa Nghiệp Châu cũng lười để ý nhưng anh vẫn quan tâm đến Minh Tiểu Kiều: “Lúc trước cô nói với anh muốn dừng hẳn việc ca hát, lấn hẳn sang nghiệp diễn, quyết tâm cũng không nhỏ. Cô cũng đừng trách anh nói chuyện khó nghe nhưng cô nhìn lại diễn xuất của mình trong bộ phim “Ngự Tiên Lục” đi, cứ với cái đà này, con đường này sợ không lâu dài.”
“Tôi biết.” Minh Tiểu Kiều đối với chuyện của mình đều rất để tâm, liền thành thật nói: “Mặc dù tôi học hệ biểu diễn nhưng… Điều này thật sự rất mất mặt. Anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
“Cô tự biết mình là tốt rồi. Hai năm qua cô chỉ tập trung quay đủ loại quảng cáo, nên ở trường còn khá nhiều học phần chưa hoàn thành xong. Trong khoảng thời gian vừa rồi, anh đã sắp xếp lại lịch trình của cô một chút, cô cứ quay lại trường học tiếp đi, muốn làm tốt chính sự thì phải trang bị cho mình đầy đủ kiến thức đã. Cô cứ yên tâm, có cơ hội, anh chắc chắn sẽ không bạc đãi cô.”
Minh Tiểu Kiều cắn môi, một lúc sau gật đầu, cười nói: “Cảm ơn Hứa tổng.”
“Ừ, ở lâu trong cái vòng giải trí này, anh phát hiện ra rằng thực lực vẫn là tiền vốn quan trọng nhất.”
Minh Tiểu Kiều nghe lời gật gật đầu, mỉm cười nhu thuận, sau đó liền quay đầu, mặt không một chút biểu cảm đi ra ngoài.
Mặc dù Hứa Nghiệp Châu lấy thân phận anh họ để lo nghĩ cho cô, nhưng cũng chính bởi vì thân phận của anh mà Minh Tiểu Kiều càng cảm thấy không đáng tin. Chỉ có điều anh chính là ông chủ, cô cũng không thể không nghe theo.
Sau khi trở về, người đại diện Tống Ngôn hỏa tốc đến tìm cô: “Tiểu Kiều? Xảy ra chuyện gì rồi? Cấp trên vừa mới thông báo, trong thời gian sắp tới, sẽ không giao cho cô bất cứ một công việc nào hết!”
Trong lòng Minh Tiểu Kiều trầm xuống, nhưng bên ngoài mặt vẫn tỏ ra như không có vấn đề gì: “Không sao, Hứa tổng nghĩ đến em vẫn còn đang là sinh viên nên để cho em về trường để hoàn thành xong bài vở trước đã.”
Trên mặt Tống Ngôn hiện rõ vẻ không tin: “Cô đừng có gạt tôi, cô cũng không phải ngày đầu làm sinh viên, hai năm trước sao không thấy Hứa tổng quan tâm như vậy?”
Anh biết rõ Hứa Nghiệp Châu là anh họ của Minh Tiểu Kiều, càng thêm nghi ngờ, bất an hỏi cô: “Anh nói này Tiểu Kiều, không phải là cô cãi nhau với Hứa tổng đó chứ?”
Người anh họ này cũng quá độc ác, em họ vừa mới nháo một chút thì đã trực tiếp chặn đứng con đường sự nghiệp của người ta.
Minh Tiểu Kiều vừa cười vừa nói: “Không phải ạ, anh Tống không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì, thật ra em cũng tự hiểu quay lại việc học cũng có điểm tốt. Anh nhìn xem mọi người bên ngoài cười nhạo em như thế nào, em đã bị mắng thành bộ dạng gì rồi! Không phải là nên quay về trường bổ sung thêm kiến thức sao?”
Tống Ngôn mặt mày ủ dột nói: “Cô thật muốn nghỉ một thời gian sao? Bao lâu?”
“Anh cứ đợi đến khi nào khả năng diễn xuất của em lên trình đã.”
Tống Ngôn rất muốn nói, tôi biết phải đợi đến bao giờ!
Anh biết Minh Tiểu Kiều là một người có chủ kiến, hơn nữa nếu công ty đã ra thông báo như vậy, chắc hẳn Hứa tổng cũng đã bàn bạc qua với cô rồi. Còn người đại diện như anh chỉ biết nghe theo lệnh mà thôi.
Cũng may anh phụ trách cả bốn người nhóm Flowers, Minh Tiểu Kiều nghỉ ngơi một thời gian, anh vẫn còn ba người khác nữa.
Trước mặt Tống Ngôn, Minh Tiểu Kiều biểu hiện rất kiên định, nhưng khi quay lại khu ký túc xá, sắc mặt cũng bắt đầu lạnh dần.
Hứa Nghiệp Châu….Đây là thật sự muốn nhúng tay vào sao?
Cô đi đi lại lại trong phòng vài vòng, nhớ đến ngày mai là sinh nhật ông nội, liền chuẩn bị về nhà một chuyến, để thăm dò ý tứ.
Tuy cô không thích căn nhà cũ âm u, thối nát kia nhưng cô cũng tự hiểu rõ, trước khi đôi cánh cô vững chắc, cô không thích cũng vẫn phải nhịn.
Đây là đại thọ tám mươi tuổi của ông cụ Minh, dĩ nhiên là khách đến dự tiệc sinh nhật rất đông đảo.
Minh gia là một gia tộc lớn, ông cụ Minh có tất cả năm người con, đủ cả trai lẫn gái, được đặt tên theo lần lượt năm chữ “nhân, nghĩa, lễ, trí, tín”, trong đó ba của Minh Tiểu Kiều đứng thứ tư, tên là Minh Chính Trí.
Bên cạnh con cháu trong nhà, những người đến dự tiệc còn có một vài bạn bè chí cốt và đối tác làm ăn.
Lúc Minh Tiểu Kiều về đến nơi, bên trong đã truyền đến tiếng ồn ào nói cười.
Minh Chính Trí đang đứng ở cổng tiếp đón các vị khách thế giao vào trong, vừa nhìn thấy Minh Tiểu Kiều, liền nhanh chóng nói: “Tiểu Kiều đã về à? Dạo này có cực khổ lắm không?”
Minh Tiểu Kiểu lắc đầu, cười nói: “Con đang ngừng lại hết tất cả công việc, nên giờ rất nhàn rỗi.”
Minh Chính Trí vui mừng nói tiếp: “Như vậy cũng tốt, hai năm nay con bay tới bay lui, cũng vất vả rồi.”
Minh Tiểu Kiều cong khóe miệng, đây là ba cô sao.
Cho dù ông đã ngoài bốn mươi, gần đến năm mươi tuổi, nhưng bên trong vẫn ngây thơ đơn thuần như trước. Đối với ông, mọi người đều rất thiện lương, không ai có ý đồ xấu xa bẩn thỉu cả.
Tính ra, đứa con gái như cô có thể xem là đột biến gen đi, trong đầu chỉ có ngập tràn những điều u ám thôi.
Cô nói chuyện cùng Minh Chính Trí mấy câu rồi đi vào trong.
Cô vừa bước vào phòng khách thì một người đàn ông anh tuấn đã chạy vội đến, hai người suýt đâm sầm vào nhau.
Minh Tiểu Kiều theo phản xạ lùi về sau một bước, trong khi đó người đàn ông kia càng phản ứng mạnh mẽ hơn, liền lùi lại về sau những bốn năm bước. Khuôn mặt người đàn ông lạnh lẽo đến mức có thể rụng ra cả tảng băng. Khi anh nhìn thấy rõ cô, ánh mắt càng thêm băng lãnh, trên mặt lộ rõ vẻ tránh né, giống như cô là một loại vi khuẩn siêu cấp đáng sợ vậy.
Minh Tiều Kiều mỉm cười áy náy, xin lỗi người đàn ông nhưng thật ra trong lòng cô đang nghiến răng mắng chửi người đàn ông này, không phải là anh ta ngứa đòn chứ?
Cô đứng thẳng người đi lướt qua người anh.
Mà người đàn ông kia thấy cô đi xa rồi, khuôn mặt lại trở thành dáng vẻ cao quý lạnh lẽo như núi băng, đồng thời ổn định bước chân đi ra ngoài.
Không ai biết, đằng sau khuôn mặt tê liệt kia anh đang che giấu tiếng kêu thảm thiết.
Tại sao lại gặp phải Minh Tiểu Kiều?
Rất đáng sợ đó nha!* Chú thích:
(1) 喷子: là một nick name, nghĩa là “súng”. lý do là khi bắn súng thì sẽ nhả đạn. cũng không rõ nghĩa chính xác là gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT