Cho tới khi Mạnh Nghệ San vào trong nhà Minh Tiểu Kiều, cô ta vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.
Đúng là cô ta có chuyện muốn hỏi, không phải cô ở cùng Lục Thịnh sao?
Nhưng lại cảm thấy hỏi như thế sẽ hơi khó khăn, dù sao cô ta cũng từng thích Lục Thịnh, tuy rằng đã sớm bỏ xó thứ tình cảm đó, cho nên câu hỏi này dù nói ra cũng là do tò mò, vì thế cô ta hơi chột dạ.
Cho nên cô ta không nhắc tới chuyện riêng, mà cùng Minh Tiểu Kiều nói chuyện công việc.
“Cho nên cô mới về nước?” Minh Tiểu Kiều ngạc nhiên hỏi.
Mạnh Nghệ San gật đầu: “Vốn dĩ sau khi tốt nghiệp, ở nước ngoài cũng chẳng làm gì, trong nhà chỉ còn mỗi ba mẹ, cho nên tôi mới quay về.”
“Như thế cũng tốt.” Minh Tiểu Kiều gật đầu, lại hỏi thêm một câu: “Ngôi nhà bên cạnh là nhà của cô?”
“Không phải,” vừa nói Mạnh Nghệ San vừa che cái trán của mình: “Tôi dọn ra ngoài cũng có nguyên nhân, thanh niên lớn tuổi lại còn độc thân, cô hiểu mà.”
Minh Tiểu Kiều cười cười: “Để tránh bị làm phiền nên cô chuyển tới đây? Không sai, tôi cũng không muốn ở nhà, vẫn là ở bên ngoài, bản thân thấy thoải mái tự do tự tại là được.”
“Cũng không phải,” Mạnh Nghệ San giống như tìm được bạn bè cùng cảnh cộ, bắt đầu kể lể: “Sáng nay tôi ở nhà, bảy giờ sáng ba tôi bảo tôi ra ngoài đi dạo, đợi đến mười giờ không thấy tôi ra ngoài liền mắng tôi, còn nữa, tóc trên đầu tôi là của tôi, dài hay ngắn là việc của tôi chứ! Lúc cùng mẹ xem phim truyền hình, mẹ tôi bảo rằng con nhìn con nhà người ta kìa, vừa mới tốt nghiệp đại học đã kết hôn sinh con rồi, còn con, khi nào mới có đối tượng? Ôi mẹ ơi, tôi không tài nào chịu đựng được bọn họ…”
Minh Tiểu Kiều cười haha, cảm thấy ngưỡng mộ.
Mạnh Nghệ San thật sự là một cô gái hạnh phúc, qua lời kể của cô ta, cô có thể thấy, ba mẹ rất yêu thương nhau, và cũng rất yêu đứa con gái này.
Hai người thường xuyên qua lại, phát hiện ra mình rất hợp với đối phương, lập tức trao đổi số điện thoại, khi rảnh rỗi sẽ gọi điện nói chuyện với nhau.
Mạnh Nghệ San về nhà, lập tức nhắn tin cho Lục Thịnh.
“Anh và Tiểu Kiều cãi nhau?”
Lục Thịnh nhìn tin nhắn này, cảm thấy thật khổ sở.
Mạnh Nghệ San cũng biết sao?
Anh khó chịu trả lời: “Không có.”
Căn bản không phải là cãi nhau, mà Minh Tiểu Kiều muốn đá anh.
QAQ.
Mạnh Nghệ San: “Sao cô ấy lại ra ngoài ở? Không phải hai người đang sống chung với nhau sao?”
Có một số việc cô ta ngại không nói với Minh Tiểu Kiều, nhưng đối phương là Lục Thịnh thì khác, dù sao hai người đã quen biết nhiều năm.
Lục Thịnh nhìn chằm chằm tin nhắn, đen mặt.
Minh Tiểu Kiều đã sớm không ở chung với anh, nhưng không lâu trước đó, sự việc xảy ra tại nhà cũ nhà họ Minh đã an ủi anh phần nào.
Bây giờ, cô không ở trong nhà, mà dọn ra ngoài sống một mình, cô đã bỏ mặc vị hôn thê này.
Cho tới bây giờ anh không có ý định buông tay cô, khoảng thời gian này không liên lạc với cô là vì anh biết nếu ép buộc cô thì kết quả sẽ ngược lại với những gì anh mong muốn, chi bằng cho cô thêm thời gian suy nghĩ.
Cho tới khi Mạnh Nghệ San gửi tin nhắn cho anh, anh cảm thấy sự thông cảm và kiên nhẫn của mình đã bay mất.
Trong lòng anh nổi giận lôi đình, ngón tay nhanh thoăn thoắt nhắn tin lại cho Mạnh Nghệ San: “Cô ấy ở chỗ nào? Làm sao em biết?”
Anh thật sự tức giận, Minh Tiểu Kiều cho người lạ là Mạnh Nghệ San biết, nhưng lại cố tình không nói cho anh biết!
Mạnh Nghệ San vui sướng khi thấy người khác gặp họa: “Cái này không thể nói cho anh biết được, mới đây Tiểu Kiều còn dặn dò em không được nói cho người khác biết.”
Thấy Lục Thịnh thế này, cô ta càng vui vẻ.
Gửi một bức ảnh có dòng chữ “Cục cưng muốn khóc”, cô ta hoàn toàn không che giấu tâm trạng vui vẻ của mình.
Lục Thịnh hung dữ vứt điện thoại.
Mạnh Nghệ San không nói thì sao? Anh tự đi tìm hiểu là được.
Anh cầm điện thoại, gọi cho Tống Ngôn, người đã được Minh Tiểu Kiều dặn dò kỹ lưỡng, cho dù anh có đe dọa cỡ nào cũng không hé răng.
Cuối cùng bị anh hỏi tới mức không chịu nổi, anh ta bèn nói: “Lục tổng, anh và Tiểu Kiều có chuyện gì, không phải chỉ cần tới hỏi cô ấy là được sao? Hai người là thần tiên đánh nhau đừng có làm hại dân chúng chứ!”
Lục Thịnh gằn giọng nói vào điện thoại: “Chúng tôi không đánh nhau.”
Ngắt điện thoại, anh ngồi nhìn chằm chằm đồng hồ, sau đó bỏ chạy lấy người.
Trợ lý Lương: “….”
Gần đây boss của anh ta phát điên rồi, trước đó thì điên cuồng làm việc, hại bọn họ thức khuya dậy sớm, còn bây giờ quang minh chính đại tan làm sớm???
Lục Thịnh lái xe tới văn phòng làm việc của Minh Tiểu Kiều.
Cho dù anh không để lộ cảm xúc, nhưng cô vẫn nhìn ra được anh không vui.
Về phần khiến anh không vui, đương nhiên cô biết đó là do mình.
Anh không nói một lời, đen mặt, ôm cô vào lòng, Minh Tiểu Kiều đẩy ra, lại cảm thấy hình như anh càng ôm chặt hơn.
Trong lòng cô thật ra cũng không biết bản thân cảm thấy thế nào, nói thật, khi nhìn thấy Lục Thịnh, cô cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy tảng đá lớn trong cô đã nhẹ đi không ít, cả người rất nhẹ nhõm.
Nhưng đồng thời, lý trí mách bảo cô, như thế là không đúng.
Đối mặt với sự nhiệt tình của Lục Thịnh, bỗng nhiên cô không biết làm sao.
Hai người ôm nhau rất lâu, cho tới khi Minh Tiểu Kiều mở miệng nói: “Trước hết anh buông ra đã.”
Lục Thịnh cắn răng nói: “Không! Em sẽ đẩy anh ra.”
Những lời nói này như đang lên án Minh Tiểu Kiều, làm cô không chống đỡ nổi.
Nhưng cứ để như vậy cũng không được, cô chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên anh: “Anh tới đây tìm tôi có chuyện gì? Trước hết anh buông ra để nói chuyện đã.”
Lục Thịnh hờn dỗi nói với cô: “Anh không buông, Tiểu Kiều, em trở về nhà của chúng ta đi.”
Minh Tiểu Kiều: “…. không được.”
Lục Thịnh ngẩng đầu, nhìn cô, hai mắt tràn đầy kiên định: “Anh là chồng tương lai của em.”
Hai người đã đính hôn rồi.
Minh Tiểu Kiều: “Anh đừng làm loạn.”
Lục Thịnh thực sự đau khổ, anh cứ nghĩ rằng nếu anh kiên trì thì cô sẽ hiểu được tình cảm của anh, nhưng cô lại coi như anh đang làm loạn?
Anh buồn bã buông tay, giống như đứa trẻ mất đi chiếc kẹo, chán nản ngồi trên sàn nhà.
Anh cứ ngồi ở đó, bộ dạng của anh làm người khác lưu luyến.
Minh Tiểu Kiều cảm thấy mình nên rời đi, nên phân chia rõ ràng, không cần kéo dài chuyện này, không nên cho người ta hy vọng để cuối cùng chỉ còn lại tuyệt vọng.
Chỉ là nhìn thấy bóng lưng cô đơn của Lục Thịnh, cô không nỡ lòng nào.
Lục Thịnh cúi đầu nhìn nền nhà, nhẹ giọng hỏi Minh Tiểu Kiều: “Tiểu Kiều, chuyện tình cảm của ba mẹ em có ảnh hưởng lớn tới em như thế ư? Chả lẽ cả đời này em mang theo bóng ma tâm lý đó?”
Minh Tiểu Kiều hoảng hốt, hơn nửa ngày mới nói được: “Thật sự xin lỗi anh.”
Lục Thịnh cười, “Em không cần cảm thấy có lỗi, là anh thích em, vốn không mong em đáp lại. Cho nên Tiểu Kiều, anh mong em có thể cố gắng gạt bỏ bóng ma tâm lý này, giống như anh… Vì trước đây em đã từng khiến anh mắc bệnh tâm ký, bây giờ chúng ta có thể cùng nhau vượt qua.”
Minh Tiểu Kiều: ” ….Cảm ơn anh.”
Cô cảm thấy ảnh mắt nóng bỏng của anh, không dám dừng lại, nhanh chân bước ra khỏi phòng, khi đi ngang qua anh, cô lại không phát hiện ra khuôn mặt đầy sầu muộn của anh.
Mở cửa phòng, cô bắt gặp ngay Tống Thành và chú Trương.
Tống Thành thấy Minh Tiểu Kiều không ổn, hai mắt hơi đỏ, lại nhìn Lục Thịnh đang ở bên trong, chậm rãi mở miệng: “Tuy rằng bây giờ không thích hợp cho lắm, nhưng tôi cảm thấy nên nói một số việc cho cô biết.”
Minh Tiểu Kiều: “Lát nữa nói chuyện có được không, bây giờ tôi cảm thấy không ổn lắm.”
“Có lẽ nghe xong cô sẽ thấy ổn hơn,” Tống Thành nhún vai, “Có liên quan đến ba mẹ cô, có thể nói là cô của bây giờ có liên quan đến tình yêu của ba mẹ.”
Minh Tiểu Kiều ngơ ngác không hiểu những gì anh ta vừa nói.
Lục Thịnh ở phía sau đứng lên, bước từng bước tới cửa, hai mắt sáng trưng mà nhìn Tống Thành, giọng điệu cấp bách: “Nói mau!”
Tống Thành ra hiệu bảo bọn hạ vào trước, còn mình thì đi theo sau rồi đóng cửa rồi nói: “Chuẩn bị tâm lý, đừng quá kích động.”
Động tác này của anh có hơi giống với việc lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, Minh Tiểu Kiều không so đo, tinh thần của cô lúc này đều đã bị câu nói của Tống Thành thu hút.
Chuyện tình yêu của ba mẹ cô, là thế nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT