Đám người của Lâm Mạc Huy không ở lại nhà họ Vương, tất cả đều trở về dinh thự Thịnh Vượng. Vừa về tới nhà đã nhìn thấy Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh
Tuyết đang ngồi trên ghế sô pha.
Tại của Hoàng Kiến Đình đã được băng bỏ cẩn thận, mấy vết thương trên cơ thể của Hứa Thanh Tuyết cũng được băng bỏ sạch sẽ.
Khuôn mặt hai người tiều tụy, xem chừng hành hạ bọn họ không hề nhẹ.
Nhìn thấy hai người, Hứa Thanh Mây quá tức giận, xông đến chỗ Hoàng Kiến Đình anh ta hai cái, rồi hét to lên: cút ra khỏi nhà tôi!” “Đây là nhà tôi, cậu không có tư cách đến đây!”
Hứa Thanh Tuyết lập tức la lên: "Hứa Thanh Mây, chị làm cái gì vậy?” “Chị điên rồi sao?” “Tại sao chị lại đánh chồng
Hứa Thanh ngược lại tát thêm một cái vào mặt cô ta nói: “Tại sao?” “Tại sao các người lại hại chồng tôi?” “Tại sao các người bỏ thuốc độc vào cơm của chồng tôi, tại sao lại dàn xếp vụ tai nạn xe để hại chết chồng tôi?”
Hứa Thanh Tuyết đột nhiên nghẹn lời, một lúc lâu sau hạ giọng nói: Chị nói cái gì vậy, em không biết gì mẹ, hai người... Hai người không cản chị ấy “Nhìn xem, Hoàng Kiến Đình đã bị thương như vậy rồi, mà chị ấy còn dám đánh nữa sao?"
Hoàng Kiến Đình cũng ậm ừ, hai bên tại của anh ta đang bằng bỏ cũng đỏ ứng lên.
Hai cái tát của Hứa Thanh Mây đã làm miệng vết thương của anh ta nứt ra, máu tươi nhuốm đỏ lên băng gạc
Sắc mặt Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt xanh mét, giận dữ nói: “Thanh Tuyết, con không phải chối cãi!” “Tất cả những chuyện các con làm, mọi người đã biết hết “Chị gái con đánh là đúng, các con đúng là đáng bị đánh!" rồi."
Hứa Thanh Tuyết lần đầu gặp tình huống như vậy, bố mẹ cũng không đứng về phía mình, không khỏi sững người. Qua một hồi lâu, Hứa Thanh Tuyết bắt đầu khóc lóc om sòm. "Bố mẹ, hai người nói như vậy là sao?" “Hai người xem con đã như thế này rồi, hai người cũng không thương con sao?” “Hai người nói chúng con hại chết Lâm Mạc Huy, nhưng chẳng phải Lâm Mạc Huy không chết sao?" “Anh ta đứng đàng hoàng ở đây mà không có một chút vết thương nào." “Mà hai người xem dáng vẻ bây giờ của con đi!” “Hai người..... Hai người đối xử bất công như vậy sao?" Hoàng Kiến Đình run run giọng nói: "Bố mẹ, hai người nhìn xem, tai con bị cắt mất rồi đây này.
Hứa Thanh Mây tức đến run người, cô thật sự không nghĩ tới, Hứa Thanh Tuyết không biết xấu hổ mà nói như vậy. Hứa Đình Hùng quá tức giận, ông ta bật dậy, tát một cái vào mặt Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình. “Hai đứa câm miệng vào cho tôi!” “Chẳng lẽ, đợi đến khi Lâm Mạc Huy chết rồi chúng mày mới vừa lòng sao?” “Hai đứa đúng là đồ vong ân bội nghĩa! “Nếu không phải nhờ có Lâm Mạc Huy, chúng mày đã sớm bị vứt xuống sông cho cả ăn rồi, chúng mày còn mặt mũi ở đây nói chuyện sao?” Vẻ mặt Phương Như Nguyệt giống như chỉ tiếc không rèn sắt thành thép, nói: “Thanh Tuyết, sao con có thể vô ơn như vậy chứ?" “Các con đã làm tay sai cho tổng giám đốc Vương, suýt chút nữa hại chết Lâm Mạc Huy "Kết quả, tổng giám đốc Vương lại muốn giết các con, ngược lại Lâm Mạc Huy là người đã cứu các con đấy “Tại sao các con lại không phân biệt được ân với oán cơ chứ?" "Mẹ. Sao mẹ có thể sinh ra được một đứa con gái như con vậy chứ? Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Hứa Thanh Tuyết hoàn toàn sững sờ: "Sao... Là Lâm Mạc
Huy đã cứu chúng con ư?"
Hứa Đình Hùng: "Mày còn nghĩ là ai chứ?" “Nếu không có Lâm Mạc Huy, chúng mày đã chết lâu rồi!” “Chúng mày hãy nhìn Lâm Mạc Huy rồi nhìn lại thái độ của mình đi.” “Người ta lấy oán báo ơn, còn chúng mày thì sao?" “Làm nhiều chuyện xấu như vậy, mà một câu xin lỗi cũng không có “ “Người ta đã cứu chúng mày, cũng không có một câu cảm on." “Chúng mày... Chúng mày rốt cuộc có còn biết xấu hổ nữa không hả?"
Hứa Thanh Tuyết lúc này mới hoàn toàn vỡ lẽ, cô ta cúi đầu hạ giọng nói: “Bố mẹ, con... Con thật sự không biết. “Lâm Mạc Huy, thực xin lỗi, tôi... Tôi biết lỗi sai rồi...
Lâm Mạc Huy không để ý đến cô ta, anh cũng không để ý đến lời xin lỗi của Hứa Thanh Tuyết.
Kỳ thật, những chuyện mà Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết làm, chết cũng không tiếc.
Sở dĩ Lâm Mạc Huy cứu bọn họ, là nghĩ sợ Hứa Thanh Mây dân vặt, nhưng không có nghĩa là Lâm Mạc Huy tha thứ cho bọn họ.
Đêm hôm đó, thành phố Hải Tần bị một phen chấn động. Chủ nhân nhà họ Vương chết thảm, tài sản nhà họ Vương đã có chủ mới tiếp quản
Đương nhiên, thực lực nhà họ Vương cũng nhanh chóng lao dốc, rớt xuống vị trí cuối cùng trong mười gia tộc đứng đầu. Mà tổng giám đốc Vương và đám người Ngô Cửu Xuyên sau khi chết, toàn bộ gia sản nhanh chóng bị nuốt chửng
Về việc này, mười gia tộc đứng đầu ở thành phố Hải Tân nuốt lấy một nửa. Một nửa còn lại, hai mươi phần trăm được Trần Phước Nguyên lấy đi, còn lại ba mươi phần trăm chuyển xuống dưới danh nghĩa của Lâm Mạc Huy.
Đây cũng là miếng bánh do chính Nam Bá Lộc phân chia Vì thế, không ai dám lên tiếng phản đối, cũng không có một ai dám chống cự.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Mạc Huy đưa Hứa Thanh Máy đến công ty, sau đó đến thắng nhà Nam Bá Lộc. Chuyện lần này, Nam Bá Lộc đã góp công giúp anh không ít, vì thế anh cũng nên đến tận nhà nói một lời cảm ơn chính thức.
Nam Bá Lộc vừa mới ăn điểm tâm, đang cùng với Nam Băng Ngọc ngôi ở ban công.
Nam Băng Ngọc đang hồi phục rất tốt, hiện tại không khác gì người bình thường mấy
Lúc này, Nam Băng Ngọc đã khôi phục lại vẻ xinh đẹp như xua.
Ngũ quan của cô ta, thậm chí còn thanh tú hơn so với Hứa Thanh Mây.
Nhưng là do cô ta bây giờ mới mười tám tuổi. Chỉ vài năm nữa, Nam Băng Ngọc không chừng sẽ thay thế được Hứa Thanh Mây, trở thành mỹ nhân số một thành phố Hải Tần, cũng giống như năm xưa Hứa Thanh Máy thay thế được Tổng Lan Ngọc vậy.
Nhìn thấy Lâm Mạc Huy, Nam Băng Ngọc bật người dậy, ngọt ngào nói: "Anh Huy.” Sau đó ngoan ngoãn mang cho Lâm Mạc Huy tách trà. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Lâm Mạc Huy ngôi xuống cạnh Nam Bá Lộc, uống một ngụm trà, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Ông Lộc, cảm ơn ông rất nhiều! Nam Bá Lộc đặt chén trà xuống, khẽ cười nói: "Cậu Huy, thử tôi nợ cậu, không phải qua chuyện này có thể trả hết được." "Hơn nữa lần này, Vương Đức Khải thật sự đã làm sai." “Hơn hai năm nay, tôi rất ít khi lộ diện, hơn nữa tình hình kinh doanh của hiệu thuốc Phước Nguyên cũng rất tốt “Có vẻ như mười gia tộc lớn nhất đã quên mất rằng ai mới là người đứng đầu thành phố Hải Tân này. “Nhân cơ hội này, cũng nên dạy dỗ lại bọn họ một chút."
Lâm Mạc Huy cười nhẹ: "Tuy nói như vậy, nhưng tôi vẫn thật sự cảm ông Lộc
Nam Bá Lộc nhìn thoáng qua Lâm Mạc Huy một cái, đột nhiên nói: "Cậu Huy, bước tiếp theo của cậu là gì?”
Lâm Mạc Huy kinh ngạc, không hiểu vì sao Nam Bá Lộc lại hỏi một câu đột ngột như thế.
Suy nghĩ một lúc, Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: “Tôi chưa nghĩ đến “Nhưng có một số việc tôi vẫn phải làm.
Nam Bá Lộc nhẹ giọng nói: "Cậu đang nói đến việc bảo thủ sao?"
Trái tim Lâm Mạc Huy nhảy dựng, chẳng nhẽ thân phận của mình bị lộ rồi sao?
Nam Bá Lộc không nhìn Lâm Mạc Huy, mà chỉ nhìn về phía xa xa, nói: “Y thuật của cậu Huy cũng đủ chấn động cả nước. “Nhưng cậu lại sẵn sàng ẩn nấp ở thành phố Hải Tân này mà không để ai phát hiện ra y thuật của mình" "Như vậy chứng tỏ, trong lòng cậu có khát vọng, cậu đang từng ngày từng ngày tích góp lực lượng, chờ cơ hội để phản công. “Nếu đó không phải mối thủ truyền kiếp, thì không ai làm được như vậy."
Trong lòng Lâm Mạc Huy chấn động, không thể không nói rằng Nam Bá Lộc không phải là người thường! Hiểu rõ lòng người, tuy rằng ông ta rất ít khi lộ diện nhưng tất cả mọi chuyện lại nằm trong lòng bàn tay. không động thì thôi, nhưng đã động liền trực tiếp đánh vào chỗ hiểm! Đây mới chính là một thế hệ anh hùng thực sự
Lâm Mạc Huy khẽ thở dài: “Những chuyện chưa làm rất cuộc tôi vẫn phải làm!”
Nam Bá Lộc cười ha hả. “Xét cho cùng! “Nam tử hán, có việc nên làm, có việc không nên làm!” Nói xong, Nam Bá Lộc đứng dậy, đi vòng đến chỗ lan can, nhẹ giọng nói: “Mười tám năm rồi. “Đã đến lúc tôi nên đi thôi.
Một câu nói này khiến cho Lâm Mạc Huy sững người. Anh kinh ngạc nói: "Ông Lộc, ông muốn đi đâu?"
Nam Bá Lộc cười khẽ: "Giống như cậu nói, có một số việc chung quy vẫn phải làm!”
Lâm Mạc Huy lại kinh ngạc hơn, hiện tại Nam Bá Lộc đã ngồi lên vị trí này, còn có chuyện gì mà ông ta vẫn chưa làm nữa chứ?
Hơn nữa, Nam Bá Lộc là người đứng đầu thành phố Hải
Tân này.
Nếu ông ta muốn làm gì, chỉ cần một câu nói sẽ có vô số người làm giúp ông ta, tại sao ông ta còn muốn tự mình ra tay? “Ông Lộc, tôi vẫn không hiểu được.
Lâm Mạc Huy nói thật.
Nam Bá Lộc nhìn anh một cái, lại nói: "Sau này cậu sẽ hiểu được thôi" “Hiện tại tôi chỉ muốn hỏi cậu một cầu, trong vòng một năm, cậu có thể nuốt hết toàn bộ mười gia tộc đứng đầu được không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT