Hạ Lăng ngã, còn trúng phải vũng bùn, cả người đều lấm lem.
Nàng đưa tay lên nhìn quần áo dơ bẩn, không nhịn được bật khóc to lên.
Hạ Lăng dáng người yểu điệu, nước da trắng trẻo, ngũ quan cũng rất thanh tú, vóc dáng nhỏ bé dễ dàng làm người ta sinh ra ý muốn bảo vệ. Đặc biệt là khi nàng khóc, càng lê hoa đái vũ*, thật làm người ta trìu mến.
*Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Lâm Diệu nhìn có chút không đành lòng, định khuyên nàng vài câu, thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất đơn luyến nhất chi hoa*.
*Dịch: "Thế gian có thiếu gì người tốt đẹp, tại sao cứ nhất định phải yêu một người"
Nhưng hắn mới vừa tiến lên một bước, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, liền đột nhiên bị Tần Chí giữ lại, không thể tiến thêm được nữa.
"Đừng để ý đến nàng ta." Tần Chí liếc mắt nhìn Hạ Lăng, rất lãnh khốc nói: "Khóc đủ rồi thì sẽ ngừng."
Lâm Diệu nghe vậy lập tức rất bội phục Tần Chí, mỹ nhân khóc thành như vậy lại có thể thờ ơ.
Vẻ mặt Hạ Lăng tràn đầy khó tin: "Ngươi còn có nhân tính không?"
Tần Chí không để ý đến nàng, dùng hành động chứng minh y còn có thể càng vô nhân tính hơn. Y không biết từ đâu lấy ra một miếng điểm tâm gói trong khăn tay, tiếp theo cầm lấy điểm tâm kia đút vào miệng Lâm Diệu.
Lâm Diệu đột nhiên không kịp đề phòng bị đút một miếng điểm tâm, thử nhai, thấy khá ngon, lập tức nheo mắt lại nghiêm túc ăn.
Hạ Lăng nhìn thấy cảnh tượng này quả thực sắp tức điên rồi, nàng thảm như vậy, hai người kia lại vẫn khoe khoang tình cảm trước mặt nàng, bọn họ còn là con người không!
Uổng công nàng còn tưởng rằng Lâm Diệu đẹp như vậy sẽ là người tốt, không ngờ cũng là nhìn lầm.
Nàng quyết định sau này sẽ tránh xa Tần Chí và Lâm Diệu một chút.
Sau khi Hạ Lăng khóc lóc bỏ chạy, trong sân chỉ còn lại Lâm Diệu và Tần Chí.
Lâm Diệu nhai xong điểm tâm, nhìn Tần Chí không biết sao lại có chút xấu hổ.
"Điểm tâm từ đâu ra?" Hắn hỏi.
"Cữu phụ phái người đưa tới, trẫm cảm thấy ngươi sẽ thích, liền mang theo." Tần Chí nói rồi lấy ra tất cả điểm tâm, lại hỏi Lâm Diệu: "Ăn ngon không?"
"Ăn ngon." Lâm Diệu nhìn điểm tâm, hai mắt sáng lên, thầm nghĩ tại sao cữu phụ chưa đưa mình loại điểm tâm này, còn ngon hơn mấy loại trong phòng cậu.
Cậu nhanh chóng lấy thêm vài miếng điểm tâm ăn, càng ăn càng ngon, không khỏi lộ ra vẻ hài lòng.
Nhưng lơ đãng nhìn thoáng thấy ánh mắt tươi cười của Tần Chí, Lâm Diệu lại đột nhiên có chút thẹn thùng.
Cậu suy nghĩ một chút, nhanh chóng đẩy nồi cho nhóc con, thầm nghĩ là nhóc con muốn ăn, cũng không phải là cậu. Nghĩ như thế, Lâm Diệu lập tức cảm thấy thoải mái.
Tần Chí cười nhìn Lâm Diệu, cơn tức giận cuồn cuộn không thôi sau khi Lâm Diệu rời đi đã nguôi ngoai.
"Diệu Diệu cũng học cách giấu trẫm. Quan hệ của ngươi và Dung Quyển, trẫm lại là người cuối cùng biết đến."
Lâm Diệu cúi đầu nghiêm túc ăn, giả bộ không nghe được chất vấn có chút ai oán của Tần Chí.
Tần Chí ánh mắt nhu hòa: "Nhưng trẫm cũng sai, là trẫm bỏ qua suy nghĩ của ngươi, làm ngươi bất an. Tối hôm qua cữu phụ tìm trẫm, trẫm đã bảo đảm với cữu phụ sẽ đối xử tốt với ngươi, quyết không phụ ngươi. Bên cạnh trẫm, sẽ chỉ có một mình Diệu Diệu."
Lâm Diệu nghe lời âu yếm, trong lòng vui mừng, khóe môi đã sớm nhếch lên cao, nhưng vẫn giả vờ kiềm chế kích động.
Cậu vừa nhai điểm tâm vừa hỏi Tần Chí: "Ngươi kêu ai là cữu phụ."
Lúc nãy cậu đã chú ý tới cách Tần Chí xưng hô, chỉ là bị đồ ăn dụ dỗ, nhất thời chưa kịp nói.
Tần Chí lại không chút khách sáo: "Diệu Diệu là hoàng hậu của trẫm. Cữu phụ của ngươi chẳng phải chính là cữu phụ của trẫm sao."
Lâm Diệu bị nghẹn, thế nhưng cũng không nghĩ ra lời nào phản bác, rốt cuộc những gì Tần Chí nói đều là sự thật.
Cậu đã nghĩ thông suốt không so đo cùng Tần Chí, chấp nhận sự thật rằng y không thích nhóc con, cũng sẽ không ngượng nghịu nữa.
"Phong cảnh của Lưu quốc xinh đẹp, khá yên tĩnh. Nếu Diệu Diệu không phiền, hãy dẫn trẫm đi dạo?" Tần Chí đề nghị.
Lâm Diệu cũng không từ chối, sảng khoái mà nhận nhiệm vụ này, còn chủ động dẫn Tần Chí đi xem sóc nhỏ.
Trên đường còn điên cuồng chia sẻ với Tần Chí: "Sóc nhỏ rất đáng yêu, không sợ người chút nào, sẽ cọ ngón tay ta, còn cho ta sờ nó. Đợi lát nữa ngươi cũng sờ đi, rất mềm mại thoải mái. Ngươi chắc chắn cũng sẽ thích nó."
Tần Chí dọc đường nghe Lâm Diệu nhiệt tình nói về con sóc nhỏ, ánh mắt lại tập trung vào Lâm Diệu.
Trước đây lúc phát hiện Lâm Diệu bị bắt cóc, y liền phẫn nộ táo bạo rất muốn giết người, hiện tại lại cảm thấy trẫm thật sự quá hạnh phúc.
Lâm Diệu nhanh chóng dẫn Tần Chí đến hang của sóc nhỏ. Ở Lưu quốc, cũng không ai làm hại những con vật nhỏ này, vì vậy nó cũng hoàn toàn không sợ người, rất hoạt bát ngoan ngoãn.
Hai người đến dưới tàng cây, sóc nhỏ thò đầu ra khỏi hang, tiếp theo kéo cái đuôi to đầy lông xù, nhanh chóng bò xuống.
Lâm Diệu lấy quả phỉ đưa cho Tần Chí, tầm mắt nhìn sóc nhỏ, cười nói: "Đáng yêu phải không?"
Tần Chí nhìn Lâm Diệu, lại nhìn sóc nhỏ, tầm mắt trở lại trên người Lâm Diệu, gật đầu nói: "Ừ, đáng yêu."
Lâm Diệu nhìn sóc nhỏ tâm đều tan chảy, vội vàng cho nó vài quả phỉ.
Sóc nhỏ ôm quả phỉ trở về hang, sau đó lại tìm Lâm Diệu, thậm chí khi Lâm Diệu vươn tay, nò còn cọ ngón tay Lâm Diệu lấy lòng, nhìn rất có linh tính.
Lâm Diệu thúc giục Tần Chí: "Ngươi cũng cho nó ăn. Nó biết chúng ta đi cùng nhau sẽ cho ngươi sờ."
Tần Chí cũng không có hứng thú lắm với động vật nhỏ, nhưng vì Lâm Diệu, y cũng cảm thấy thú vị, liền cầm quả phỉ cho sóc nhỏ kia ăn.
Sóc nhỏ còn có chút cảnh giác với Tần Chí, quan sát rồi mới đi lấy quả phỉ. Tần Chí nhân cơ hội sờ bộ lông nó, làm nó sợ tới mức xù lông leo lên trên mấy mét.
"Ngươi đừng sợ, y chỉ sờ ngươi, sẽ không làm hại ngươi." Lâm Diệu nhìn thấy cảnh này không nhịn được cười.
Cậu cười hỏi lại Tần Chí: "Thế nào? Cảm giác sờ rất thoải mái đúng không?"
Tần Chí nhìn chằm chằm bàn tay vừa mới chạm vào sóc nhỏ, suy nghĩ xong liền đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Diệu, tiếp theo cong môi cười: "Không thoải mái bằng sờ ngươi."
Lâm Diệu sững sờ trong giây lát, chợt bị một chiêu bất thình lình của Tần Chí làm cho mặt nóng lên.
Cũng cảm nhận sâu sắc rằng kể từ khi Tần Chí tự thông suốt, trình độ tán tỉnh ngày càng cao.
Cậu ho khan một tiếng, lúc này nói không đúng, không nói lời nào cũng không đúng, sau một lúc lâu vẫn lựa chọn im lặng.
Người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn*, Lâm Diệu cảm thấy lời này thật sự không giả. Cậu và Tần Chí tách ra mấy ngày, gặp lại thật sự rất thú vị.
*chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc "mạnh" hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.
Hôm nay Lâm Diệu đưa Tần Chí đi dạo rất nhiều nơi, thậm chí còn ra ngoài cung. Phong tục của người dân Lưu quốc cởi mở, người cùng người ở chung hài hòa, nhìn vào mang đến cho người ta một cảm giác tốt đẹp.
Hai người nhìn cảnh tượng này, tâm tình cũng trở nên rất tốt.
Vãn thiện Tần Chí ở lại chỗ Lâm Diệu dùng bữa, Lâm Diệu cũng không ngăn cản, xem như ngầm đồng ý. Trước đó cậu vốn định đi tìm Tần Chí, chỉ là không ngờ Tần Chí lại tìm cậu trước.
Lâm Diệu hiện giờ là vương gia, thân phận trong cung rất cao quý, vãn thiện tất nhiên cũng cực kỳ phong phú.
Bởi vì Lâm Diệu mang thai, Dung Mộ còn cố ý dặn dò Ngự Thiện Phòng chuẩn bị bữa ăn riêng cho cậu, có thể bổ sung dinh dưỡng.
Tiêu Vĩ Thời sức khỏe không tốt, khi sinh Dung Quyển còn suýt nữa khó sinh, sau đó được chẩn đoán là không thể mang thai. Bà thẹn trong lòng, cảm thấy hoàng thất chỉ có một người quá điêu tàn, cũng từng đề nghị tuyển phi, lại bị Dung Mộ kiên quyết từ chối.
Bởi vậy hài tử Lâm Diệu mang trong mình, đối với Dung gia cũng là một chuyện vui rất lớn. Bọn họ cũng đều ngóng trông hài tử có thể bình an thuận lợi mà sinh ra.
Dùng qua vãn thiện, Tần Chí thay Lâm Diệu gọt trái cây, cũng không đề cập đến việc rời đi.
Lâm Diệu cũng có chút muốn giữ lại Tần Chí, nhưng không có ý gì khác, chủ yếu là cậu và Tần Chí ngủ chung quen rồi, hiện tại không có Tần Chí ôm ngủ cảm thấy thiếu thiếu. Mấy ngày nay cậu thường xuyên thức dậy vào nửa đêm, luôn ngủ không yên.
Hiện giờ Tần Chí tới đây, nghĩ đêm nay rốt cuộc có thể ngủ ngon, Lâm Diệu lại có thể nào trơ mắt để Tần Chí chạy.
Màn đêm dần buông, cái lạnh thấu xương từ song cửa sổ tiến vào, hành lang dài truyền đến từng trận gió lạnh, phát ra tiếng gào thét kỳ lạ.
Với sự hiểu ngầm giữa Lâm Diệu và Tần Chí, Tần Chí cuối cùng thuận lý thành chương mà ở lại.
Tần Chí mới vừa lên giường, Lâm Diệu liền rất tự nhiên mà dựa vào người y, động tác cực kỳ thành thạo.
Tần Chí cũng vươn tay ôm lấy Lâm Diệu, cẩn thận không chạm vào phần bụng phồng lên của cậu.
Bên ngoài tẩm phòng lạnh thấu xương, trong phòng lại đốt nến, hai người thân mật khăng khít ôm nhau, bầu không khí rất ấm áp tốt đẹp.
Lâm Diệu vươn tay sờ soạng cơ bụng rắn chắc của Tần Chí, có chút buồn ngủ nói với y: "Ngươi nói Kiều Hạc có thể tha thứ cho biểu tỷ không?"
Cậu thực sự cũng cảm thấy lần này biểu tỷ có chút quá đáng.
Tần Chí nhẹ nhàng vuốt tóc dài đen mượt mềm mại của Lâm Diệu, nhẹ giọng nói: "Không biết. Nhưng Kiều Hạc còn thích Dung Quyển, nếu hắn không thích, căn bản không cần tức giận như vậy, không biết hắn có vượt qua khúc mắc trong lòng không. Rốt cuộc Dung Quyển làm việc này thực sự quá đáng, Kiều Hạc từ trước đến nay luôn thích nữ tử mảnh mai ôn nhu có thể làm người khác cảm thấy muốn che chở, nhưng Dung Quyển thật sự kém khá xa với ý trung nhân trong lòng hắn."
Lâm Diệu cảm thấy lời nói này của Tần Chí vẫn còn quá khéo léo. Dung Quyển đâu chỉ kém khá xa ý trung nhân trong lòng Kiều Hạc, đó quả thực tương đương với việc thay đổi thành một người khác.
Lúc trước cậu còn cảm thấy lúng túng trước vấn đề Kiều Hạc và Dung Quyển ở bên nhau thì ai thượng ai hạ, nhưng không nghĩ ra đáp án chính xác.
Hai người sau đó lại hàn huyên chuyện Dung Quyển và Kiều Hạc, cũng không thể thảo luận ra lý do.
Lâm Diệu nói nhiều đến mức ngáp liên tục, Tần Chí liền thúc giục cậu đi ngủ. Dù sao Lâm Diệu bây giờ cũng không phải một mình, nên chú ý thân thể nhiều hơn.
Lâm Diệu vốn dĩ muốn nói với Tần Chí về chuyện bảo bảo, nhưng bởi vì thật sự quá buồn ngủ, đầu óc hỗn loạn, nghĩ mãi không ra cách hỏi, cuối cùng vẫn nghe Tần Chí ngủ trước.
Dù sao Tần Chí ở bên cạnh, chờ tỉnh ngủ lại nói cũng không muộn.
Nhưng khi Lâm Diệu tỉnh ngủ, ngoài cửa sổ trời vẫn đen như mực, không có dấu hiệu của bình minh.
Cậu trở mình, đang chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng qua ánh đèn mờ ảo, lại phát hiện Tần Chí lúc này cũng đã tỉnh.
Lâm Diệu sửng sốt, hỏi y: "Ngươi là tỉnh, hay không ngủ?"
Tần Chí thấp nói: "Có chút không ngủ được. Ta không sao, ngươi ngủ tiếp đi."
Lâm Diệu nghe vậy không biết sao, không buồn ngủ nữa. Cậu nhìn Tần Chí, suy nghĩ một chút nói: "Ta cũng ngủ không được, chi bằng chúng ta trò chuyện đi?"
Tần Chí làm sao có thể không biết Lâm Diệu là vì mình, trong lòng ấm áp nói: "Ừ."
Lâm Diệu nói là hai người trò chuyện, nhưng lại im lặng hồi lâu, giống như không biết nên bắt đầu từ đâu.
Sau một lúc lâu, cậu mới nhìn Tần Chí nói: "Ta lựa chọn rời đi Tần quốc cùng biểu tỷ vì thật sự rất tức giận. Ta có thể cảm giác được ngươi không thích hài tử này, lại còn có chuyện gạt ta, nhưng khi ta hỏi ngươi ngươi lại không nói gì. Ngươi biết loại cảm giác này không? Không nói dối ngươi, ta thật sự không muốn gặp ngươi chút nào, càng nhìn ngươi càng tức giận."
Lâm Diệu nói xong lại cười: "Nhưng bây giờ ta cũng nghĩ thông suốt. Ngươi chỉ là không thích tiểu hài tử, giống như một số người sinh ra đã ghét chó mèo, đây vốn không cưỡng cầu được. Huống hồ ngươi đủ tốt với bảo bảo, sẽ cho nó rất nhiều, ta không nên phàn nàn về điều đó, làm khó dễ ngươi, cố gắng thay đổi sở thích của ngươi."
"Còn nữa, ta cảm thấy không phải ảo giác. Ta có thể cảm giác được ngươi còn có việc muốn giấu ta. Ta vẫn luôn đợi ngươi chủ động nhắc tới, thậm chí ám chỉ ngươi. Nhưng ngươi trước sau không có ý định nói cho ta. Ta không biết ngươi chưa đủ tin tưởng ta, hay cảm thấy ta không thể chia sẻ chuyện của ngươi, nhưng ta chỉ là lo lắng cho ngươi mà thôi..."
Tần Chí nghe vậy đột nhiên ngắt lời: "Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
Lâm Diệu trầm mặc.
Tần Chí sờ đầu Lâm Diệu, buồn cười nói: "Trẫm không phải đã sớm nói qua, rất thích hài tử này sao? Hài tử này là ngươi sinh cho trẫm, sao trẫm lại không yêu?"
"..." Lâm Diệu nghi hoặc hỏi: "Những gì ngươi nói khi đó chẳng lẽ không phải vì lấy lệ ta sao?"
"Trẫm chưa bao giờ nói nửa câu giả dối."
Lâm Diệu lập tức có chút xấu hổ, dừng một chút lại nói: "Nếu ngươi thật sự thích, tại sao thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt như vậy nhìn bảo bảo? Ngươi cho rằng ta không phát hiện, ta kỳ thật đều biết. Ánh mắt ngươi nhìn bảo bảo xa lạ kỳ quái như vậy, ta lại làm sao có thể tin tưởng ngươi?"
Nếu không phải liên tục nhìn thấy Tần Chí nhìn chằm chằm bụng cậu bằng ánh mắt kỳ quái, thì Lâm Diệu làm sao có thể nghi ngờ được.
Tần Chí không vội trả lời câu hỏi của Lâm Diệu. Y đột nhiên lâm vào im lặng buồn bã, toàn thân căng thẳng, hô hấp cũng rất dồn dập, như là nhớ tới chuyện gì đó rất thống khổ phẫn nộ.
Lâm Diệu giật mình, lập tức ném hết những nghi vấn trước đó đi, nhanh chóng siết chặt tay Tần Chí để trấn an nói: "Không sao đâu, ngươi không muốn nói thì đừng nói, ta tin ngươi."
Cậu đột nhiên ý thức được, chuyện này đối với Tần Chí mà nói là một ký ức rất đau khổ, nếu không, kiên định như Tần Chí, cũng không đến mức nháy mắt phản ứng theo bản năng như thế.
Lâm Diệu có chút đau lòng, lập tức không muốn biết thêm.
Tần Chí nhìn ánh mắt tràn đầy lo lắng của Lâm Diệu, thân thể căng chặt đột nhiên thả lỏng lại.
"Cuộc đời này trẫm có thể được Diệu Diệu làm bạn, thật sự là tam sinh hữu hạnh*."
*Trải qua ba đời 3 kiếp gặp được may mắn, hạnh phúc.
Lo lắng trong mắt Lâm Diệu chưa tan, khóe môi lại nhếch lên, rất kiêu ngạo mà nói: "Đúng vậy. Ngươi biết thì tốt."
Tần Chí cũng bị cậu ảnh hưởng đến nở nụ cười: "Diệu Diệu bây giờ càng không biết khiêm tốn."
Lâm Diệu hừ nói: "Ta vốn chỗ nào cũng tốt, có thể nói là hoàn mỹ. Ngươi có gì bất mãn với ta sao?"
"Trẫm không dám."
Sau khi hai người nói xong đoạn đối thoại này, liền nhìn nhau nở nụ cười, khóe môi đáy mắt đều là ý cười, ấm áp động lòng người.
Cười xong Tần Chí ôm Lâm Diệu, tựa như ôm bảo vật quý hiếm nhất thế gian này. Mỗi khi ở bên Diệu Diệu, y luôn có thể dễ dàng vui vẻ, giống như vui vẻ là một chuyện thật dễ dàng.
Nhưng cũng chỉ có y biết rõ, trong ngần ấy năm không có Lâm Diệu làm bạn kia, y thậm chí đã sớm quên mất vui vẻ là gì.
Y nói có thể được Lâm Diệu làm bạn là tam sinh hữu hạnh, những câu này đều xuất phát từ tận đáy lòng.
"Trẫm chưa bao giờ không tin ngươi, cũng chưa bao giờ cảm thấy ngươi không thể chia sẻ. Chỉ là việc này ngươi không biết thì tốt hơn." Tần Chí mở đầu câu chuyện: "Nhưng khi trẫm tới Lưu quốc cũng đã nghĩ kỹ, trẫm sẽ cùng Diệu Diệu bạch đầu giai lão, việc này cũng không nên giấu ngươi."
Y giấu Lâm Diệu là vì tốt cho cậu, không muốn cậu lo lắng. Nhưng việc đã đến nước này, y cũng không cần phải giấu giếm nữa.
Tần Chí nói xong liền buông Lâm Diệu ra, xoay người xuống giường cầm một ngọn đèn đến mép giường.
Có lẽ là chịu sự tác động của Tần Chí, Lâm Diệu từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.
Cậu bỗng nhiên có dự cảm, những chuyện Tần Chí nói nhất định rất trầm trọng. Cậu cần chuẩn bị tinh thần.
Sau khi Tần Chí bưng tới đèn lồng, xung quanh giường nháy mắt sáng bừng.
Y vẫn chưa mở miệng giải thích trước, mà vén tay áo lên, cho Lâm Diệu xem những vết đâm trên cánh tay mình.
Lâm Diệu nhìn khó hiểu.
Tần Chí tiếp tục nhẹ giọng giải thích: "Đây là bị chốn hoang vu đâm bị thương."
Y nói quá hờ hững, Lâm Diệu cũng sửng sốt một hồi mới phản ứng lại, tức khắc kinh hoảng: "Chốn hoang vu? Ta nghe biểu tỷ nói thực vật đều có độc, ngươi..."
"Thực vật kia quả thật có độc."
Sắc mặt Lâm Diệu đột nhiên thay đổi, xoay người xuống giường: "Vậy ngươi còn thất thần làm gì? Tại sao trước đó không nói? Nếu như độc phát thì sao?"
Lâm Diệu nói xong liền tự trách: "Đều do ta, ta không nên hành động theo cảm tính tùy tiện bỏ đi. Nhưng ngươi cũng vậy, chốn hoang vu nguy hiểm như vậy, ngươi không biết ở bên ngoài chờ ta sao? Ta chưa nói không trở lại."
Tần Chí nhìn động tác hoảng sợ thất thố, tràn đầy lo lắng của Lâm Diệu, không biết sao lại bật cười.
Lâm Diệu tức giận nói: "Ngươi còn có tâm trạng cười, ngươi nhanh lên! Cùng ta đi tìm cữu phụ, xem có thuốc giải hay không. Nếu ngươi chết, đừng hy vọng ta thủ tiết cho ngươi, ta quay đầu gả cho người khác."
Mặt Tần Chí trầm xuống: "Ngươi dám!"
Y muốn giết sạch tất cả những người có thể trở thành đối tượng tái giá của Lâm Diệu!
Lâm Diệu tức giận trừng mắt nhìn Tần Chí, cậu thật sự rất lo lắng cho Tần Chí.
Lòng Tần Chí bỗng dưng mềm nhũn, thấp giọng nói: "Ngươi đừng lo lắng, trẫm không sao. Ngươi còn nhớ chuyện trước kia trẫm độc phát sao?"
Lâm Diệu nghe thấy khẩn trương, trịnh trọng gật đầu.
"Lúc trước trẫm sợ ngươi lo lắng, vẫn chưa nói thật. Sau khi trẫm bị mất ngôi thái tử, từng bị dùng làm dược nhân. Hiện giờ trong cơ thể trẫm đều là kịch độc, đừng nói thực vật cỏn con có độc, cho dù toàn bộ độc vật trong chốn hoang vu, cũng không làm gì được trẫm."
Y nói nhẹ nhàng, không thấy chút cảm xúc.
Lâm Diệu lại có thể từ những lời này cảm nhận được sự thống khổ mà Tần Chí từng chịu: "Là ai? Nhiều người như vậy, tại sao muốn bắt ngươi thử thuốc?"
Khóe môi Tần Chí nhếch lên trào phúng: "Có lẽ là ghen tị với trẫm, khi trẫm làm thái tử, quá mức ngây thơ, cũng không sợ ai, nhưng đắc tội với người khác không ít. Thêm hắn bản tính biến thái, thích nhìn thấy người khác thống khổ làm vui. Mà khi đó người hắn hận nhất, không thể nghi ngờ chính là trẫm."
Lâm Diệu nhớ tới bức hoạ cuộn tròn của Tần Chí mình từng nhìn thấy ở sơn trang, trong lòng không khỏi có chút hiểu rõ.
Tần Chí khi đó ngây thơ trong sáng, tràn ngập vinh quang, quả thực rất dễ khiến người ta ghen ghét. Trước đây cậu từng thắc mắc tại sao Tần Chí lại có thay đổi lớn như vậy, hiện tại ngẫm lại những gì Tần Chí đã trải qua, cũng không khỏi kinh ngạc.
Lâm Diệu nghĩ đến nắm chặt tay Tần Chí, cậu biết Tần Chí cũng không cần thông cảm, cho nên cũng không nhắc tới.
"Người nọ sau đó như thế nào?"
Tần Chí không muốn nói đến những thứ làm bẩn tai Lâm Diệu, chỉ mạnh mẽ cường điệu nói: "Trẫm đã làm cho hắn trải nghiệm cách chết thống khổ nhất trên đời."
⋇⋆✦⋆⋇maitran.wordpress.com⋇⋆✦⋆⋇
Ép người ta nói ra cũng là DD, mà đau lòng cũng là DD =))) Nhưng nói chung thì đã là vợ chồng thì ko nên có bí mật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT