Sau một lúc lâu, Hạ Lăng bị làm cho kinh ngạc không nói nên lời phục hồi tinh thần lại, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói: "Ngươi không phải là người của A Quyển? Vậy thật tốt quá. Vừa rồi ta suýt bị hù chết."
Lâm Diệu cứng họng: "Ta đáng sợ như vậy sao?"
"Không đáng sợ, ngươi trông quá đẹp. Ta so với ngươi không có một chút ưu thế gì." Hạ Lăng lại xác nhận: "Ngươi thật sự không phải là người của A Quyển?"
Lâm Diệu còn chưa kịp nói, Tần Chí trước tiên đã nổi giận. Lâm Diệu là người của y, y sao có thể chịu đựng người khác liên tục gán ghép hoàng hậu của mình và kẻ khác.
"Nếu ngươi nhắc lại việc này, đừng trách trẫm thủ hạ vô tình." Tần Chí lạnh lùng uy hiếp.
Y trầm khuôn mặt, cau mày, thoạt nhìn rất dọa người.
Hạ Lăng lùi về sau, cũng không dám trêu chọc Tần Chí. Nàng cũng nghe nói qua, hoàng đế Tần quốc tàn bạo bất nhân, không nương tay với cả trẻ nhỏ, thật đáng thương một mỹ nhân như Lâm Diệu lại rơi vào ma chưởng của Tần Chí.
Nàng vẫn chưa che dấu cảm xúc, suy nghĩ trong lòng liền trực tiếp hiện ra trên mặt.
Trong lòng Lâm Diệu cũng rất khó chịu, cậu biết rõ Tần Chí không tàn nhẫn như người ngoài biết. Hơn nữa hoàn toàn ngược lại, sâu trong nội tâm Tần Chí còn lương thiện hơn bất cứ ai.
Hạ Lăng khiến Tần Chí không vui, vì vậy Lâm Diệu ăn miếng trả miếng, cũng không muốn nàng ta vui vẻ.
Cậu nhìn Hạ Lăng khuyên bảo: "Ta tuy không phải là người mà Dung Quyển thích, nhưng cũng không có nghĩa là Dung Quyển không có người nàng thích. Nàng từng nói với ta chỉ xem ngươi là muội muội, ngươi cần gì phải đau khổ dây dưa?"
Hạ Lăng nghe vậy sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Là ai? A Quyển thích ai?"
Lâm Diệu lắc đầu: "Ngươi biết là ai thì làm sao, lại đi khiêu khích nữa sao? Vô dụng, Dung Quyển đã thành hôn với người nọ, nàng đối với ngươi cũng không có ý. Thay vì dây dưa không dứt, chi bằng ngươi nhanh chóng buông tay để tìm duyên khác tốt hơn."
Lâm Diệu chân thành nói lời này với Hạ Lăng, dưa hái xanh không ngọt, huống chi Dung Quyển cũng không thích nàng, chấp nhất như thế lại có tác dụng gì.
Hạ Lăng lại không nghe lọt tai, hừ lạnh nói: "Ngươi biết cái gì? Ta chẳng lẽ có thể khống chế được việc ta thích nàng sao? Ta chỉ cần nhìn thấy nàng liền cao hứng, muốn ở bên cạnh nàng, cho dù chỉ có một chút hy vọng, ta cũng sẽ nắm chặt chút hy vọng này, ngộ nhỡ nàng thay đổi tâm ý nguyện ý cùng ta ở bên nhau thì sao? Nếu ta không nỗ lực hơn, chẳng phải một chút hy vọng cũng không có sao?"
Lâm Diệu nghe vậy nhất thời nghẹn lời, cũng không biết nên cảm thán cho sự bướng bỉnh quyết làm theo ý mình hay dũng khí đáng khen của Hạ Lăng.
Hạ Lăng cau mày, cả người đều dựng thẳng lên giống như con nhím: "Ngươi còn chưa nói cho ta người nọ là ai? A Quyển thật sự thành thân?"
Lâm Diệu dừng một chút, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, liền đột nhiên nghe được bên ngoài tường truyền đến tiếng nói chuyện của Dung Quyển và Kiều Hạc.
Dung Quyển bị Kiều Hạc mạnh mẽ kéo đến tìm Tần Chí, đây không phải là chủ ý của nàng.
Nàng cũng cố gắng thuyết phục Kiều Hạc.
"Ngươi đã nói sẽ vĩnh viễn yêu ta, đối xử tốt với ta, sao có thể đổi ý nhanh như vậy?"
"Giới tính của ta quan trọng như vậy sao? Đây là trời sinh, ta không thể kiểm soát được. Chẳng lẽ ngươi yêu không phải ta sao? Liên quan gì đến giới tính của ta?"
"Ta thừa nhận ta đã nói dối ngươi, ta xin lỗi ngươi được không? Ta cũng nhất kiến chung tình đối với ngươi, khó kìm lòng nổi."
Kiều Hạc không thể nhịn được nữa nói: "Câm miệng."
Dung Quyển trầm mặc hai giây, lại nhấn mạnh nói: "Dù thế nào, ta cũng sẽ không hòa ly với ngươi. Ngươi giận ta phiền ta, muốn đánh muốn mắng đều được, nhưng hòa ly tuyệt đối không thể."
Kiều Hạc cắn chặt răng, không nói nữa, trong nháy mắt liền kéo Dung Quyển đi tới trước mặt đám người Tần Chí.
Kiều Hạc đúng là tức điên, đến mức không để ý đến Hạ Lăng bên cạnh.
Dung Quyển lại liếc mắt đã thấy được, nàng vốn rất đau đầu, nhìn thấy Hạ Lăng đầu càng đau, giống như bị ai dùng rìu bổ.
Hạ Lăng tất nhiên là nghe được những gì hai người nói, nàng nhìn Dung Quyển, lại nhìn Kiều Hạc, còn chưa bao giờ thấy Dung Quyển nói chuyện với ai khép nép như thế, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Kiều Hạc nhìn thấy Tần Chí liền buông tay đang kéo Dung Quyển, trịnh trọng quỳ xuống đất khẩn cầu: "Thần suy xét rất rõ ràng, nhất định phải hòa ly với Dung Quyển, xin bệ hạ thành toàn."
Hắn nói năng hùng hồn, không có nửa phần do dự, vẻ mặt bình tĩnh kiên định.
Dung Quyển đứng sau nửa bước, nắm chặt tay, đột nhiên trái tim từng trận đau đớn.
Tần Chí và Lâm Diệu liếc nhau, vẻ mặt đều rất bất đắc dĩ. Một bên là huynh đệ kết bái, một bên là biểu tỷ của Lâm Diệu, việc này thật đúng là rất khó quyết định.
Sau một lúc lâu, Tần Chí hỏi Dung Quyển: "Ngươi đồng ý sao?"
Dung Quyển lắc đầu: "Tuyệt đối không hòa ly."
Kiều Hạc vội la lên: "Ta và nàng đã hết tình cảm, theo lý thường hẳn là hòa ly, cũng không cần nàng đồng ý."
"Ngươi và nàng thành thân là tình đầu ý hợp, hòa ly đương nhiên cũng cần sự tự nguyện của cả hai bên. Nếu các ngươi đều muốn hòa ly, trẫm cũng không phản đối."
Tần Chí quyết định như thế kỳ thật cũng là vì y hiểu Kiều Hạc. Y biết Kiều Hạc còn thích Dung Quyển, chỉ là hiện giờ đã bị cơn tức giận làm cho mù quáng. Y không muốn Kiều Hạc sau này hối hận.
Vấn đề giữa Dung Quyển và Kiều Hạc thực sự khó giải quyết, Lâm Diệu nhìn cũng bó tay.
Kiều Hạc hít một hơi thật sâu, đứng lên, nhưng trong lòng vẫn còn khổ sở, nhìn Dung Quyển tàn nhẫn nói: "Nếu như thế, vậy không cần hòa ly, ta sẽ viết hưu thư..." (*thư bỏ vợ)
Hắn còn chưa nói hết lời thì đột nhiên một giọng nói cất lên tức giận phản bác: "Ngươi chính là người cùng A Quyển thành thân? Trông cũng chẳng ra gì, còn không đẹp bằng một nửa ta. A Quyển có thể coi trọng ngươi, thành thân với ngươi là phúc khí của ngươi, ngươi không biết ơn, lại còn muốn hòa ly với A Quyển, còn muốn bỏ nàng? Ngươi cho rằng ngươi rất ghê gớm sao?"
Kiều Hạc nhíu chặt mi: "Ngươi là ai?"
"Ta? Ta là thái tử phi tương lai của A Quyển." Hạ Lăng vừa nói cười vừa nắm tay Dung Quyển, bộ dáng thân mật vui mừng.
Dung Quyển lại bị nàng làm cho da đầu tê dại, quả thực sắp vỡ đôi.
Nói xong nàng lại nhìn Kiều Hạc giải thích: "Ngươi đừng nghe nàng nói bậy, ta và nàng cũng không có quan hệ gì, ta chỉ xem nàng là muội muội. A Hạc, ngươi đừng xúc động, việc này chúng ta thương lượng được không? Ta biết đều là ta sai, ta không nên dối gạt ngươi. Ta bảo đảm, sau này tuyệt đối không lừa ngươi."
Hạ Lăng nghe vậy thì sững sờ, không thể ngờ rằng những lời này lại thực sự được nói ra từ miệng của A Quyển.
Nàng cũng không rõ toàn bộ câu chuyện, chỉ cảm thấy rất đau lòng cho A Quyển, liền chấp nhất mà dính qua: "A Quyển, hắn đã nói như vậy thì đừng cần hắn nữa. Ngươi nhìn ta, ta dịu dàng hơn hắn, nghe lời hơn hắn, đẹp hơn hắn, ta còn có thể sinh bảo bảo cho ngươi. Ngươi lấy ta đi, được không? Ta bảo đảm sẽ nghe lời ngươi."
Hạ Lăng cười ôn nhu, còn mang theo chút ngượng ngùng.
Dung Quyển lại không chút nào động dung: "Hạ Lăng, ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, chúng ta tuyệt đối không được. Nếu ngươi còn dây dưa, ta sẽ bảo Hạ tướng quân nhốt ngươi lại, một tháng không cho phép ra ngoài."
Hạ Lăng méo miệng, vẻ mặt ủy khuất: "Ngươi chỉ biết lấy cha uy hiếp ta. Vậy ngươi nói cho ta, ngươi thích hắn cái gì, ta có thể học. Hoặc là ngươi không thích ta cái gì, ta cũng có thể sửa."
Lâm Diệu nhìn Hạ Lăng bám riết không tha, càng cản càng hăng, lập tức hiểu được tại sao Dung Quyển lúc trước bị ép phải rời khỏi Lưu quốc.
Ở bên cạnh, Kiều Hạc nhìn Dung Quyển và Hạ Lăng lôi lôi kéo kéo dây dưa không thôi, vốn đang tức giận, càng khiến ngực thêm đau âm ỉ.
Hắn thật sự không nhìn nổi, lập tức phẫn nộ rời đi.
"A Hạc......" Dung Quyển nhìn Kiều Hạc đi xa, nhanh chóng muốn đuổi theo.
Nàng đuổi theo, lại hoàn toàn không kiên nhẫn với Hạ Lăng càn quấy, cất bước đi nhanh về phía trước.
Hạ Lăng không thể giữ chặt Dung Quyển, thân thể nghiêng ngả mất thăng bằng và ngã xuống mặt đất.
Nàng ủy khuất mà ngẩng đầu nhìn Dung Quyển, lại phát hiện bóng dáng của Dung Quyển đã biến mất từ lâu.
⋇⋆✦⋆⋇maitran.wordpress.com⋇⋆✦⋆⋇
Ko nên quá chấp nhất, bướng bỉnh, càng làm người ta ghét...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT