Khuôn mặt này quá ấn tượng, khó để không nhớ rõ. Tiểu Trương ngó Lịch Tu từ trên xuống dưới, thấy hắn đi dép lê, tóc tai quần áo lộn xộn, dáng vẻ vừa tỉnh ngủ, lòng Tiểu Trương dậy sóng cuồn cuộn: “Tối, tối qua anh ngủ ở đây à?”
Mặt Lịch Tu thiếu kiên nhẫn, thẳng thắn duỗi tay lôi người ra ngoài, bước vào nhà vệ sinh đóng sầm cửa.
Tiểu Trương run rẩy, ây…… tính khí còn ông tướng gớm.
Phương Kiều mua nguyên liệu nấu ăn về tiệm, chẳng thấy bóng Lịch Tu đâu, hỏi Tiểu Trương, Tiểu Trương nói đi rồi.
Ngay cả tạm biệt cũng chẳng nói đã đi, mình còn định làm cơm cho anh ấy nữa mà. Phương Kiều buồn bã, Tiểu Trương hóng hớt hỏi anh linh tinh, Phương Kiều chẳng có tâm trạng tán gẫu, tuỳ tiện đáp mấy câu liền cầm đồ lên lầu.
Tới tối, khi Phương Kiều đang đóng cửa, Lịch Tu lại xuất hiện, hắn bước xuống từ trên xe, đi tới trước mặt Phương Kiều.
Phương Kiều chẳng nói năng gì, tới khi khoá chặt cửa, quay người ngó thì thấy xe đã rời đi, Phương Kiều khựng lạ, hơi ngẩng đầu hỏi Lịch Tu: “Tìm tôi có việc gì?” Đợi hồi lâu sau thấy Lịch Tu vẫn im lặng, Phương Kiều rút điện thoại mở Note, đưa cho hắn.
Lịch Tu nhận điện thoại gõ chữ, Phương Kiều đọc thì thấy hắn hỏi: Giận à?
Rõ ràng vậy ư? Nhưng anh có tư cách gì để giận? Mặt Phương Kiều nóng lên, thấy thiệt lúng túng, anh lắc đầu: “Đâu có đâu có, anh đừng hiểu lầm.”
Lịch Tu gõ chữ, nói: Mời tôi ăn cơm.
Phương Kiều tưởng hắn gõ nhầm, hỏi: “Anh đang mời tôi ăn cơm à?”
Lịch Tu: Anh mời tôi.
Phương Kiều càng lúng túng hơn.
Lịch Tu: Tôi không có tiền.
Có ma mới tin. Phương Kiều lấy lại điện thoại, cúi đầu để vào túi: “Anh muốn ăn gì?”
Ăn khuya xong, thấy Lịch Tu không có ý định rời đi, Phương Kiều thẳng thừng dẫn luôn người nọ về nhà. Lịch Tu vừa vào cửa đã ngó trái nghía phải, miệng dù không nói nhưng từ biểu cảm trên mặt hắn không khó để thấy hắn vô cùng ‘dị ứng’ căn nhà hai phòng ngủ đơn sơ này. Phương Kiều hiểu, những người sống ở trang viên Linh Khê toàn là các nhân vật lớn ‘không phú thì quý’, nhìn dáng vẻ này của hắn…… Phương Kiều yếu ớt nhìn Lịch Tu, sau đó ỉu xìu đầy thất bại cúi đầu, cầm ấm nước vào bếp.
Lịch Tu bám theo anh, đưa tay sờ lên khung cửa, thấy có bụi. Phương Kiền thấy động tác của hắn khá hài hước, cái người này lúc tỉnh táo thú vị hơn nhiều so với khi say rượu.
“Qua đây.” Phương Kiều gọi hắn, khi Lịch Tu tới cạnh anh, Phương Kiều cầm tay hắn đặt dưới vòi nước xối, rửa xong còn dùng áo mình lau cho hắn, nói: “Ra ngoài đi.”
Lịch Tu cau mày nhìn tay mình, sau đó nhìn anh. Phương Kiều nói: “Áo tôi chiều nay vừa thay, không bẩn.”
“Anh bị đần à?”
Phương Kiều đổi sang nước nóng, quay lưng trầm giọng trả lời Lịch Tu: “Sau khi gặp anh, hình như hơi đần thật.” Không chờ Lịch Tu tiếp lời, anh lại hỏi: “Vì sao anh không thích nói chuyện, hay là cổ họng không thoải mái?”
Quả nhiên Lịch Tu không muốn trả lời vấn đề này, quay người bước đi. Phương Kiều thở phào, anh còn lo Lịch Tu sẽ hỏi mình vì sao.
Vì sao sau khi gặp y thì lại biến thành bộ dạng này? Y có gì đặc biệt ư?
Nếu hỏi thật, Phương Kiều chắc chắn chẳng biết đáp sao, vì ngay cả anh cũng chẳng biết.
Về sau, tối nào Lịch Tu cũng qua đêm ở chỗ Phương Kiều, có lúc ở tiệm sách, có lúc ở nhà anh. Lịch Tu rất ít nói, thỉnh thoảng khó hiểu ngó anh chằm chằm, sau đó gọi anh là Tiểu Kiều — Đa số là khi hắn say xỉn.
Phương Kiều cực kỳ thích hắn gọi mình như vậy, phảng phất như bọn họ rất thân mật.
Mối quan hệ giữa hai người phát sinh biến hoá mang tầm trọng đại hơn là vào tối thứ bảy ở một tháng sau, tối đó có người tới tìm Lịch Tu, Phương Kiều vén rèm cửa sổ trộm nhìn xuống lầu, là một cô gái trẻ tuổi lái xe mui trần, đi giày cao gót mũi nhọn, tóc đỏ rực như lửa, dung nhan diễm lệ, Phương Kiều thầm hoảng sợ, vì khuôn mặt đó giống Lịch Tu tới 80%.
Hai người đứng nói chuyện một lát, toàn là cô gái đó nói, Lịch Tu chỉ nghe. Phương Kiều không nghe rõ cô nói gì, chỉ thấy mấy phút sau Lịch Tu liền lên xe đi với cô ta. Người đó rõ ràng là người nhà của Lịch Tu, hắn chắc sẽ không quay lại, vừa nghĩ tới điều này, Phương Kiều u sầu cùng cực, vị trí nào đó bên ngực trái trở nên trống vắng, phảng phất như thiếu đi một bộ phận — nó rõ rành rành mấy phút trước còn nhảy nhót loạn xạ.
Anh hối hận mình chưa lưu số điện thoại Lịch Tu, nếu có thì giờ ít nhất có thể hỏi hắn bao giờ lại tới, dù sau này chẳng gặp nhau nữa, cũng có thể thỉnh thoảng gửi tin nhắn tán gẫu. Dù sao cũng tốt hơn chẳng có gì.
Phương Kiều uống rượu. Hơn hai năm sau phẫu thuật, đây là lần đầu tiên anh uống. Anh vẫn đang uống thuốc chống thải ghép (1), vì vậy quả thực không nên làm vậy. Nhưng anh không kiềm chế được, anh quá đau khổ, thậm chí anh còn không hiểu vì sao mình đau như vậy, đau tới mức mất ngủ, thuốc ngủ cũng vô tác dụng, anh chỉ có thể dựa vào cồn.
Vất vả lắm mới nhặt được cái mạng về, thật quá tuỳ hứng.
Tửu lượng Phương Kiều quả thực không tốt lắm, ba chai bia vào bụng, cả người lâng lâng. Anh thấy bản thân khi thì chìm xuống khi thì phiêu phiêu, tựa như nằm trong một đám mây, vô cùng kỳ diệu; chẳng trách nhiều người mê rượu tới vậy.
Vẫn chưa buồn ngủ lắm, chưa đủ, Phương Kiều mở chai thứ tư.
Khi anh uống tới chai thứ sáu thì Phương Kiều nghe thấy tiếng bước chân lên lầu, anh nắm chặt chai bia lắc lắc đầu đứng dậy, thấy một người bước về phía mình. Phương Kiều cố chớp mắt, đợi tới khi người nọ tới trước mặt, anh chỉa một ngón tay chọc chọc lồng ngực người nọ, là người thật.
“Anh… Ợ, sao lại tới đây?” Phương Kiều choáng váng tới mức không đứng được, người ngã về sau sofa: “Không phải là anh về nhà rồi ư?”
Lịch Tu tiếp lấy chai bia trong tay anh, tay Phương Kiều trống không, giơ tay toan lấy chai mới, nửa đường bị Lịch Tu đánh về. Phương Kiều rũ đầu xoa mu bàn tay.
Lịch Tu vứt toàn bộ chỗ bia còn lại vào sọt rác, nắm cằm Phương Kiều nâng lên: “Tại sao uống rượu?”
“Không vui.”
“Vì sao?”
Mặt Phương Kiều phát sốt, tay Lịch Tu mát lạnh, Phương Kiều không nhịn được cọ cọ lòng bàn tay hắn: “Ứ nói cho anh.”
Lịch Tu cúi người xuống, xích lại gần Phương Kiều. Mặt hai người sát sàn sạt, sát tới mức có thể nghe thấy hô hấp đối phương. Ánh mắt Lịch Tu dần sâu, càng xích càng gần, tới khi sắp chạm vào làn môi Phương Kiều thì bỗng lùi lại, hơi cau mày: “Hôi quá.”
Phương Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt ướt át, biểu cảm tựa như giây tiếp theo sẽ bật khóc.
“Được rồi, không hôi.” Lịch Tu áp sát lại lần nữa, quả quyết hôn lên môi Phương Kiều.
Trong khoảng thời gian này, Phương Kiều hay nằm mơ, trong mơ, Lịch Tu sẽ đối xử với anh như vậy, cong người nắm chặt cằm anh, mạnh mẽ hôn anh, ngay cả lưỡi cũng len vào, không cho anh phản kháng, vô cùng ‘bá đạo’. Lưỡi bị cuốn lấy quấn quýt, hô hấp Phương Kiều hỗn loạn, tim đập như trống, “bùm bùm bùm”, đập tới phát đau. Chẳng rõ từ lúc nào hai tay anh cuốn lấy cổ Lịch Tu, không kịp thu lại, cấu cổ y.
Lịch Tu rên nhẹ một tiếng, rời khỏi môi Phương Kiều. Phương Kiều ngơ ngác hỏi hắn: “Đau à?”
Sắc mặt Lịch Tu không tốt lắm: “Anh nói thử xem?”
“Thế thì không phải mơ…” Thấy Lịch Tu quay người định đi, Phương Kiều vươn người ôm chặt lấy hắn: “Xin lỗi, xin lỗi, anh đừng giận, không phải tôi cố ý cấu anh. Tôi chỉ là… Tôi tưởng… không thì anh cấu lại tôi nhé?”
Quả nhiên Lịch Tu vươn tay cấu nhẹ mặt anh, Phương Kiều an tâm hơn, rời tay khỏi thắt lưng Lịch Tu, đổi sang nắm tay hắn. Lịch Tu tháo tay anh ra, Phương Kiều lật tay nắm càng chặt hơn, lo lắng nói: “Anh đừng đi.”
“Tôi đi tắm.” Lịch Tu nói.
“Đừng, đừng đi……” Phương Kiều ỷ vào mấy phần men say, nắm chặt lấy tay Lịch Tu, tuôn hết những lời xưa nay nghĩ cũng chẳng dám nghĩ ra: “Em tắm rồi, sạch cực kỳ…. Em, lần đầu tiên của em, anh đừng chê… cũng đừng lo lắng, trang viên Linh Khê rộng như vậy, em chẳng biết anh ở đâu, em sẽ không làm phiền anh……”
Lịch Tu lại tháo tay anh ra: “Anh say rồi.”
“Em không say, không say thật mà. Em biết anh là ai, em thích anh……” Phương Kiều cuống tới mức mắt ửng đỏ: “Em thích anh, rất thích, rất thích, lần đầu tiên gặp đã thích, thích anh lắm……”
Lịch Tu sắp bị chữ “thích” này tẩy não tới nơi luôn, xoa mày nói: “Biết rồi.”
“Vậy anh……” Phương Kiều nhìn hắn, ánh mắt nóng bỏng: “Làm không nào?”
Lịch Tu lười phí lời với anh, trực tiếp khiêng người về phòng ngủ, ném lên giường, đè thân xuống. Môi Phương Kiều run rẩy, lời định nói ra bị tiếng xé toạc đánh trở về. Lịch Tu xé áo ngủ của Phương Kiều, tiếp theo xé quần anh, cuối cùng giật nốt quần lót. Trong phòng không bật đèn, Phương Kiều không thấy rõ biểu cảm của Lịch Tu, nhưng có thể nghe được tiếng thở của hắn, khá âm trầm.
Toàn thân trần trụi, chỉ còn duy nhất hơi lạnh che chở anh, giờ Phương Kiều mới căng thẳng, vô thức kẹp chặt chân. Lúc này anh mới phát hiện Lịch Tu đã đè cả người hắn xuống, chân anh chẳng thể khép lại, anh ôm ngực mình, lại thấy động tác này kỳ cục, khẽ cắn môi, dứt khoát giơ tay ôm lấy cổ Lịch Tu. Mặt anh đỏ tận mang tai, tim đập như bay, cảm thấy thời khắc này có lẽ nên nói gì đó, nhớ tới động tác xé quần áo vừa rồi của Lịch Tu, Phương Kiều bật thốt: “Tay anh có đau không?”
Lịch Tu không đáp, trầm lặng nắm chặt lấy eo Phương Kiều.
“Sau này đừng xé.” Khuôn mặt nóng bừng của Phương Kiều nhẹ nhàng cọ cọ hắn: “Em có thể tự mình cởi.”
Xưa nay Lịch Tu chưa từng gặp ai thế này, đốt lửa lòng hắn cháy bừng bừng.
“Đồ đó đâu?”
Phương Kiều một mực ôm chặt Lịch Tu, chôn mặt trong cổ hắn thì thầm: “Trong ngăn kéo.”
“Em bỏ tay ra.”
Phương Kiều ôm càng chặt.
Lịch Tu sờ eo anh, giọng nói khàn khàn: “Không bỏ tay sao tôi lấy được.”
Giờ Phương Kiều mới lỏng tay, ôm mặt chôn đầu trong chăn.
“A……! Chờ, chờ chút……”
Lịch Tu hơi khựng lại, ngay sau đó thì dùng sức, chen toàn bộ ngón tay vào trong. Phương Kiều đau đớn bật rên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì là mình mặt dày quyến rũ người ta, giờ lại kêu đau thì hơi vô lý. Anh hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra chầm chậm, tì dậy hôn lên cằm Lịch Tu một cách dịu dàng: “Tiếp tục thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT