Ăn mì xong, Lịch Tu xuống lầu, Phương Kiều rửa bát. Rửa xong, anh thấy Lịch Tu đang ngồi bên cửa sổ ngẩn người. Hắn thường xuyên như vậy, tới liền ngồi vị trí đó, chẳng làm gì, chỉ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm bên ngoài.

Phương Kiều rót cho hắn một cốc nước, mình cũng cầm một cốc, nhìn ra ngoài theo hắn, mưa vẫn chẳng nhỏ đi, ngược lại càng ngày càng lớn. Nhiều năm rồi chưa trải qua cơn mưa nào lớn tới vậy; Phương Kiều nghĩ, cơ hội tốt nhường này, mời anh ấy ở lại, dù không ngủ chung một giường, ngủ chung một phòng cũng tốt. 

Chỉ tưởng tượng thôi mà người nhũn ra rồi.

Bỗng Phương Kiều ho một tiếng, cúi đầu lấy lọ thuốc trong túi áo ra. 

Lịch Tu viết một hàng câu hỏi trên giấy.

Phương Kiều vừa uống thuốc vừa ấn lồng ngực bên trái, cười nói: “Hai năm trước đã phẫu thuật ở nơi này.” 

Anh không nói rõ, Lịch Tu cũng không hỏi kỹ. Nhưng Phương Kiều hy vọng hắn có thể viết nhiều thêm mấy chữ, thế là gắng tìm chủ đề: “Nhà anh ở đâu? Cách nơi này xa không? Anh làm công việc gì?”

Lịch Tu viết lên giấy: Anh thật lắm lời. 

Phương Kiều bèn ngậm miệng, im lặng uống nước.

Hai người cứ ngồi yên tĩnh như vậy, uống nước, đọc sách, thưởng mưa. Bầu không khí quả thực không tồi, đáng tiếc là Phương Kiều ngủ gật mất. Anh cũng chẳng rõ anh ngủ gật chính xác từ bao giờ, dù sao đợi tới khi anh tỉnh lại, mưa đã ngừng, Lịch Tu đã đi.

Trên bàn còn một tờ giấy note, trên đó ghi: Trang viên (1) Linh Khê, không xa, không nghề nghiệp.

Phương Kiều hối hận muôn vàn, ruột xanh mất một nửa (2). Anh đặt mẩu giấy trong tim, tương tư rối loạn ngóng chờ lần gặp mặt tiếp theo.

Mà nửa tháng tiếp theo Lịch Tu không xuất hiện, Phương Kiều rất hối hận khi đó không hỏi hắn cách liên lạc. 

Hơn nửa tháng đó của anh ngơ ngơ ngác ngác trôi qua trong sự mất mát to lớn, tụt mất 2 kg, anh càng ngày càng buồn bã, trong ngày thì vẽ tranh, ban đêm mất ngủ. Trong đầu chỉ nghĩ tới người kia, trên giấy chỉ hoạ người kia. 

Phương Kiều nghĩ, anh chắc chắn bị bỏ bùa rồi.
Lịch Thiệu Kình bước ra từ sân bay, vừa lên xe liền hỏi trợ lý ngồi ở ghế phó lái: “Cụ thể xảy ra chuyện gì, nói.”

Tưởng Phong im lặng hồi lâu, mở cửa ghế phó lái bước xuống, ngồi ra sau, nói với tài xế: “Lái xe.”

Mắt Lịch Thiệu Kình đằng sau gương híp lại: “Em định làm gì?”

Tưởng Phong duỗi tay ấn nút bấm, tấm ngăn giữa hai bên được kéo lên, sau đó nắm tay Lịch Thiệu Kình, thấp giọng nói: “Nhiều ngày không gặp nhau như vậy, nhớ anh.”

Lịch Thiệu Kình trầm mặt: “Buông tay.”

“Không buông.” Tưởng Phong to gan tựa trời, vừa nói vừa sáp tới hôn hắn: “Nhớ anh chết mất.” 

Lịch Thiệu Kình lạnh lùng đẩy anh ra: “Đầu tiên nói chuyện em trai anh.”

Tay Tưởng Phong mò đùi hắn: “Đầu tiên lo chuyện chúng ta.”

Sau xe truyền tới một loạt rung động bất quy tắc, tài xế bình tĩnh tăng âm lượng âm nhạc trong xe, mắt không chớp tiếp tục lái xe
Về tới nhà vừa vặn bữa tối, dù sau đó đã sửa sang cẩn thận tóc tai trang phục, người ngoài chắc chắn không thể nhìn ra khác thường. Nhưng Lịch Thiệu Kình mắc bệnh nghiện sạch sẽ, một giây cũng không chịu được, cởi áo vest ngoài đưa má Diêu, trầm mặt bước thẳng tới phòng tắm. 

Nửa tiếng sau, Lịch Thiệu Kình tắm xong bước ra, thay đồ ngủ xuống nhà, má Diêu thấy sắc mặt hắn tốt hơn không ít, nghênh đón thì thầm: “Cô hai và cậu ba trở về rồi.”

Lịch Thiệu Kình cau mày: “Về rồi?”

“Về rồi, lại đi rồi.” Má Diêu nói: “Nói muốn ra ngoài dùng bữa.”

Lịch Thiệu Kình mày nhăn càng chặt, má Diêu đưa điện thoại trong túi áo khoác cho hắn, Lịch Thiệu Kình đi tới bên cửa sổ, gọi cho Lịch Tiêu.

Cuộc gọi kết nối, Lịch Tiêu ở đầu bên kia gọi cả họ cả tên hắn: “Lịch Thiệu Kình.” Khung cảnh ồn ào ầm ĩ.

“Em lại mang nó đi uống rượu?”

“Ừ.”

“Nói với em bao lần rồi, đừng làm loạn.” Lịch Thiệu Kình trầm giọng: “Em đừng ép nó.”

“Đó là em trai ruột em.” Lịch Tiêu bên kia hét: “Em có chừng mực.”

Lịch Thiệu Kình bị hai chữ ‘chừng mực’ làm cho bật cười: “Em có chừng mực?”

“Anh phiền chết đi được.” Lịch Tiêu cúp điện thoại, đẩy cửa bước vào, thấy bình rượu trên bàn rỗng hơn nửa, mắt cô bừng sáng, rảo bước nâng mặt Lịch Tu: “Nhìn chị nhìn chị, Lịch Tu, chị là ai?”

Lịch Tu ngẩng đầu yên tĩnh nhìn cô, gương mặt ửng hồng, hô hấp nặng nhọc. Lịch Tiêu dùng sức xoa mặt y, hỏi đi hỏi lại mấy lần, Lịch Tu vẫn một chữ không nói. Lịch Tiêu đỡ trán y nhẹ nhàng cụng một cái, thở dài, ngồi sang bên cạnh, cầm rượu tiếp tục uống. 

Tận khi Lịch Tu không chịu được nửa ngửa ra sau sofa, Lịch Tiêu mới đặt cốc rượu xuống, gọi điện cho Lâm Lăng.

Lịch Tiêu hẵng còn một cái party nửa đêm, thấy Lâm Lăng liền vỗ vai anh: “Giao cho anh.” Sau đó ưỡn ẹo giẫm cao gót rời khỏi phòng VIP, Lâm Lăng xoay người cầm túi xách nữ trên sofa, rảo bước đuổi theo đỡ eo cô: “Để tôi đỡ tiểu thư xuống.” 

Lịch Tiêu cầm túi xách, mỉm cười vỗ vỗ mặt anh: “Thật ngoan, khỏi cần.”

Lâm Lăng vẫn kiên trì đỡ Lịch Tiêu xuống lầu, nhìn cô lên xe, trao đổi với tài xế mấy câu, mắt nhìn xe đi xa mới quay người lên lầu.

Nhưng chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, tới khi Lâm Lăng quay lại phòng VIP, thì cái người vốn yên tĩnh nằm trên sofa, đã biến mất. 
Khoảng thời gian này Phương Kiều luôn sống ở cửa hàng, chẳng muốn về nhà, tự anh cũng không rõ nguyên do. Kỳ thực nơi đó cũng không phải là ‘nhà’, nơi có người thân mới xứng gọi là ‘nhà’. Đó chỉ là một căn chung cư anh mua, không phải là ‘nhà’. Cửa hàng thuê lại này cũng chẳng phải là ‘nhà’. Anh không có nhà, chỉ một mình cô đơn lẻ loi.

Cơn mưa lớn đó qua đi, nhiệt độ lại tăng cao, trung tuần tháng tư, những năm trước trong khoảng thời gian này, gió đêm vẫn mang theo hơi lạnh cuối xuân, mấy ngày nay trên phố khắp nơi đều thấy nam nữ mặc áo ngắn tay.

Mùa hè tới rồi. 

Phương Kiều đóng cửa hiệu sách, bưng cốc nước ngồi ở vị trí Lịch Tu thường ngồi, sắc mặt cô đơn ngóng ra ngoài cửa.

Chính vào khi đó, một bóng hình quen thuộc lọt vào mắt anh. Phương Kiều tưởng rằng mình nhung nhớ tới mức sinh ra ảo giác, dùng sức xoa mắt, thấy người kia vẫn ở đó, anh đứng bật dậy, kéo cửa xếp lao ra ngoài.
Đã rất lâu rồi Lịch Tu chưa uống kiểu rượu này, bụng dạ cồn cào, đầu óc quay cuồng, cái cảm giác này quả thực không dễ chịu, trả tiền xe cũng chẳng lấy tiền trả lại của tài xế, vừa quay người thì bị một người lao mạnh tới mức phải lùi một bước, chân bất ổn suýt ngã. Phương Kiều kịp thời giơ tay kéo hắn lên, khuôn mặt vì kích động mà ửng hồng: “Ngại quá, doạ sợ anh hả?”

Lịch Tu lắc đầu, giơ tay xoa lông mày. 

Phương Kiều ngửi thấy mùi rượu, hỏi hắn: “Anh uống rượu à?”

Lịch Tu không nói chuyện, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu cửa tiệm — Hiệu sách Tiểu Kiều. 

“Anh tới tìm tôi à?”

Lịch Tu dời mắt, nhìn Phương Kiều. 

Phương Kiều và hắn mắt đối mắt, mặt càng hồng: “Ý tôi là, anh tới hiệu sách của tôi đọc sách à?” 

“Tiểu Kiều.” Giọng nói của Lịch Tu trầm thấp, hơi khàn, hắn nói chậm rãi: “Dễ nghe.” 

Phương Kiều kinh ngạc tới trợn tròn mắt: “Anh nói chuyện được?” 

Có lẽ là Lịch Tu hơi không vui: “Tôi không phải người câm.” 

“Xin lỗi, xin lỗi.” Phương Kiều lo lắng nói: “Tôi thấy xưa nay anh chưa từng nói chuyện nên tưởng… là tôi hiểu lầm, xin lỗi.”

“Vào thôi.”

“Hả?”

Lịch Tu bước thẳng vào trong tiệm.
Phương Kiều rót cho Lịch Tu một ly nước, thấy Lịch Tu rũ mắt ngó chằm chằm ly thuỷ tinh, Phương Kiều lòng nghĩ có thể anh ấy không muốn uống nước, thử dò hỏi: “Anh muốn uống gì? Nước hoa quả? Cà phê? Hay uống sữa?”

Lịch Tu im lặng, nhìn tiếp nhìn tiếp rồi bò ra bàn nhắm sụp mắt.

Phương Kiều :“……”

Thế này là… ngủ gật hả?
Đối diện trên đường, dưới ánh đèn đường vỡ vụn, một chiếc Bentley Mulsanne (3) đen lẳng lặng đỗ ở đó.

Mắt thấy hiệu sách tối đèn, mấy phút sau, phòng lầu trên của người nào đó sáng đèn, Lịch Thiệu Kình thu hồi ánh mắt, nhìn Lâm Lăng đang cong lưng đứng ngoài xe: “Chính là người đó?”

Lâm Lăng gật đầu.

Lịch Thiệu Kình cúi đầu nhìn ảnh trong tay, đó là một chậu hoa đặt ở một bia mộ, sắc hoa tươi đẹp lộng lẫy. Lịch Thiệu Kiều không biết tên giống hoa này, nhưng hắn từng thấy trong ảnh chung của Lịch Tu và công tử nhỏ nhà họ Kiều. 

Tiệm hoa Bốn Mùa, Hiệu sách Tiểu Kiều (4), khéo làm sao. 

(4) Chữ Kiều trong nhà họ Kiều 乔 khác với chữ Kiều trong tên Phương Kiều 桥 nhưng đồng âm, đều là qiáo

Lịch Thiệu Kình càng nhìn lông mày càng nhíu chặt, hắn đặt bức ảnh xuống: “Trông chừng cẩn thận.”; kéo kính xe lên, tới khi Tưởng Phong lái đi được một đoạn, hắn mới lạnh lùng nói: “Điều tra người họ Phương kia từ trên xuống dưới.”
Phương Kiều vất vả lắm mới đưa được Lịch Tu lên lầu, mệt vã mồ hôi, cầm đồ ngủ vào phòng tắm tắm rửa, đi ra thấy Lịch Tu ngủ tới mức lăn xuống đất, Phương Kiều chạy qua đỡ hắn, tên say này vô cùng thiếu phối hợp, tới khi kéo được người lên giường, người Phương Kiều đã đầy mồ hôi. 

Lại tắm lần nữa, lần này tốc độ cực nhanh, lau tóc xong liền xông ra, thấy người trên giường vẫn nằm ngoan ngoãn, Phương Kiều thở phào, cầm chai nước khoáng ngồi cạnh giường tu ừng ực. Uống xong hơn nửa chai quay đầu thấy Lịch Tu mở mắt nhìn anh, hụm nước còn chưa nuốt phun thẳng ra ngoài, Phương Kiều ngạc nhiên a một miếng, rút giấy lau loạn xạ nước trên mặt Lịch Tu và gối: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý.”

Lịch Tu híp nửa mắt, tựa như nhìn anh, tựa như không. 

Phương Kiều ngưng thở chờ giây lát, không thấy Lịch Tu nói chuyện, anh nghi cái người này thực chất vẫn chưa tỉnh táo, nhẹ nhàng hô tên hắn, mắt người nọ lại nhắm lại. 

Quả nhiên, Phương Kiều thấy đáng yêu lắm lắm, đợi một hồi nữa, chắc rằng Lịch Tu đã say ngủ, anh mới nhẹ nhàng trộm dùng mu bàn tay chạm vào mặt hắn, xúc cảm tuyệt vời. Phương Kiều yên lặng nuốt nước bọt, không kìm được duỗi tay sờ tiếp, vầng trán, gò má, chiếc mũi, làn môi, xuống tới cằm vẫn tiếp tục, cần cổ, xương quai xanh…… Phương Kiều rụt mạnh tay lại, khoảng khắc đó, anh thậm chí muốn cởi quần áo của Lịch Tu, hôn lên khắp người hắn. 

Trời ạ, khác gì tên cuồng dâm không… 

Phương Kiều cấp tốc đắp chăn cho Lịch Tu, vươn người tắt đèn, sau đó chạy khỏi phòng ngủ.
Lịch Tu ngủ thẳng tới trưa ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy miệng đắng lưỡi khô, đầu đau muốn nứt, quét mắt một vòng thì phát hiện mình ở một nơi xa lạ, hắn chống tay ngồi dậy, xoa thái dương tĩnh toạ chốc lát, vén chăn xuống giường. 

Tiểu Trương đi xong toilet, nghiêng đầu kẹp lấy điện thoại, vừa rửa tay vừa tán chuyện: “Người đừng phí lòng nữa, con không đi đâu, con có người trong lòng rồi… Ây da kể cái gì chứ, còn chưa tới bước đó, có phải người thành phố này không quan trọng gì, dù sao con cũng thích rồi, được rồi được rồi, biết rồi, con đi làm đây, cúp trước nhé.” Quay người thấy ai đó đứng ở cửa, Tiểu Trương giật thót mình la lên, tay chân loạn xạ vớt lấy điện thoại, chưa hoàn hồn nhìn Lịch Tu: “Anh… anh sao lại ở đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play