Chập tối, Lục Hầu từ ngoài phủ trở về toàn thân mệt mỏi. Chuyện trong nhà gần đây quá nhiều, kế phu nhân bởi vì trong lòng ông có vướng mắc mà bị cấm, không thể chưởng quản công việc hậu viện.

Mặc dù có trưởng bối trong tộc lại chủ trì, nhưng dù sao cũng là người ngoài, số chuyện liên quan tới tiền tài cũng phải là ông tự mình tới xử lý.

Vì vậy, chỉ mới 3 5 ngày, đã khiến cho ông cảm thấy mệt mỏi gian nan.

Hiện tại cũng vậy, còn phải xem gỗ để tu sửa từ đường, mấy chưởng quỹ dẫn theo hàng mẫu về, chọn lại chọn giằng co cả buổi chiều, ngay cả uống miếng nước cũng không có thời gian.

Thở dài, Lục Hầu tăng tốc, chuẩn bị tranh thủ về phòng nghỉ ngơi một hồi.

Nhưng ngay lúc này, một nha hoàn mặc y phục hồng đâm đầu đi tới, trong tay còn cẩn thận cầm một cái rổ.

Chỉ là vẻ mặt kia, lại quỷ dị khẩn trương vừa đi vừa nhìn bốn phía, dù từ góc độ nào xem cũng làm cho người nghi ngờ.

Lục Hầu nhíu mi, định phân phó thị tòng bên người lại hỏi, ai biết được không kịp đơi ông mở miệng, nha hoàn kia cùng ông bốn mắt nhìn nhau, sau đó hốt hoảng quay lại chạy đi.

"Hầu gia, nô tài đi lên xem thử?" Thị tòng thấy chuyện kì hoặc chủ động xin chỉ thị

"Ừ, phát hiện không đúng cũng đừng làm ầm lên.Trước lặng lẽ nhìn, quay đầu tái thẩm. Hôm nay nhà đông người miệng tạp, đừng làm rắc rối." Lục Hầu gật đầu, lại nghĩ tình huống trước mắt của Hầu phủ đặc thù, lại không nhịn được dặn dò thêm một câu.

"Vâng" Thị tòng trả lời.

Còn Lục Hầu đứng tại chỗ, trong lòng nghi ngờ càng nhiều. Nha đầu kia ông cũng mơ hồ có chút ấn tượng, tựa hồ phụ trách vẩy nước quét nhà trong viện kế phu nhân. Còn rổ trong tay nha đầu kia, ông cũng nhớ rõ.

Tiêu chí trên rỗ đặc thù, là thuộc sở hữu của một tiệm bán dược liệu đặc biệt ở ngoại thành.

Chỗ tiệm thuốc đó hẻo lánh, lại dược liệu phong phú cho nên sinh ý lại hết sức thịnh vượng. Nhưng quan trọng hơn, bối cảnh tiệm thuốc thần bí, lại được đương kim hoàng đế cho phép tự do buôn bán các loại độc dược. Chỉ là phải ghi lại cho tốt.

Hầu phủ dược phẩm cất giữ rất nhiều, dù so ra kém thái y viện nhưng cũng đủ mọi thứ.

Gì Tuyết Liên trên đỉnh Thiên Sơn, linh chi nhân sâm trăm năm cũng bảo quản thích hợp ở khố phòng, số lượng cũng không ít. Vì vậy, nếu kế phu nhân cần dược liệu có thể trực tiếp lấy là được, cản bản không cần ra phủ. Trừ khi, nàng mua là dược liệu hại người.

Chỉ là không biết, nàng dự định cầm thứ này dùng lên ai, là Lục Vân Hi cản đường nàng, hoặc chính là ông.

Suy đoán mang theo nguy hiểm làm cho Lục Hầu giật mình, lập tức vứt đi suy nghĩ này. Dù sao cũng là phu thế, kế phu nhân thường ngày ôn nhu tiếu ý, sao thực sự tàn nhẫn như vậy, muốn làm hại ông? Nhưng bên trong còn tồn hoài nghi không đi.

Dù sao một khi ông và Lục Vân Hi song song gặp chuyện, Hầu phủ này liền trở thành vật sở hữu trong tay kế phu nhân. Không khỏi nghĩ tới tiền phu kế Hầu phu nhân đột nhiên ốm chết, nội tâm Lục Hầu đột niên dâng lên tia lạnh lẻo.

Mà lúc này, tiểu nha đầu làm cho Lục Hầu hoài nghi cũng dọc theo đường nhỏ trở lại Huyên Lang Viện.

"Đã làm xong?" Kế phu nhân ngồi trước bàn trang điểm, xuyên qua gương đồng nhìn nàng. Dáng vẻ lười biếng thờ ơ, nhưng động tác thoa son lại vô cùng tinh tế.

"Phu nhân yên tâm, đều làm theo lời ngài."

"Vậy thì tốt." Đặt vật trong tay xuống, kế phu nhân cầm lấy hà bao ném tới tay nha hoàn:"Chỉ một chút lặt vặt, cầm đi đi."

"Tạ phu nhân" Nha hoàn quỳ xuống nhận, ước lượng sức nặng, trong mắt là tham lam chợt lóe. Sau đó nịnh nọt liền thối lui ra khỏi phòng.

Sau khi nàng rời đi, hắc y nhân lần nữa xuất hiện. Ông mật mặt nhìn kế phu nhân tỉ mỉ trang điểm, vừa dụng giọng điệu không đồng ý nói:"Nếu Lục Hầu không phản ứng giống như ngươi tính toán, ngươi định làm thế nào? Chẳng lẽ thực sự liên lụy tới mạng?"

" Làm sao có thể?" Kế phu nhân khinh thường:"Cái loại người ham sống sợ chết, quan tâm nhất chính là cái mệnh có thể để cho chàng hưởng hết vinh hoa phú quý. Huống chi..."

Ả dừng lại, sau đó đứng dậy, không coi hắc y nhân ra gì cởi ngoại sam đi tới sau tấm bình phong, đi vào thùng nước tắm, thong thả ung dung nói:" Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, muốn xoay chuyển càn khôn liền phải có dũng khí đập nồi dìm thuyền. Ta đây không cần ngươi hầu hạ, nhanh chóng đi chuẩn bị."

"Nhưng như ngươi mong muốn, nếu thất bại, ta lập tức mang Duy Diệu rời khỏi."

"Sẽ không để cho ngươi có cơ hội." Đùa bỡn cánh hoa trong nước, hung ác trong mắt ả càng sâu:"Bởi vì Diệu nhi đã định trước là người có được toàn bộ Hầu phủ."

- -------------------

Mà bên kia, tiểu tư theo đuôi nha hoàn cũng đã tới Huyên Lang Viện.

Quả nhiên, đã không còn thấy hình bóng nha hoàn quỷ dị kia, chỉ còn rổ trong tay nàng đặt trên bàn. Chỉ là vật trong rổ đã biến mất.

Tiểu tư cầm rổ, cẩn thận kiểm tra, vừa vặn phát hiện có một ít bột phấn màu trắng còn sót lại trên kẻ hở.

Tiểu tư lấy tay dính một chút cẩn thận phân biệt, sau đó lập tức mặt trắng không còn chút máu.

Vậy mà là liệt tính độc dược.

Không tốt, kế phu nhân lại có ý định mưu hại Lục Hầu.

Suy nghĩ như vậy làm cho sắc mặt tiểu tư càng thêm khó coi. Kế tiếp, đối thoại nha hoàn ngoài cửa càng làm cho hắn chắc chắn.

Các nàng tựa hồ mới quay về từ khố phòng, trong tay còn ôm một hộp gỗ tinh xảo. Xuyên qua chạm khắc rỗng, mơ hồ thấy được bình nhỏ bằng bạc bên trong.

Trong đó, một nha hoàn trang phục tím không hiểu hỏi:"Tỷ tỷ nói, phu nhân kêu chúng ta lấy đồ bỏ này làm gì? Còn dặn dò bảo chúng ta nghìn vạn lần đừng cầm nhầm. Không phải là một bình bạc bình thường thôi sau, sao cần cẩn thận như vậy."

"Xuỵt! Chuyện của chủ tử mà dám hỏi, không muốn sống nữa sao!" Một nha hoàn khác thấp giọng khiển trách:"Muội không biết đây không phải là bình bình thường, mà là bình âm dương. Có thể đặt hai loại rược trong bình, bên trong bình có thứ tách ra, chỉ cần di chuyển miệng bình liền có thể tùy ý thay đổi. Toàn bộ Đại Chu cũng chỉ có hai cái, một cái trong cung, chính là năm đó nguyên đế lập quốc sau dùng rượu tước binh quyền. Một cái khác này trong quý phủ của chúng ta. Tỷ nhớ sinh nhật ba năm trước của phu nhân, có người đưa cho phu nhân thưởng thức, chỉ là phu nhân vừa thấy liền gạt đi, trực tiếp sai người bỏ vào khố phòng."

"Như vậy a, vậy chúng ta thực sự phải cẩn thận..."Nha hoàn y phục tím kinh ngạc nói, vô thức giảm âm lượng.

Sau đó thanh âm do hai người từ từ đi xa mà thấp xuống. Nhưng tin tức tiết lộ trước đó cũng đủ để cho tiểu tư đoán được lời chưa nói hết.

Loại độc dược mạnh này, bầu rượu bách biến, nếu nói là kế phu nhân không có tâm tư nham hiểm, đó chính là kẻ ngốc cũng không tin, phải nhanh chóng trở về nói cho Hầu gia.

Tiểu tư vội vàng thả rổ lại, bộ dạng âu lo rời khỏi viện kế phu nhân, nhanh chóng trở lại phòng Lục Hầu.

Lại không ngờ, nhất cử nhất động của hắn đều rơi vào trong mắt hắc y nhân nghe lệnh kế phu nhân..

- ---------------------------------

Hàm Chương Các.

Trong viện kế Hầu phu nhân biến hóa phong vân không ảnh hướng chút nào tới chỗ Lê Hi, lúc này, hắn đang hứng thú đứng trước bàn vẽ tranh.

Thực ra ban ngày đã có môn nhân hồi báo, nói kế Hầu phu nhân phái một nha hoàn thô sử ra phủ, hơn nửa ngày mới cầm theo rổ một tiệm thuốc qua vể, cảm thấy vô cùng khả nghi. Nhưng Lê Hi cũng không định để ý tới.

Khác với hòai nghi của Lục Hầu, khi Lê Hi nghe 'ra phủ' cùng 'tiệm thuốc' hai từ, liền lập tức hiểu được dự định của kế phu nhân.

Hại chết Lục Hầu? Vậy thì chính là thiên phương dạ đàm.

Dù tầng tầng lớp lớp trở ngại, nhưng sau khi Lục Hầu chết thì muốn khắc phục hậu quả còn phiền phức hơn.

Lục Hầu tốt xấu là một Hầu gia, lại đang nhận bổng lộc triều lình. Chết không minh bạch trong nhà như vậy, dựa theo hành sự đương kim hoàng đế, tất nhiên một khi tra ra manh mối. Tới lúc đó, kế Hầu phu nhân sẽ lập tức bị bắt quy án, ngay cả cơ hội trốn tránh cũng không có.

Đây cũng không phải là chuyện lông gà vỏ tỏi hiềm khích giữa nữ nhân hậu viện ghen tuông, đóng cửa có thể giày vò không người quản. Liên quan tới triều đình, đó chính là quốc gia đại sự, không được một chút sai sót.

Kế phu nhân tuy có dã tâm, nhưng không ngu, tự nhiên không thể làm loại hành vi tự hủy tương lai này được. Vì vậy, theo Lê Hi phỏng đoán, ả hơn phân nửa là dự định tìm đường sống trong chỗ chết, cũng dựa vào đó hồi phục sủng ái.

Dù sao thủ đoạn hậu trạch tranh thủ tình cảm, tổng kết lại, không ngoài một khóc hai nháo ba thắt cổ. Chỉ khác, nữ nhân thông minh làm cho nam nhân yêu thương, ngu xuẩn nữ nhân chỉ có thể làm nam nhân phiền chán.

Mà kế phu nhân, vừa vặn chính là loại có thể hiểu lòng người.

Đáng tiếc là, hắn cũng không tính cho ả cơ hội. Thả bút vẽ trên tay xuống, Lê Hi kêu thị tòng tới, nhỏ giọng nói vào tai cậu:"Kêu người Huyên Lang Viện cẩn thận, nếu Lục Hầu đi, đơi nửa canh giờ, sau đó ở..."

"!" Tựa hồ bị lời phân phó của Lê Hi làm khiếp sợ, thị tòng hơi trợn to mắt, sau đó bởi vì hạn định 'nửa canh giờ' này mà hơi nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn Lê Hi.

Vốn là song nhi tướng mạo thanh tú, bộ dạng như vậy ngược lại mang theo vài phần ngây thơ cùng khả ái.

"Phốc." Lê Hi không nhịn được bị cậu chọc cười, vô cùng thân thiết nhéo má cậu, lại không giải thích thêm:"Không hiểu liền trực tiếp dựa theo ý của ta đi làm, gia tự có đạo lý."

"Vâng." Thị tòng lên tiếng.

Mà Lê Hi một mình ở lại thư phòng lại nhạy cảm nhận thấy được trong phòng đột nhiên có khí lạnh. Nhìn thoáng qua đồng hồ cát trên bàn, hắn vô thức câu ra khóe môi. Không ngờ là tới giờ nên đổi thuốc, xem ra người mỗi ngày núp trong bóng tối cũng sẽ đúng giờ xuất hiện.

Cho nên, là do mình và thị tòng quá mức thân cận nên ăn dấm?

Nếu như vậy xem ra bản thân phải dỗ. Lê Hi cúi đầu, giấu kỹ nụ cười giảo hoạt trên môi.

Chỉ là, cũng không biết, người có phải là có thể chịu đựng được hay không...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play