"Hầu gia lệnh nô tài đến xem nhị gia tỉnh chưa, nói là viện thủ thái y viện Mạc đại nhân tới thỉnh mạch (chắc bắt mạch)."
"Biết, lập tức đi ngay." Lê Hi lên tiếng, sau đó nhắc nhở thị tòng thiếp thân:"Chuyện vải không cần lộ ra, tự ta có tính toán."
"Vâng." Thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, thị tòng vội vàng lập tức đáp ứng.
Chủ tớ hai người nhanh nhẹn chỉnh đốn, sau đó cùng nhau đi tới tiền viện.
- -------------------------
Lúc này Lục Hầu đang mặt tươi cười ngồi ở tiền viện cùng viện thủ thái y viện, chỉ là biểu tình vô cùng cứng ngắc.
Vốn hôm nay là mộc hưu, không cần vào triều, nhưng viện thủ sáng sớm tinh mơ đã đưa bái thiếp nói bắt mạch. Trước đó Lục Hầu tưởng rằng là nói tới phu nhân có thai của mình, còn tự cảm thấy vô cùng vinh hạnh, dù sao toàn bộ Đại Chu triều cũng chưa được phần này. Nhưng lời kế tiếp của viện thủ lại hung hăng vã mặt ông.
"Ta là thay nhiếp chính vương đưa bái thiếp, thuận thể nhìn xem vết thương của nhị công tử quý phủ. Sau khi Vương thái y trở về có nói ra một câu, nói vết thương của nhị công tử có phần nghiêm trọng, sợ làm chậm trễ thi đình, sẽ khiến thánh thượng không hài lòng."
"Này..." Lục Hầu tiếp nhận bái thiếp, chỉ hơi nhìn qua sau lưng liền đổ mồ hôi lạnh, vậy mà là viết cho Lê Hi.
Mà để cho ông cảm thấy kinh hồn bạt vía, còn là nhiếp chính vương tự tay viết, trong câu chữ tràn đầy thân thiết thưởng thức và tôn sùng.
Trước mắt Đại Chu, nhiếp chính vương so với hoàng đế còn tôn quý. Một câu quyền thế ngập trời cũng không thể hoàn toàn hình dung được quyền thế và lực ảnh hưởng của y đối với Đại Chu.
Lục Hầu biết rõ, một khi Lê Hi được vị này coi trọng, kia tiền đồ tự nhiên bất khả hạn lượng (không thể đo được), tương lai sau này huy hoàng. Đối với Lục gia và Hầu phủ càng là quang vinh lớn lao.
Nhưng hết lần này tới lần khác bản thân lại đối với nhi tử này sơ sót không thôi, còn chán ghét mà vứt bỏ sớm đưa đi chỗ khác. Hôm nay xem ra, là tự đánh mặt mình. Lục Hầu uống hớp trà, đáy mắt lộ ra chút hối ý.
Nhân quả đã trồng, hôm nay chỉ có thể tận lực bù đắp. Dù sao chỉ cần hắn còn họ Lục liền không có cách nào thoát khỏi Lục gia.
Viện thủ thái y viện tự nhiên nhìn ra suy nghĩ trong lòng ông, xem thường, dứt khoát trầm mặc không nói, hoàn toàn không cho Lục Hầu một chút thể diện.
Khi Lê Hi tới đại sảnh, nhìn thấy chính là tràng cảnh lúng túng như vậy.
"Mấy ngày không thấy, nhị công tử thân thể thế nào?" Viện thủ thái y viện dẫn đầu đứng dậy hướng Lê Hi thi lễ, nói là bắt mạch, kia trình độ cẩn thận so với hoàng đế hậu phi ( hoàng hậu và phi tần) còn thận trọng.
Sau đó cầm một bình thuốc và bái thiếp đặt vào tay hắn.
"Đây là nhiếp chính vương bảo ta giao cho ngài, cũng căn dặn ngài một câu, tay thương bất tiện, mấy ngày nay nên ngủ sớm. Những chuyện phiền lòng kia không cần để ý tới."
"Thay ta tạ ơn vương gia." Mùi thơm quen thuộc trên bình thuốc làm cho Lê Hi lập tức khẳng định thân phận người tới đêm qua.
Không thể nghi ngờ, chính là chủ tử sau lưng thái y này, nhiếp chính vương trong truyền thuyết.
Xem ra lần này, vẫn là y tìm được mình trước, trong lòng Lê Hi vô thức dâng lên ngọt ngào, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, rốt cuộc muốn có bao nhiêu chấp nhất mới có thể ở trong tình huống ký ức không có nhưng vẫn có thể tìm thấy hắn trước?
Vuốt ve bình thuốc, đáy mắt Lê Hi thoáng qua tia ấm áp. Chỉ là tật xấu đánh lén vào ban đêm thật làm cho hắn dở khóc dở cười.
- ----------------------------------------
Hai ngày sau, trên dưới Hầu phủ khó có được yên tĩnh. Kế phu nhân bị áp chế mà bực bội, Lục Duy Diệu cũng vì bị trọng thương vẫn luôn hôn mê, ngược lại Lê Hi được thanh nhàn hai ngày. Nhưng bên ngoài Hầu phủ đã náo loạn nghiêng trời lệch đất.
Nhiếp chính vương kêu viện thủ thái y viện tới thăm Lê Hi cũng không phải chuyện bí mật, thậm chí còn mang theo vài phần chiêu cáo thiên hạ. Còn bái thiếp, càng là vô cùng bất công rõ ràng. Ngoại trừ Lê Hi, những người còn lại nhận bái thiếp đều là môn nhân quý phủ nhiếp chính vương viết.
Hàng năm trong kinh trước khi thi đình đều có tổ chức yến tiệc, nhưng lại không có năm nào tổ chức tại phủ nhiếp chính vương. Còn bái thiếp tự tay nhiếp chính vương viết, càng là mới nghe lần đầu.
Dù năm đó đại nho vang danh thiên hạ cũng không vào được mắt vị này, nhưng giờ chỉ là một sĩ tử đứng đầu nho nhỏ lại phá lệ được y coi trọng.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nghị luận ầm ỉ, lòng hiếu kỳ đối với Lê Hi tăng lên từng ngày. Nhưng khi nhìn bài thi của Lê Hi, lại đều vô thức sinh ra vài phần cảm giác nghi ngờ.
Văn chương thật sự rất hay, nét chữ cũng lộ ra khí khái nhã trí. Nói là kinh tài tuyệt diễm vô cùng, làm cho người thấy có thể quên đi sự tầm thường, lại thực sự quá khoa trương. Đánh giá khách quan mà nói cũng chỉ miễn cưỡng trên những người cùng lứa tuổi.
Cho nên, nhiếp chính vương rốt cuộc vì sao coi trọng như vậy? Chẳng lẽ Lục Vân Hi này còn có chỗ đặc biệt khác?
Có lẽ là ấn tượng quỷ thần khó lường của nhiếp chính vương làm cho người khó quên, thế nhân dù cảm thấy không hợp, nhưng cũng không ai liên tưởng tới thân phận song nhi của Lê Hi mà nghỉ tới phương diện khác. Ngược lại thần thoại hóa hình tượng hắn không ít.
Nhiếp chính vương phủ.
Thủ lĩnh ám vệ hồi báo từng việc lớn nhỏ trong kinh thành cho nhiếp chính vương, tới khi đề cập tới Lê Hi, nhịn không được khuyên thêm một câu:"Bộc lộ quá mức luôn không tốt, dù sao.. Lục thiếu, không, là tiểu chủ tử tuổi còn nhỏ.","Không sao" Tựa hồ như bị câu xưng hô tiểu chủ tử thân mật kia lấy lòng, nhiếp chính vương sắc mặt nhu hòa hơn nhiều, sau đó, y đem một quyển <> đưa cho ám vệ:"Xem."
Ám vệ không hiểu tiếp nhận, mà sau khi mở ra lập tức sắc mặt đại biến.
Khác với tác phong hoa lệ lại phù phiếm trong thi hội, Lê Hi chú giải trên quyển sách này vô cùng sắc bén, từng chữ từng chữ như châu ngọc. Nhìn như lời nói đùa, lại giấu diễm thâm ý.
Trời sinh chính khách!
Ám vệ vô thức ở trong lòng thán phục. Mà nhiếp chính vương cũng cầm lại sách:"Không cần thay đệ ấy lo lắng, đệ ấy giấu dốt."
Giọng nói nghe như lãnh đạm lại vô cùng sủng ái, nhiếp chính vương vuốt ve chữ viết trên trang sách, trong lòng thầm tính toán, rất nhanh đã có thể gặp mặt!
- -----------------------
Hầu phủ.
Sắc mặt kế phu nhân khó coi tới cực điểm, chuyện phát triển thật sự ngoài dự liệu của ả. Chỉ mới mấy tháng trước, Lục Vân Hi còn nghèo túng như vậy, chỉ là con mèo nhỏ bị đông lạnh không ai muốn, khó khăn ở dưới chân mình mà kiếm ăn. Ai ngờ chuyện lại biến hóa đột ngột như vậy, ngược lại bản thân thì rơi xuống thế bất lợi, tình cảnh đau khổ.
Vốn nổ lực dùng thai giả khôi phục sủng ái, nhưng Lê Hi lại cắn chuyện thân phận Mặc Thư không buôn, hoàn toàn làm cho Lục Hầu vốn trong chờ nhi tử cũng đối với mình có khoảng cách.
Kế tiếp, hai vị tộc lão được Lê Hi trên danh nghĩa tu sửa từ đường cần trưởng bối dòng họ làm chủ mời về, càng làm cho ả chịu nhiều đau khổ.
Không những bị ép giao ra quyền chưởng gia, ngay cả những quản sự thôn trang ngoài phủ cũng bị lấy tội danh tham ô mà bị đuổi đi không ít. Ăn, mặc, ở, đi lại đều bị hạn chế, phải tuân thủ nghiệm ngặt quy củ, ngay cả gia cụ bày trí trong phòng cũng lấy lí do quá mức xa hoa làm lý do mà bỏ đi hơn phân nửa. Làm cho kế phu nhân thói quen xa hoa lãng phí không thể chịu đựng được.
Lại nghĩ đến Lục Hầu lãnh đạm và hạ nhân chậm trễ, hận ý trong lòng càng khó kiềm, nhất là khi nghe đến tin tức Lục Duy Diệu đến nay chưa tỉnh, càng hận không thể xé nát Lê Hi.
Chỉ tiếc, trong tay không có người nào có thể dùng, lại khắp nơi bị quản chế, gần như không thể thoát.
Không thể tùy ý hắn tiếp tục nữa..
Trong mắt kế phu nhân thoáng qua tia quyết tuyệt.
Đánh ra ám hiệu liên hệ với hắc y nhân, kế Hầu phu nhân đưa cho ông một tờ giấy.
Hắc y nhân kinh ngạc, kế phu nhân lại gật đầu khẳng định. Biện pháp này tuy có chút mạo hiểm, nhưng chỉ có thể thử một lần. Ả đã không thể đợi, nếu không một khi Lê Hi xuất đầu được phong thế tử, thì Hầu phủ tự nhiên không còn nơi sống yên chổ cho ả!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT