Nghe Bùi Nguyên Minh nói vậy, sắc mặt Lý Thiếu Quốc chợt trầm xuống, anh lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh nói: "Tên họ Bùi, anh đang chất vấn phán đoán của tôi sao?" 

Kim Phương Nhã cũng giễu cợt nói: "Bùi Nguyên Minh, cậu vẫn để cho Lý Thiếu Quốc ra đề sao?" 

"Lý Thiếu Quốc có nói gì nữa, anh ta cũng là đệ tử bên ngoài của phân hội Vũ Thành Long Môn!" 

"Kiến thức lý thuyết võ học của anh ta vô cùng vững chắc, nếu đặt câu hỏi, coi như là tát mạnh vào mặt cậu đấy!" 

Bây giờ Kim Phương Nhã rất thất vọng với Bùi Nguyên Minh. 

Không những không có quyền lực, tiền bạc mà còn không chịu thừa nhận là mình ăn gian, người như vậy làm sao có thể là chó liếm của cô ta? 

Lý Thiếu Quốc lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, sau đó cười khẩy một cái. 

Rõ ràng, để chà đạp cái gọi là đối thủ cạnh tranh này đến chết, anh ta đã tính toán hết khả năng có thể xảy ra từ lâu rồi. 

Lúc này, anh ta giễu cợt: "Người đã chơi trò ăn gian như anh mà còn tự nói mình có thực lực có trình độ!”. 

"Vậy thì tôi sẽ cho anh một cơ hội, một cơ hội khiến anh chết cũng phải tâm phục khẩu phục..." 

Trong lúc đang nói, anh ta lấy ra một tờ giấy đặt trên bàn, bên trong là ba câu hỏi anh ta đã chuẩn bị kỹ càng! 

Lý Thiếu Quốc nhìn Bùi Nguyên Minh chế nhạo: "Tôi cho anh mười lăm phút. Chỉ cần anh có thể làm hết các câu hỏi trong thời hạn và đúng hết, thì tôi sẽ trả lại sự trong sạch cho anh!" 

"Nếu không làm được, thì anh chờ chết đi!" 

Bùi Nguyên Minh cũng ngắn nói nhảm rồi, anh liền đi về phía trước dưới ánh mắt của mọi người, sau đó cầm giấy bút lên bắt đầu viết. 

Hơn ngàn người tại hiện trường nhìn chằm chằm anh, một mặt cũng là để ngăn cản 

anh ăn gian. 

Mặt khác, để nhìn anh sắp chết mà còn vật lộn đến cùng trông nực cười như thế nào. 

Chưa đến năm phút đồng hồ, Bùi Nguyên Minh ngừng viết, anh lạnh lùng nói: "Làm Xong rồi!" 

"Hớ, tôi đã gặp thiên tài võ học ngàn năm có một rồi, nhưng trong năm phút đồng hồ thì.." 

Lý Thiếu Quốc nhìn anh bằng cặp mắt mỉa mai, nhưng trước khi nói xong, mặt anh ta đột nhiên cứng đờ, sau đó vô thức cầm tờ giấy kiểm tra của Bùi Nguyên Minh lên nhìn. 

Không nhìn thì không sao, nhưng nhìn rồi thì Lý Thiếu Quốc lại đổ mồ hôi lạnh. 

Anh ta bị sốc! 

Gặp ma ư! 

Chắc chắn là gặp phải ma! 

Bởi vì Lý Thiếu Quốc có thể nhìn thấy rất rõ ràng, Bùi Nguyên Minh dường như làm các câu hỏi một cách tùy hứng, thậm chí còn không có thời gian để suy nghĩ, còn tùy ý viết câu trả lời ra nữa. 

Toàn bộ quá trình và hành động dường như diễn ra chỉ trong chớp nhoáng. 

Nhưng không ai có thể ngờ rằng mọi thứ đều chính xác. 

Điều quan trọng nhất là anh ấy hiểu rất rõ về kiến thức võ công thông thường, và xác định cũng rất rõ ràng. 

Chỉ có thể nói là nếu một người không luyện võ trong thời gian dài thì không thể nào mà làm được vậy. 

Bởi vì còn có hai câu hỏi rất khó, nghe nói ngay cả Phó hội trưởng của phân hội Vũ Thành Long Môn - Âu Dương Niên cũng không thể trả lời hết các câu hỏi. 

Cho dù có làm được đi chăng nữa thì ít nhất cũng phải mất một hai giờ đồng hồ. 

Vậy mà Bùi Nguyên Minh đã làm xong rồi. 

Chỉ trong năm phút! 

Lẽ nào anh ta là thiếu gia của thể gia võ học, hay là thiên tài của thánh địa võ học? 



Lẽ nào mình thực sự phải thừa nhận ư? 

Lẽ nào mình phải giúp hắn khôi phục danh dự? 

Nhưng một khi anh ta lấy lại được danh dự, thì anh ta sẽ trở thành người đứng đầu rồi! 

Không phải có thể được ôm người đẹp sao? 

Nữ thần Kim Phương Nhã mà mình yêu nhất sắp rơi vào vòng tay của người khác sao? 

Lúc này, Lý Thiếu Quốc hoàn toàn không thể chấp nhận được. 

Bản thân thất bài, bản thân bị người ta vả vào mặt cũng chả hề gì. 

Nhưng việc nữ thần bị người khác ôm là không thể chấp nhận được! 

Vừa nghĩ tới đây, anh ta liền đau lòng, liền vò tờ giấy trong tay thành một cục rồi ném ra ngoài cửa sổ. 

"Đây là cái trò gì vậy?" 

"Sai bét hết!" 

"Lãng phí thời gian của mọi người!" 

"Cút!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play