*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Sang dương tay ra VỖ VỖ vào vai phải của Huỳnh Mã Khắc, ánh mắt lúc này trở nên cực kỳ lạnh lùng. 

Mặt Huỳnh Mã Khắc giả bộ tỏ vẻ sâu lắng, được đằng chân lân đằng đầu nói: “Thế này đi, việc của Bùi Nguyên Minh, anh và tôi không bàn đến nữa” 

"Dù sao thì hắn ta mới là người cậu Phạm muốn ghiết, không đến lượt những con người nhỏ bé như tôi và anh nhúng ta vào" 

"Ít nhất, tôi có thể bảo đảm với anh rằng, đợi đến khi cậu Phạm phế bỏ tứ chi của hắn ta xong, tôi sẽ ra mắt xin giữ lại cho hắn một cái tay để hắn còn có thể đi ăn xin." 

"Nhưng mà, anh phải giúp tôi một việc." 

"Tôi rất thích Trịnh Khánh Vân!" 

"Tôi nhớ cô ấy, nhớ đến nỗi cả đêm không ngủ được!" 

"Tôi nghĩ Hàn bang chủ là một người tốt" 

"Hay là đã tốt thì tốt đến cùng, đã thương thì thương cho chót, anh đặt Trịnh Khánh Vân lên giường tôi, giúp tôi giải quyết tâm tư nguyện vọng vấy lâu, thế nào?" 

Huỳnh Mã Khắc nhở một làn khói dày vào mặt Hàn Sang, cười lớn: "Anh yên tâm, sau khi việc đã thành, tôi nhất định sẽ cảm tạ anh." 

"Tôi ăn thịt, sao lại để Hàn bang chủ anh uống canh cho được, đúng không?" 

Nghe vậy, Xa Huyền Đức và những người khác cười giễu cợt, tất cả đều nhận thấy rằng Hàn Sang không dám ra tay với Huỳnh Mã Khắc. 

Sắc mặt Hàn Sang khó coi, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: "Nói như vậy, cậu Huỳnh chẳng phải chả giữ thể diện gì cho tôi sao?" 

“Anh còn chuẩn bị lấy rồng mạnh đè bẹp rắn đất nữa!” 

Huỳnh Mã Khắc chế nhạo và nói: "Không sai, rồng Thiên Trúc, phải đè bẹp rắn Đại Hạ thôi!" 

"Không biết lợi hai!" 

Hàn Sang gằn từng chữ một nói. 

"Hôm nay tôi không giết anh, thì hai chữ Hán Sang sẽ viết ngược lại!" 

Huỳnh Mã Khắc nhún vai như chả có gì, cười khẩy với Hàn Sang nói: "Đúng rồi, có việc quên nói với anh." 

"Trước khi cậu Phạm về Thiên Trúc giải quyết công việc thì tối nay sẽ quay lại." 

"Nửa tiếng nữa, máy bay của cậu ấy sẽ xuất hiện ở sân bay" 

"Động đến tôi sao?" 

"Anh thử xem!" 

"Nhìn tên khốn họ Bùi kia đi, liệu hắn có thể bảo vệ nổi anh không?" 

"Đoàng." 

Đúng lúc này, cánh cửa lại bị đá ra. 

Sau đó Bùi Nguyên Minh dẫn theo Tần Ý Hàm bước vào. 

"Từ khi nào giẫm đạp một kẻ ăn hại mà cũng cần có người bảo vệ vậy!" 

Những lời nói thờ ơ và lạnh lùng thốt ra với một sức ép và khí chất khó tả. 

Bùi Nguyên Minh đặt hai tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa sự tự tin khó tả. 

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện, mọi người yên lặng một hồi. 

Suy cho cùng đây là người mà ngay cả Xa Tinh Độ và Phạm Tiểu Trương đều dám dấn thân vào chết. 

Những người Thiên Trúc có mặt tại đây không thể không kiêng nể. 

"Ayyo, tiểu tử cậu cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?" 

Huỳnh Mã Khắc chế nhạo với điếu xì gà ngâm trong miệng: "Nợ nận giữa chúng ta, hôm nay có thể tính một thể rồi!" 

Xa Huyền Đức cũng đưa tay sờ mông của mình, vẻ mặt đầy oán hận. 

Anh ta sẽ không bao giờ quên những gì đã xảy ra đêm đó. 

Những người Thiên Trúc ngồi ở mười cái bàn xung quanh lập tức đứng dậy. 

Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, bọn chúng đều biết rất nó gã này chính là mục tiêu. 

Bùi Nguyên Minh bỏ qua ánh mắt của bọn chúng, chỉ thờ ơ nói: "Thực sự phải tính hết sổ một lần mới được." 

"Đêm nay, không phải anh cho tôi một lời giải thích thì tôi là người đó rồi." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play