Vừa nói xong, Xa Huyền Đức vỗ tay, lập tức thấy mấy người đi theo đứng dậy, tất cả đều lạnh lùng nhìn Hàn Sang. 

Các vệ sĩ của Thiên Trúc từ mọi hướng cũng bước tới đằng đằng sát khí. 

Hàn Sang không hề chú ý đến những người này, mà đi tới trước mặt Huỳnh Mã Khắc, liếc mắt nhìn anh ta rồi lạnh lùng nói: “ Cậu chủ Huỳnh, Huỳnh Mã Khắc đúng không?" 

"Cậu Minh bảo tôi đến nói với anh một câu" 

"Giải thích là anh ấy không đợi được đến ngày mai, bây giờ anh ấy muốn luôn” 

"Cậu Minh? Cậu Minh nào?" 

Trên mặt Huỳnh Mã Khắc biểu cảm vô cùng kinh ngạc. 

"Ồ, đây không phải là Hàn bang chủ sao? Tôi còn tưởng là tên ngốc nào chứ!". 

"Đã lâu không gặp, sao lại trở thành một tên tai sai thế này!?" 

"Anh là một trong sáu bang chủ lớn ở Vũ Thành, một ông chủ có tiếng tăm lẫy lừng cơ mà!" 

"Sao bây giờ lại làm chân truyền tin thế này?" 

"Xem ra cái gọi là Băng Phủ Rìu uy lực chả ra làm sao, chỉ biết khoác loác chém gió thôi!" 

Huỳnh Mã Khắc nhả ra một hơi khói thuốc và nhìn Hàn Sang một cách xem thường. 



Đám phụ nữ đi theo cũng che miệng cười thầm, như thể cảm thấy Hàn Sang không lượng sức mình, tự đi tìm cái chết. 

“Huỳnh Mã Khắc, không cần nói nhảm nữa” Hàn Sang đi thẳng vào chủ đề: “Tôi hỏi anh, việc đánh Trinh Tuyết Dương, anh giải thích với tôi thế nào đây” thích” 

"Giải thích?" 

"Anh đến tìm tôi muốn gì? 

"Đến thay tên họ Bùi sao?" 

Huỳnh Mã Khắc cười giễu cợt. 

"Anh tưởng là Huỳnh Mã Khắc tôi không biết gì ư?" 

"Tên họ Bùi đã dám báo quan, quét sạch khách sạn Vũ Thành, cho quân sự Xa và Phạm bang chủ vào!" 

"Anh có biết anh ta làm như vậy, có nghĩa là sao không?" 

"Có nghĩa là anh ta đụng vào tổ ong rồi đấy!" 

"Cậu chủ Phạm Mục Cương chắc chắn sẽ không bao giờ tha cho anh ta!" 

"Hắn ta không giữ nổi cái mạng đâu!" 

“Một người khó giữ cái mạng mà còn muốn trao đổi gì với tôi sao?” Huỳnh Mã Khắc đứng lên, dơ tay ra VỖ VỖ vào mặt Hàn Sang với vẻ mặt kiêu ngạo: “Anh nghĩ, hắn xứng sao? 

"Còn anh, Hàn Sang, anh đi làm một tên tay sai bên ngoài sắp bị chết rồi đấy, đã từng nghĩ đến hậu quả chưa vậy?" 

Mặt Hàn Sang hơi chùng xuống, anh ta không ngờ rằng Huỳnh Mã Khắc lại không nể nang mình như vậy. 

Huỳnh Mã Khắc tiếp tục nói: "Dù gì thì anh cũng là bang chủ của Bang Phủ Rìu, chứ không tôi đã nói trắng ra rồi!" 

"Dám động khách sạn Vũ Thành, dám động cái cây hái ra tiền của cậu chủ Phạm bọn ta, tên họ Bùi chết là cái chắc!" 

"Cho dù hắn lợi hại tài giỏi thế nào, cho dù hắn hung hăng thế nào thì đều phải chết!" 

"Còn anh, Hàn Sang, hôm nay tôi cho anh một cơ hội, quỳ xuống kêu tôi bằng bố rồi liếm đế giày cho tôi, tôi sẽ không giết anh!" 

"Bằng không, tôi cho anh chết không có đất chôn thân!" 

Hàn Sang đã rất tức giận khi nghe thấy vậy: "Đồ láo xược, anh nói cái gì?" 

Huỳnh Mã Khắc cười nhếch mép giễu cợt, gạt tàn thuốc trong tay rồi cười nói: "Tôi nói gì ư?" 

"Tôi thừa nhận ở Vũ Thành, đánh chó thì phải nhìn mặt chủ!" 

"Trước ngày hôm nay, tôi có thể phải kiêng dè Hàn Sang anh cái này cái kia!" 

"Nhưng bây giờ chỗ dựa của anh chết chắc rồi, Hàn Sang anh cũng đi đời mà thôi". 

"Lần này, anh còn làm việc không có chủ kiến, còn gải và giả vịt trước mặt tôi gì nữa" 

"Anh đã từng suy nghĩ chữ tử viết như thế nào chưa?" 

Huỳnh Mã Khắc đưa tay ra vỗ vỗ mặt Hàn Sang, trông nham hiểm đến quái gở, không hề quan tâm đến vẻ mặt u ám của Hàn Sang. 

Mấy mỹ nữ cũng nở nụ cười tỏ vẻ khinh thường. 

Cứ như thế thì còn nói gì là ông chủ lớn, là bang chủ của một trong sáu bang phái chứ? 

Ở trước mặt Huỳnh Mã Khắc, chẳng khác gì một con có cả!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play